ActivityPub Viewer

A small tool to view real-world ActivityPub objects as JSON! Enter a URL or username from Mastodon or a similar service below, and we'll send a request with the right Accept header to the server to view the underlying object.

Open in browser →
{ "@context": "https://www.w3.org/ns/activitystreams", "type": "OrderedCollectionPage", "orderedItems": [ { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1129183829060108288", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "content": "Mountain Shasta, California. ", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1129183829060108288", "published": "2020-07-12T22:53:22+00:00", "source": { "content": "Mountain Shasta, California. ", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1129183829060108288/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1112381661333078016", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "content": "Shatas Mountain ", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1112381661333078016", "published": "2020-05-27T14:07:33+00:00", "source": { "content": "Shatas Mountain ", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1112381661333078016/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1110621553832820736", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/1110621553832820736\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/1110621553832820736</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1110621553832820736", "published": "2020-05-22T17:33:31+00:00", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/1110621553832820736", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1110621553832820736/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1091060077209821184", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "content": "Võ Hồng Ly<br /><br />29.03.2020<br /><br />Trong khi dịch bệnh Virus Vũ Hán đang lây lan chết người một cách kỷ lục tại Hoa Kỳ và Châu Âu cùng với các trang thiết bị bảo hộ ý tế cạn kiệt thì Trung cộng lại chơi bẩn bằng cách tìm cách tích trữ đầu cơ khẩu trang cho dân của mình.<br /><br />Hiện tại, Hoa Kỳ bất ngờ dẫn đầu thế giới với gần 125.000 ca nhiễm và gần 2300 người chết vì virus Vũ Hán. Thay vì góp sức hỗ trợ thì Trung cộng đê tiện lại chơi trò dọa Mỹ và đồng minh sẽ ngưng cung cấp các mặt hàng y tế phòng chống dịch nếu Mỹ tiếp tục xoáy trách nhiệm chính trị về cuộc khủng hoảng của Virus Vũ Hán vào Trung cộng. <br /><br />Tuy nhiên, là một đồng minh thân cận của Mỹ và chống tham vọng bành trướng bá quyền của Trung cộng, tổng thống Đài Loan Thái Anh Văn đã tung ra bản thiết kế khẩu trang có in cờ nước Đài Loan và khẳng định “Đài Loan có thể giúp” bằng cách sẽ sản xuất khẩu trang cho Mỹ và thế giới phòng chống dịch bệnh lây lan toàn cầu. Đây không những là trách nhiệm mà còn là một chiến lược ngăn chặn những kẻ đầu cơ đến từ Trung cộng, trừ khi họ sẵn sàng mang khẩu trang có hình quốc kỳ của nước Đài Loan độc lập trên mặt....<br /><br />Dù đây có thể vẫn là một đòn nhử chính trị của bà Thái Anh Văn nhắm vào Trung cộng nhưng rõ ràng biện pháp này hoàn toàn khả thi và thiết thực. Điều đó càng khẳng định thêm mối quan hệ chặt chẽ giữa Đài Loan và Hoa Kỳ cùng các nước đồng minh. <br /><br />Ngày hôm qua, 28/03/2020, bà Thái Anh Văn đã đăng một dòng trạng thái trên Tweeter của mình thể hiện sự vui mừng của bà sau khi thấy “Đạo luật Sáng kiến Bảo vệ và Tăng cường Quốc tế Đồng minh Đài Loan (TAIPEI) được ký kết thành luật ngày hôm nay, một minh chứng cho tình bạn giữa Đài Loan- Hoa Kỳ và sự hỗ trợ lẫn nhau khi chúng ta cùng nhau làm việc để giải quyết các mối đe dọa toàn cầu đối với sức khỏe con người và các giá trị dân chủ chung của chúng ta”.", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1091060077209821184", "published": "2020-03-29T18:03:12+00:00", "source": { "content": "Võ Hồng Ly\n\n29.03.2020\n\nTrong khi dịch bệnh Virus Vũ Hán đang lây lan chết người một cách kỷ lục tại Hoa Kỳ và Châu Âu cùng với các trang thiết bị bảo hộ ý tế cạn kiệt thì Trung cộng lại chơi bẩn bằng cách tìm cách tích trữ đầu cơ khẩu trang cho dân của mình.\n\nHiện tại, Hoa Kỳ bất ngờ dẫn đầu thế giới với gần 125.000 ca nhiễm và gần 2300 người chết vì virus Vũ Hán. Thay vì góp sức hỗ trợ thì Trung cộng đê tiện lại chơi trò dọa Mỹ và đồng minh sẽ ngưng cung cấp các mặt hàng y tế phòng chống dịch nếu Mỹ tiếp tục xoáy trách nhiệm chính trị về cuộc khủng hoảng của Virus Vũ Hán vào Trung cộng. \n\nTuy nhiên, là một đồng minh thân cận của Mỹ và chống tham vọng bành trướng bá quyền của Trung cộng, tổng thống Đài Loan Thái Anh Văn đã tung ra bản thiết kế khẩu trang có in cờ nước Đài Loan và khẳng định “Đài Loan có thể giúp” bằng cách sẽ sản xuất khẩu trang cho Mỹ và thế giới phòng chống dịch bệnh lây lan toàn cầu. Đây không những là trách nhiệm mà còn là một chiến lược ngăn chặn những kẻ đầu cơ đến từ Trung cộng, trừ khi họ sẵn sàng mang khẩu trang có hình quốc kỳ của nước Đài Loan độc lập trên mặt....\n\nDù đây có thể vẫn là một đòn nhử chính trị của bà Thái Anh Văn nhắm vào Trung cộng nhưng rõ ràng biện pháp này hoàn toàn khả thi và thiết thực. Điều đó càng khẳng định thêm mối quan hệ chặt chẽ giữa Đài Loan và Hoa Kỳ cùng các nước đồng minh. \n\nNgày hôm qua, 28/03/2020, bà Thái Anh Văn đã đăng một dòng trạng thái trên Tweeter của mình thể hiện sự vui mừng của bà sau khi thấy “Đạo luật Sáng kiến Bảo vệ và Tăng cường Quốc tế Đồng minh Đài Loan (TAIPEI) được ký kết thành luật ngày hôm nay, một minh chứng cho tình bạn giữa Đài Loan- Hoa Kỳ và sự hỗ trợ lẫn nhau khi chúng ta cùng nhau làm việc để giải quyết các mối đe dọa toàn cầu đối với sức khỏe con người và các giá trị dân chủ chung của chúng ta”.", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1091060077209821184/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1091059780592836608", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/1091059780592836608\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/1091059780592836608</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1091059780592836608", "published": "2020-03-29T18:02:01+00:00", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/1091059780592836608", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1091059780592836608/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1087222682424778752", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "content": "Lake Arrowhead, California lake arrowhead california <a href=\"https://www.minds.com/search?f=top&amp;t=all&amp;q=myphoto\" title=\"#myphoto\" class=\"u-url hashtag\" target=\"_blank\">#myphoto</a> <a href=\"https://www.minds.com/search?f=top&amp;t=all&amp;q=travel\" title=\"#travel\" class=\"u-url hashtag\" target=\"_blank\">#travel</a> <a href=\"https://www.minds.com/search?f=top&amp;t=all&amp;q=nature\" title=\"#nature\" class=\"u-url hashtag\" target=\"_blank\">#nature</a> <a href=\"https://www.minds.com/search?f=top&amp;t=all&amp;q=photography\" title=\"#photography\" class=\"u-url hashtag\" target=\"_blank\">#photography</a> <a href=\"https://www.minds.com/search?f=top&amp;t=all&amp;q=art\" title=\"#art\" class=\"u-url hashtag\" target=\"_blank\">#art</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1087222682424778752", "published": "2020-03-19T03:54:45+00:00", "source": { "content": "Lake Arrowhead, California lake arrowhead california #myphoto #travel #nature #photography #art", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1087222682424778752/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1086906056637112320", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "content": "Lake Arrowhead, California<br />lake arrowhead california <a href=\"https://www.minds.com/search?f=top&amp;t=all&amp;q=myphoto\" title=\"#myphoto\" class=\"u-url hashtag\" target=\"_blank\">#myphoto</a> <a href=\"https://www.minds.com/search?f=top&amp;t=all&amp;q=travel\" title=\"#travel\" class=\"u-url hashtag\" target=\"_blank\">#travel</a> <a href=\"https://www.minds.com/search?f=top&amp;t=all&amp;q=nature\" title=\"#nature\" class=\"u-url hashtag\" target=\"_blank\">#nature</a> <a href=\"https://www.minds.com/search?f=top&amp;t=all&amp;q=photography\" title=\"#photography\" class=\"u-url hashtag\" target=\"_blank\">#photography</a> <a href=\"https://www.minds.com/search?f=top&amp;t=all&amp;q=art\" title=\"#art\" class=\"u-url hashtag\" target=\"_blank\">#art</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1086906056637112320", "published": "2020-03-18T06:56:36+00:00", "source": { "content": "Lake Arrowhead, California\nlake arrowhead california #myphoto #travel #nature #photography #art", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1086906056637112320/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1074483427775049728", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/1074483427775049728\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/1074483427775049728</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1074483427775049728", "published": "2020-02-13T00:13:31+00:00", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/1074483427775049728", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1074483427775049728/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1072651388453609472", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/1072651388453609472\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/1072651388453609472</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1072651388453609472", "published": "2020-02-07T22:53:39+00:00", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/1072651388453609472", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1072651388453609472/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1072651219109916672", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/1072651219109916672\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/1072651219109916672</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1072651219109916672", "published": "2020-02-07T22:52:59+00:00", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/1072651219109916672", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1072651219109916672/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1071932620225884160", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "content": "TÀI LIỆU GỐC VỀ TOÀN BỘ CÁC THỬA ĐẤT ĐỒNG SÊNH DO CỤ LÊ ĐÌNH KÌNH GIỮ.<br /><br />Trong các khiếu kiện về đất đai, việc giữ được các tài liệu gốc vô cùng quan trọng bởi các quan chức cộng sản câu kết với nhau tìm mọi cách thu đoạt chứng từ gốc để cướp nhà đất, dập tắt khiếu kiện vì không còn chứng cứ.<br /><br />Sân bay Miếu Môn và huyện Mỹ Đức trước đây thuộc tỉnh Hà Sơn Bình, chỉ sau khi thủ đô Hà Nội mở rộng theo nghị quyết của QH thì Hà Nội mới được quản lý khu vực này. Vì vậy hồ sơ gốc của xã và thôn có thể không nằm trong bàn giao giữa 2 tỉnh. Đó cũng là lý do các bản đồ và hồ sơ của Hà Nội về vụ Đồng Tâm đều được chế biến từ năm 2013 trở về sau.<br /><br />Cụ Lê Đình Kình vốn là Trưởng Công an xã Đồng Tâm, Chủ tịch xã Đồng Tâm, bí thư xã Đồng Tâm hẳn nhiên cụ chẳng những là một nhân chứng mà còn là người đã từng có trách nhiệm cất giữ những tài liệu có liên quan đến đất đai, lịch sử địa phương mà cụ quản lý.<br /><br />Trong đoạn video dưới đây, cụ Lê Đình Kình đã vô tình để lộ ra là cụ đang giữ các giấy tờ quan trọng liên quan đến các thửa đất ở cánh đồng Sênh.<br /><br />Đó cũng là mục tiêu của cuộc đột kích vào thôn Hoành đêm 09-01-2020.<br /><br />Một kế hoạch giết người diệt khẩu, cướp chứng cứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước như điều quân từ tối ngày 8-01-2010, cắt điện, cắt internet, cho phép CSCĐ xử dụng súng quân dụng với đạn thật, ngăn cản sự tiếp ứng của người dân nơi khác từ ngoài thôn Hoành 4km.<br /><br />Bao vây cô lập thôn Hoành, bao vây cô lập nhà cụ Lê Đình Kình khiến dân làng không thể tiếp ứng cho cụ và tổ đồng thuận.<br /><br />Đánh đập tra khảo cụ Kình để tìm chứng từ gốc của Đồng Sênh, sau đó hành quyết cụ một cách dã man bằng 4 viên đạn. Lục tung nhà tìm hồ sơ và mang cả két sắt cùng xe hơi của nhà cụ đi.<br /><br />Những dấu vết bầm tím ở lưng, ngực, vết đạn phá đầu gối chân trái cụ Kình và 2 viên đạn vào đầu, 1 viên vào tim xuyên ra sau lưng, căn phòng của cụ bị lục tung nói lên điều đó.<br /><br />Sau khi giết cụ Lê Đình Kình, những sát thủ đã mang xác cụ đi và mổ tử thi lấy đi tất cả những đầu đạn trong người cụ nhằm tránh sự điều tra của cơ quan chức năng.<br /><br />Các dấu vết đạn thật trên tường, trần nhà cụ Kình và các nhà lân cận, các cửa kính bị đập vỡ cho thấy đây là cuộc tập kích tiêu diệt kẻ thù nguy hiểm.<br /><br />Địa điểm tập kích không phải là nơi xẩy ra tranh chấp đất đai mà là nơi cư ngụ của cụ Lê Đình Kình và các thành viên trong tổ đồng thuận.<br /><br />Không một cuộc cưỡng chế thu hồi đất hoặc hỗ trợ để tiến hành thu hồi đất của nghành Công An với chính quyền địa phương được phép xử dụng đạn thật, tiến hành vào ban đêm.<br /><br />Cả một lực lượng đông đảo 3000 quân bao vây nhà dân vào ban đêm, giết người, cướp của và bắt đi gần ba chục người mà không hề có quyết định khởi tố, quyết định bắt giữ có phê chuẩn của Viện Kiểm Sát đã nói lên sự vô pháp của những người chủ mưu trong vụ thảm sát Đồng Tâm này.<br /><br />Chính sự mờ ám trong vụ thảm sát Đồng Tâm mà tôi nghi ngờ những cái chết của 3 sĩ quan Công An không do người dân thôn Hoành gây ra.<br />===============================<br />PS : Sau khi tôi đăng bài viết này đã có rất nhiều ý kiến ủng hộ và phản đối. Với lũ DLV bò đỏ bưng bô bảo vệ đảng cướp cộng sản thì tôi không quan tâm chúng sủa nhiều hay ít, vì chúng cần bưng bô để kiếm chút cháo, nhưng với những người thiếu thông tin và bị truyền thông báo chí của cộng sản dắt mũi thì tôi khuyên nên nghe kỹ các video của cụ Lê Đình Kình trình bày về 5 gia đoạn vạch rõ âm mưu cướp đất Đồng Sênh của bọn cộng sản Hà Nội.<br /><br />Một vụ khiếu kiện về đất đai luôn đi kèm với các chứng cứ như văn bản quyết định, bản đồ, diễn biến của sự việc theo trình tự thời gian, người ngoài cuộc nếu chỉ nghe qua một lần khó nắm bắt được sự việc. Là người trong cuộc, thuộc từng chi tiết diễn biến vụ việc, cụ Lê Đình Kình chia ra làm 5 giai đoạn để trình bày cho người nghe dễ hiểu. <br /><br />Quân đội có thừa khả năng bảo vệ đất quốc phòng do họ đag quản lý mà không cần Công An nhúng mũi vào. Việc Lữ đoàn 28 ngày 18/4/2018 xây dựng tường rào đúng mốc giới đất (47,36ha) đã được phân ranh từ năm 1981 và được người dân xã Đồng Tâm live stream ủng hộ là một minh chứng rõ nét khiến mọi luận điệu vu khống của nhóm cộng sản Hà Nội bị vô hiệu.<br /><br />Dưới đây là giai đoạn 1; Khởi đầu những tranh chấp đất đai ở xã Đồng Tâm giữa bọn cầm quyền Hà Nội và người dân xã Đồng Tâm chứ không phải giữa người dân xã Đồng Tâm và Quân đội như báo chí cộng sản dẫn dắt dư luận.<br /><br />ÂM MƯU CƯỚP ĐẤT ĐỒNG TÂM BẮT ĐẦU TỪ BAO GIỜ ?<br />GIAI ĐOẠN 1<br /><br />Năm 1980 :<br /><br />Phó Chủ tịch HĐBT Đỗ Mười ban hành QĐ 113-TTg ngày 14/4/1980 thu hồi 208ha đất của hai huyện Chương Mỹ và Mỹ Đức làm sân bay Miếu Môn. Trong đó có 47,36 ha của xã Đồng Tâm.<br /><br />Ngày 10/11/1981, UBND tỉnh Hà Sơn Bình (tên cũ) ra quyết định 386 QĐ/UB, tiến hành dự án giai đoạn I, thu hồi khu đất 47,36 ha thuộc phía đông của cánh đồng Đồng Sênh, có đền bù cho hợp tác xã Đồng Tâm 150.312đ và giao cho Bộ Tư lệnh Công binh, và sau này thuộc Lữ Đoàn 28, Quân chủng Phòng không, Không quân quản lý.<br /><br />Từ 1981 đến 2015, dự án sân bay Miếu Môn không thực hiện được. khu đất phía Đông của Đồng Sênh với diện tích 47,36 ha là khu đất duy nhất của Đồng Tâm được thu hồi và đền bù 105.312đ.<br /><br />Năm 2014 :<br /><br />Ngày 20/10/2014 ông Vũ Hồng Khanh - Phó chủ tịch UBND Hà Nội ra Quyết định 5383 thu hồi 236ha đất quốc phòng thuộc sân bay Miếu Môn để giao cho Lữ 28 xây dựng doanh trại quân đội ???<br /><br />VÌ SAO QĐ 113-TTg ngày 14/4/1980 của Đỗ Mười chỉ thu hồi 208ha làm sân bay Miếu Môn mà Vũ Hồng Khanh -Phó chủ tịch Hà Nội ngày 20/10/2014 lại ra Quyết định 5383 thu hồi 236ha đất quốc phòng ở sân bay Miếu Môn? <br /><br />Số đất chênh lệch 28 ha ở đâu ra ? Đã được thu hồi bằng QĐ nào ?<br /><br />Nhưng đã có một sự phản ứng kịp thời của ông Trịnh Văn Chuyển Lữ đoàn trưởng lữ đoàn 28. Ngày 23/10/2014, (tức chỉ 3 ngày sau) ông Trịnh Văn Chuyển đã ra thông báo số 961 : Thông báo Lữ đoàn 28 chỉ quản lý 208ha.<br /><br />UBND TP Hà Nội đã không giải trình được phần diện tích tăng thêm này có được từ QĐ thu hồi đất nào trong thời gian đất sân bay Miếu Môn thuộc tỉnh Hà Sơn Bình quản lý.<br /><br />Mọi giấy tờ đều được chế biến từ năm 2013, khi xã Đồng Tâm đã thuộc về Hà Nội quản lý. UBND TP Hà Nội cũng không đưa ra được bản đồ gốc kèm theo QĐ thu hồi đất cho phần diện tích tăng thêm này. <br /><br />Chính QĐ 5383 của Vũ Hồng Khanh đã khởi đầu một âm mưu cướp đất ở xã Đồng Tâm, đưa nhân dân cả xã vào cuộc khiếu kiện dai dẳng và dẫn đến cuộc thảm sát đãm máu, giết cụ Kình để diệt khẩu và cướp đi toàn bộ chứng từ gốc trong két sắt nhà cụ ngày 09/01/2020 ở thôn Hoành.<br /><br />Cụ Lê Đình Kình đã 85 tuổi đời, 59 năm tuổi đảng, nắm giữ nhiều vị trí từ thấp đến cao nhất trong xã, nắm vững nhiều biến động về đất đai, nắm nhiều giấy tờ chứng từ đất đai, biên lai thu thuế nông nghiệp của xã, thừa khả năng chứng minh 59ha đất đồng Sênh chưa từng bị thu hồi và đền bù bởi bất kỳ QĐ nào.<br /><br />Nay nhóm cướp Hà Nội muốn cướp luôn cả 59 ha đất Đồng Sênh (liền kề khu 47,63 ha đất đã giao cho sân bay Miếu Môn) thì sao dân sống nổi.<br /><br />Uất ức đã tích tụ từ mấy chục năm nay rồi. Hãy nghe kỹ những chi tiết cụ Lê Đình Kình nói về nguồn gốc đất Đồng Tâm.<br />Chỉ bỏ ra hơn 3 phút lắng nghe, bạn sẽ hiểu vì sao cả xã Đồng Tâm lại đồng lòng cùng cụ Kình chống lại quân cướp đất và dành cho cụ nhiều tình cảm như vậy.<br /><br /><a href=\"https://www.facebook.com/dieucayclbnbtdvietnam/videos/2432686873713561/\" target=\"_blank\">https://www.facebook.com/dieucayclbnbtdvietnam/videos/2432686873713561/</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1071932620225884160", "published": "2020-02-05T23:17:32+00:00", "source": { "content": "TÀI LIỆU GỐC VỀ TOÀN BỘ CÁC THỬA ĐẤT ĐỒNG SÊNH DO CỤ LÊ ĐÌNH KÌNH GIỮ.\n\nTrong các khiếu kiện về đất đai, việc giữ được các tài liệu gốc vô cùng quan trọng bởi các quan chức cộng sản câu kết với nhau tìm mọi cách thu đoạt chứng từ gốc để cướp nhà đất, dập tắt khiếu kiện vì không còn chứng cứ.\n\nSân bay Miếu Môn và huyện Mỹ Đức trước đây thuộc tỉnh Hà Sơn Bình, chỉ sau khi thủ đô Hà Nội mở rộng theo nghị quyết của QH thì Hà Nội mới được quản lý khu vực này. Vì vậy hồ sơ gốc của xã và thôn có thể không nằm trong bàn giao giữa 2 tỉnh. Đó cũng là lý do các bản đồ và hồ sơ của Hà Nội về vụ Đồng Tâm đều được chế biến từ năm 2013 trở về sau.\n\nCụ Lê Đình Kình vốn là Trưởng Công an xã Đồng Tâm, Chủ tịch xã Đồng Tâm, bí thư xã Đồng Tâm hẳn nhiên cụ chẳng những là một nhân chứng mà còn là người đã từng có trách nhiệm cất giữ những tài liệu có liên quan đến đất đai, lịch sử địa phương mà cụ quản lý.\n\nTrong đoạn video dưới đây, cụ Lê Đình Kình đã vô tình để lộ ra là cụ đang giữ các giấy tờ quan trọng liên quan đến các thửa đất ở cánh đồng Sênh.\n\nĐó cũng là mục tiêu của cuộc đột kích vào thôn Hoành đêm 09-01-2020.\n\nMột kế hoạch giết người diệt khẩu, cướp chứng cứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước như điều quân từ tối ngày 8-01-2010, cắt điện, cắt internet, cho phép CSCĐ xử dụng súng quân dụng với đạn thật, ngăn cản sự tiếp ứng của người dân nơi khác từ ngoài thôn Hoành 4km.\n\nBao vây cô lập thôn Hoành, bao vây cô lập nhà cụ Lê Đình Kình khiến dân làng không thể tiếp ứng cho cụ và tổ đồng thuận.\n\nĐánh đập tra khảo cụ Kình để tìm chứng từ gốc của Đồng Sênh, sau đó hành quyết cụ một cách dã man bằng 4 viên đạn. Lục tung nhà tìm hồ sơ và mang cả két sắt cùng xe hơi của nhà cụ đi.\n\nNhững dấu vết bầm tím ở lưng, ngực, vết đạn phá đầu gối chân trái cụ Kình và 2 viên đạn vào đầu, 1 viên vào tim xuyên ra sau lưng, căn phòng của cụ bị lục tung nói lên điều đó.\n\nSau khi giết cụ Lê Đình Kình, những sát thủ đã mang xác cụ đi và mổ tử thi lấy đi tất cả những đầu đạn trong người cụ nhằm tránh sự điều tra của cơ quan chức năng.\n\nCác dấu vết đạn thật trên tường, trần nhà cụ Kình và các nhà lân cận, các cửa kính bị đập vỡ cho thấy đây là cuộc tập kích tiêu diệt kẻ thù nguy hiểm.\n\nĐịa điểm tập kích không phải là nơi xẩy ra tranh chấp đất đai mà là nơi cư ngụ của cụ Lê Đình Kình và các thành viên trong tổ đồng thuận.\n\nKhông một cuộc cưỡng chế thu hồi đất hoặc hỗ trợ để tiến hành thu hồi đất của nghành Công An với chính quyền địa phương được phép xử dụng đạn thật, tiến hành vào ban đêm.\n\nCả một lực lượng đông đảo 3000 quân bao vây nhà dân vào ban đêm, giết người, cướp của và bắt đi gần ba chục người mà không hề có quyết định khởi tố, quyết định bắt giữ có phê chuẩn của Viện Kiểm Sát đã nói lên sự vô pháp của những người chủ mưu trong vụ thảm sát Đồng Tâm này.\n\nChính sự mờ ám trong vụ thảm sát Đồng Tâm mà tôi nghi ngờ những cái chết của 3 sĩ quan Công An không do người dân thôn Hoành gây ra.\n===============================\nPS : Sau khi tôi đăng bài viết này đã có rất nhiều ý kiến ủng hộ và phản đối. Với lũ DLV bò đỏ bưng bô bảo vệ đảng cướp cộng sản thì tôi không quan tâm chúng sủa nhiều hay ít, vì chúng cần bưng bô để kiếm chút cháo, nhưng với những người thiếu thông tin và bị truyền thông báo chí của cộng sản dắt mũi thì tôi khuyên nên nghe kỹ các video của cụ Lê Đình Kình trình bày về 5 gia đoạn vạch rõ âm mưu cướp đất Đồng Sênh của bọn cộng sản Hà Nội.\n\nMột vụ khiếu kiện về đất đai luôn đi kèm với các chứng cứ như văn bản quyết định, bản đồ, diễn biến của sự việc theo trình tự thời gian, người ngoài cuộc nếu chỉ nghe qua một lần khó nắm bắt được sự việc. Là người trong cuộc, thuộc từng chi tiết diễn biến vụ việc, cụ Lê Đình Kình chia ra làm 5 giai đoạn để trình bày cho người nghe dễ hiểu. \n\nQuân đội có thừa khả năng bảo vệ đất quốc phòng do họ đag quản lý mà không cần Công An nhúng mũi vào. Việc Lữ đoàn 28 ngày 18/4/2018 xây dựng tường rào đúng mốc giới đất (47,36ha) đã được phân ranh từ năm 1981 và được người dân xã Đồng Tâm live stream ủng hộ là một minh chứng rõ nét khiến mọi luận điệu vu khống của nhóm cộng sản Hà Nội bị vô hiệu.\n\nDưới đây là giai đoạn 1; Khởi đầu những tranh chấp đất đai ở xã Đồng Tâm giữa bọn cầm quyền Hà Nội và người dân xã Đồng Tâm chứ không phải giữa người dân xã Đồng Tâm và Quân đội như báo chí cộng sản dẫn dắt dư luận.\n\nÂM MƯU CƯỚP ĐẤT ĐỒNG TÂM BẮT ĐẦU TỪ BAO GIỜ ?\nGIAI ĐOẠN 1\n\nNăm 1980 :\n\nPhó Chủ tịch HĐBT Đỗ Mười ban hành QĐ 113-TTg ngày 14/4/1980 thu hồi 208ha đất của hai huyện Chương Mỹ và Mỹ Đức làm sân bay Miếu Môn. Trong đó có 47,36 ha của xã Đồng Tâm.\n\nNgày 10/11/1981, UBND tỉnh Hà Sơn Bình (tên cũ) ra quyết định 386 QĐ/UB, tiến hành dự án giai đoạn I, thu hồi khu đất 47,36 ha thuộc phía đông của cánh đồng Đồng Sênh, có đền bù cho hợp tác xã Đồng Tâm 150.312đ và giao cho Bộ Tư lệnh Công binh, và sau này thuộc Lữ Đoàn 28, Quân chủng Phòng không, Không quân quản lý.\n\nTừ 1981 đến 2015, dự án sân bay Miếu Môn không thực hiện được. khu đất phía Đông của Đồng Sênh với diện tích 47,36 ha là khu đất duy nhất của Đồng Tâm được thu hồi và đền bù 105.312đ.\n\nNăm 2014 :\n\nNgày 20/10/2014 ông Vũ Hồng Khanh - Phó chủ tịch UBND Hà Nội ra Quyết định 5383 thu hồi 236ha đất quốc phòng thuộc sân bay Miếu Môn để giao cho Lữ 28 xây dựng doanh trại quân đội ???\n\nVÌ SAO QĐ 113-TTg ngày 14/4/1980 của Đỗ Mười chỉ thu hồi 208ha làm sân bay Miếu Môn mà Vũ Hồng Khanh -Phó chủ tịch Hà Nội ngày 20/10/2014 lại ra Quyết định 5383 thu hồi 236ha đất quốc phòng ở sân bay Miếu Môn? \n\nSố đất chênh lệch 28 ha ở đâu ra ? Đã được thu hồi bằng QĐ nào ?\n\nNhưng đã có một sự phản ứng kịp thời của ông Trịnh Văn Chuyển Lữ đoàn trưởng lữ đoàn 28. Ngày 23/10/2014, (tức chỉ 3 ngày sau) ông Trịnh Văn Chuyển đã ra thông báo số 961 : Thông báo Lữ đoàn 28 chỉ quản lý 208ha.\n\nUBND TP Hà Nội đã không giải trình được phần diện tích tăng thêm này có được từ QĐ thu hồi đất nào trong thời gian đất sân bay Miếu Môn thuộc tỉnh Hà Sơn Bình quản lý.\n\nMọi giấy tờ đều được chế biến từ năm 2013, khi xã Đồng Tâm đã thuộc về Hà Nội quản lý. UBND TP Hà Nội cũng không đưa ra được bản đồ gốc kèm theo QĐ thu hồi đất cho phần diện tích tăng thêm này. \n\nChính QĐ 5383 của Vũ Hồng Khanh đã khởi đầu một âm mưu cướp đất ở xã Đồng Tâm, đưa nhân dân cả xã vào cuộc khiếu kiện dai dẳng và dẫn đến cuộc thảm sát đãm máu, giết cụ Kình để diệt khẩu và cướp đi toàn bộ chứng từ gốc trong két sắt nhà cụ ngày 09/01/2020 ở thôn Hoành.\n\nCụ Lê Đình Kình đã 85 tuổi đời, 59 năm tuổi đảng, nắm giữ nhiều vị trí từ thấp đến cao nhất trong xã, nắm vững nhiều biến động về đất đai, nắm nhiều giấy tờ chứng từ đất đai, biên lai thu thuế nông nghiệp của xã, thừa khả năng chứng minh 59ha đất đồng Sênh chưa từng bị thu hồi và đền bù bởi bất kỳ QĐ nào.\n\nNay nhóm cướp Hà Nội muốn cướp luôn cả 59 ha đất Đồng Sênh (liền kề khu 47,63 ha đất đã giao cho sân bay Miếu Môn) thì sao dân sống nổi.\n\nUất ức đã tích tụ từ mấy chục năm nay rồi. Hãy nghe kỹ những chi tiết cụ Lê Đình Kình nói về nguồn gốc đất Đồng Tâm.\nChỉ bỏ ra hơn 3 phút lắng nghe, bạn sẽ hiểu vì sao cả xã Đồng Tâm lại đồng lòng cùng cụ Kình chống lại quân cướp đất và dành cho cụ nhiều tình cảm như vậy.\n\nhttps://www.facebook.com/dieucayclbnbtdvietnam/videos/2432686873713561/", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1071932620225884160/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1071267844345769984", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "content": "SƯƠNG XUÂN VÀ HOA ĐÀO<br /><br />Tùy bút đặc sắc của Vũ Thư Hiên<br /><br />Tôi bao giờ cũng hình dung Tết gắn liền với đất Bắc, nơi đi trước mùa xuân phải có một mùa đông. Mùa đông ở nơi này mỗi năm mỗi khác, nó có thể lạnh nhiều hay lạnh ít, độ ẩm có thể cao hay thấp, nhưng nhất thiết không thể không có gió bấc và mưa phùn. Không khí se lạnh làm cho con người phải co ro một chút, rùng mình một chút, chính là sự chuẩn bị không thể nào thiếu được để cho ta bước vào một cái mốc thời gian mới đối với mỗi người mỗi nhà. Thành thử ở Sài Gòn trùng vào những dịp xuân sang tôi vẫn không thấy lòng mình rung động cảm giác về cái Tết ruột rà, cái Tết đích thực. Xin các bạn Sài Gòn tha lỗi cho tôi nếu trong những lời của tôi có gì làm các bạn phật ý, nhưng mãi tới nay, sau nhiều Tết Sài Gòn, tôi vẫn chưa quen được với một ngày đầu năm phải phơi đầu dưới cái nắng chói chang và trầm mình trong cái nóng hầm hập, làm cho con người phải tìm đến với trái dưa hấu mọng nước trước khi ngồi vào mâm cỗ Tết có đủ thịt mỡ và dưa hành, bánh chưng và giò thủ. Ở mỗi nhà vẫn nghi ngút trầm hương thật đấy, ngoài đường xác pháo toàn hồng vẫn tràn ngập lối đi thật đấy, nhưng cái Tết dường như vẫn còn lạc bước nẻo nào, nó chưa hẳn là Tết, chưa đủ là Tết. Đành phải viện hai câu thơ mà nhiều người vốn không yêu thơ cũng thuộc, để giải thích nỗi nhớ về đất Bắc, để biện hộ cho cái cảm xúc không phải đạo của mình trước đất Sài Gòn cũng đã trở thành không kém thân thương:<br /><br />Tự thuở mang gươm đi mở cõi,<br />Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long.<br />(Huỳnh Văn Nghệ)<br /><br />Chuyện đó chẳng có gì lạ. Người Việt phương Nam nào mà chẳng có một cái quê còn nhớ hay đã quên, có biết hay không biết, nằm ở phía ngoài kia.<br /><br />Người xông nhà chúng tôi rất sớm, khi còn tối đất, sáng mồng Một năm Đinh Tỵ (1977), là nhà văn Nguyễn Tuân.<br /><br />Người xông nhà, theo sự mê tín từ xưa, là một nhân vật rất quan trọng đối với vận mệnh gia chủ. Tùy theo người xông nhà là ai, năm đó ngôi nhà sẽ có nhiều may mắn hoặc xui xẻo. Những người cẩn thận thường phải tính chuyện mời ai đến xông nhà mình từ lâu trước khi Tết đến. Người xông nhà nhất thiết phải là người đang làm ăn phát đạt, con cháu đầy đàn mà hòa thuận, hoặc một bậc lão niên tài cao đức trọng, chuyện này còn tùy thuộc ở kỳ vọng của gia chủ mong muốn điều gì.<br /><br />Bác Nguyễn, nổi tiếng về tính kỳ quặc của mình, chắc hẳn chọn nhà tôi để đến xông đất đầu năm vì biết chắc chúng tôi không kiêng kỵ, nếu năm đó có chuyện gì không hay xảy đến cho chúng tôi thì ông cũng không bị trách. Kể ra được (hay bị) một nhà văn đến xông nhà thì, theo lệ thường, chẳng hay ho gì. Xét về danh giá, theo truyền thống hiếu học và trọng kẻ sĩ của đất Bắc, nhà văn hẳn là bậc đáng trọng rồi. Nhưng xét về mặt tài lộc thì bất kỳ nhà văn nào cũng nằm ở hạng bét trong thứ bậc giàu nghèo. Tất nhiên, không kể những quan chức bổng nhiều lộc lắm, lại rảnh việc, cũng rửng mỡ xông vào làng văn mà viết sách in thơ.<br /><br />Bố tôi rất quý Nguyễn Tuân. Ông coi Nguyễn Tuân hơn là một người bạn thời thanh niên. Trong cái nhìn của ông, Nguyễn Tuân là một trong những đại diện cuối cùng cho lớp kẻ sĩ Bắc hà mỗi ngày một hiếm, những người cho tới lúc ấy còn biết coi tiền bạc như của phù vân, không cúi đầu vâng dạ trước quyền lực. Riêng đặc điểm sau Nguyễn Tuân phủ nhận. Ông luôn phô rằng mình biết sợ, hơn thế, chẳng những ông sợ vừa mà còn sợ lắm lắm. Cái sự phô ấy làm cho người ta lầm tưởng rằng ông không sợ.<br /><br />Ông đến xông nhà chúng tôi trong chiếc áo choàng màu cứt ngựa. Bỏ nó ra, bên trong vẫn là bộ áo cánh đen thường nhật. Trời rét ngọt, ông mặc thêm áo len và quàng khăn, đội mũ bê-rê. Bộ áo cánh đen là cách diện của ông, của Nguyễn Tuân, bao giờ cũng phải khác người. Tôi mở cửa đón ông, hơi ngỡ ngàng một chút. Tôi không chờ đợi một người xông nhà không phải người trong gia tộc, những năm ấy người ngoài ít dám tới nhà chúng tôi lắm. Lại càng không chờ đợi Nguyễn Tuân với sự sợ hãi của ông. Nhưng không ai đi hỏi người đến xông nhà rằng tại sao ông đến. Với bất cứ người xông nhà nào ta chỉ có thể vồn vã chào đón và đem bánh pháo đầu tiên của ngày mồng Một ra đốt. Nguyễn Tuân đoán ra câu hỏi câm lặng của tôi. Ông ý nhị nói:<br /><br />- Nói thực, mình đến đây sớm vì chẳng biết đi đâu. Mà lại rất thèm đi dạo một lúc trước khi bình minh ló rạng trong cái ngày đầu năm này. Lang thang mãi rồi mình thấy mình đến đây. Không sao chứ?<br /><br />Bố tôi nghe léo xéo bước ra, tươi cười ôm lấy bạn dìu vào nhà. Ông sai tôi rót rượu, châm hỏa lò than để nướng mấy con mực. Bố tôi biết Nguyễn Tuân không ưa đồ ngọt, khay mứt trên bàn chắc chắn sẽ không được ông đụng đến. Ông ngồi xuống chiếu, xếp bằng tròn, giơ đôi tay cóng sưởi trên hỏa lò. Lửa than làm vầng trán hói của ông bóng lên trong căn phòng nhỏ của bố tôi. Bố tôi thường tiếp bạn thân trong căn phòng ấy chứ không phải ngoài phòng khách. Hai người bạn già thân tình nhìn vào mắt nhau, chạm ly trong im lặng. Cả Nguyễn Tuân, cả bố tôi đều không thích những lời ồn ào.<br /><br />- Ngon tuyệt - NguyễnTuân nhắp vài nhắp rượu trong vắt với vẻ thích thú rồi ngửa cổ cạn ly.<br /><br />- Làng Vân chính hiệu đấy!<br /><br />Bố tôi nói, nét hài lòng hiện lên mặt. Ông thích được chiều bạn và khi bạn vui, ông còn sướng hơn chính ông được vui.<br /><br />- Tuyệt!<br /><br />- Mình phải đặt loại đặc biệt cho cái Tết đoàn viên này.<br /><br />Đúng vậy, đây là cái Tết đầu tiên gia đình tôi đủ mặt. Không thiếu ai. Những Tết trước gia đình tôi tan tác. Tôi ở trong tù. Cha tôi bị lưu đầy ở Nam Định.<br /><br />- Hơn hẳn anh Trương Xá. Vào đến cổ họng là biết ngay! - Nguyễn Tuân xác nhận.<br /><br />Phận con cháu, tôi được phép ngồi bên cạnh các cụ làm chân điếu đóm. Tôi thích nghe bác Nguyễn nói chuyện. Trong câu chuyện của ông bao giờ cũng có một cái gì mới, một cái gì ngồ ngộ, độc đáo mà không người nào khác có. Về đời sống cũng như trong văn chương, ông là người uyên bác.<br /><br />Tính về họ hàng theo đàng mẹ, tôi phải gọi ông bằng bác. Nhưng ông rỉ tai tôi, một lần ở chỗ đông người: \"Họ xa rồi, cùng cánh văn chương với nhau, gọi thế nó mất đi cái sự bình đẳng, gia trưởng lắm\". Tuy miệng vâng dạ, tôi vẫn kính cẩn gọi bác xưng cháu với ông. Mẹ tôi là người nghiêm khắc trong chuyện xưng hô lắm.<br /><br />Chuyện vãn một lát, lại chuyện làng văn làng họa, ai mới viết cái gì hay, bức hoạ cuối cùng của ai độc đáo, là đề tài yêu thích của ông, Nguyễn Tuân hỉ hả ra về. Ông nói ông còn phải đến chơi với Văn Cao (\"bà Băng bà ấy kiêng. Mình phải đến muộn muộn một tý!\"), đến Nguyễn Sáng (\"Tết nhất mà nó có một mình, buồn muốn chết!\")<br /><br />Ra khỏi cổng, Nguyễn Tuân dừng lại hồi lâu trên hè, nhìn phố Hai Bà Trưng thưa thớt người đi lại vào sáng sớm tinh sương, ông nghiêng đầu nói khẽ với tôi:<br /><br />- Anh có thấy Hà Nội buổi sáng mồng Một này thiếu cái gì không?<br /><br />Tôi không cần động não để tìm câu trả lời. Câu hỏi được đặt ra chỉ là cái cớ cho câu trả lời đã có sẵn, chắc chắn là sẽ rất Nguyễn Tuân.<br /><br />- Thiếu sương! - Nguyễn Tuân, mắt vẫn nhìn chung quanh, thở dài.- Anh không nhận ra cái sự thiếu ấy, tôi không trách. Anh còn quá trẻ. Ngày trước, sáng mồng Một bao giờ cũng có sương nhè nhẹ, không nhiều, một chút gọi là có, nhưng đích thực là sương. Nó bay là là, thoang thoảng, như có mà như không. Rét ngọt. Chỉ có trên các lá cây mới có sương hiển hiện, lâu lâu đọng thành giọt, rơi xuống mặt mình, có khi lọt cả vào cổ áo mình, rất là Tết. Đã mấy năm nay, vào ngày Tết mình cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó mà không biết là cái gì. Bây giờ mới hiểu ra: đúng là thiếu nó, thiếu sương.<br /><br />Tôi bàng hoàng trước nhận xét của ông. Tôi nhớ đến những năm xa xưa khi tôi còn rất nhỏ. Đúng là Hà Nội những ngày đầu năm ấy sương la đà trên mặt đường, lẩn khuất trong những bãi cỏ, bụi cây.<br /><br />- Thưa bác, có lẽ tại Hà Nội đông dân thêm, nhiều nhà máy nhiều xe cộ, thành thử cái tiểu khí hậu địa phương thay đổi, nhiệt độ do đó mà cao hơn trước!<br /><br />- Đốt anh đi! Các anh bây giờ, đụng đến cái gì cũng vội vã chỉ ra nguyên nhân rồi dài dòng giải thích, cứ như chung quanh mình toàn một lũ thất học vậy. Các anh làm văn kia mà - không nhìn tôi, ông nhăn mặt cằn nhằn - Tôi là tôi đang nói cái có, tôi nói cái hiện hữu, nói cái cảm xúc mà cái hiện hữu ấy gây ra. Còn cái chuyện đi tìm cội nguồn của hiện tượng là việc của người khác.<br /><br />- Thế là mất đứt cái anh sương xuân bảng lảng. Tiếc quá đi mất! - Nguyễn Tuân lại thở dài. Ông buồn thật sự.<br /><br />- Thiếu nó, Tết Việt Nam nghèo đi, mà không chỉ nghèo đi một chút đâu nhá, anh hiểu không? Đành vậy, sang năm phải tìm cách đón giao thừa ở ngoại thành, may chăng còn có thể gặp lại nó.<br /><br />Rồi đột ngột ông quay sang chuyện khác:<br /><br />- Này, năm nay giáp Tết mưa thuận gió hòa, hoa đẹp lắm. Sao mấy hôm rồi không thấy anh đi chợ hoa?<br /><br />Đã thành cái lệ, năm nào bố tôi và Nguyễn Tuân cũng rủ nhau đi thưởng hoa ở Cống Chéo Hàng Lược. Có những buổi hai ông la đà từ trưa tới tối mịt mới về đến nhà.<br /><br />- Thưa bác, mấy hôm rồi cháu lại mắc bận.<br /><br />Tôi nói dối. Thực ra tôi không đi vì tôi không thích chợ hoa. Cái mẩu phố hẹp có tên là Cống Chéo Hàng Lược ngày thường đầy rác rưởi trong những ngày giáp Tết bỗng trở nên nhộn nhịp khác thường. Trên là trời, dưới là hoa. Và người đi xem hoa, mua hoa. Những cây quất trĩu quả vàng chen lẫn với các cành đào được cầm trên tay, các sọt đan đựng đủ mọi loại cúc, loại hồng, lay-ơn, thược dược... Ở đây ồn ào quá, nhiều trai thanh gái lịch quá. Nhiều gương mặt hãnh tiến quá. Tôi còn sợ nhìn cái cảnh chợ chiều ba mươi Tết, khi những người bán hoa co ro trong manh áo mỏng, cành đào trong tay, mặt ngơ ngác, lo âu chờ khách. Trong cái bầu không khí vui vẻ quá nhân tạo ấy, bông hoa nào, cành hoa nào, chậu hoa nào cũng có vẻ tội nghiệp bởi cái thân phận hàng hóa của chúng.<br /><br />- Đào năm nay được mùa. Chợ nhan nhản những đào là đào, giá lại hạ, nhà nghèo nhất năm nay cũng có đào Tết. Thế mà đố có tìm ở Cống Chéo Hàng Lược được một cành nào như cành đào của bố anh. Tuyệt! Không chê vào đâu được. Năm nào cành đào của ông ấy cũng làm tôi mê man, cũng làm tôi sửng sốt: \"Thằng cha giỏi thật, sao mà nó khéo chọn đào đến thế!\" Thôi, tôi về. Còn phải đến mấy nhà nữa, mà mình thì thích cuốc bộ. Hôm nay tôi đến là để chúc mừng gia đình anh đoàn tụ. Mai có khi tôi còn đến đây nữa. Để ngắm cành đào của bố anh.<br /><br />Ngày hôm sau ông lại đến thật. Và đúng là chỉ để ngắm có một cành đào mà thôi.<br /><br />Bố tôi không phải là nghệ sĩ. Ông, nói của đáng tội, đã từng là nhà báo. Mặc dầu cũng động tới chữ nghĩa, nhưng nhà báo vẫn có cái gì nó khác với nhà văn (tất nhiên không kể những người có hai nghề nhập một). Nhà báo không có tính lập dị thường gặp ở các nhà văn và các văn nghệ sĩ, hay là tính cách kỳ quặc nào đó ở họ mà người đời quy cho là lập dị. Có điều, như một người thuộc lớp nho sĩ cuối cùng còn rớt lại, mặc dầu có Tây học, ông thích cuộc sống thanh đạm và rất yêu hoa. Trong nhà tôi, kể cả những lúc khó khăn nhất, bao giờ cũng có hoa. Trước khi ông đi tù ở nhà tôi là một vườn phong lan đủ loại, nổi tiếng trong những vườn phong lan ở Hà Nội.<br /><br />Tết nào ông cũng cầu kỳ chơi hai thứ hoa: thuỷ tiên và và đào.<br /><br />Thủy tiên là thứ hoa không bình dân. Nó không thèm nở nếu chẳng may rơi vào tay người không biết thưởng thức. Để cho thủy tiên nở, phải biết nghệ thuật trổ thủy tiên. Con dao dùng để trổ thủy tiên không phải là con dao bài bất kỳ, mà là một con dao dùng riêng cho nó. Bố tôi mua củ thủy tiên về, giá rất đắt, hình như là phải nhập khẩu chứ nước ta thời ấy chưa có cơ sở gây trồng. Thuỷ tiên có bề ngoài giống một củ hành tây lớn, rất tầm thường, chẳng hứa hẹn một hương sắc nào. Chuẩn bị cho việc gọt thủy tiên, bố tôi hì hục mài dao cho tới khi nó bén đến mức đặt sợi tóc lên lưỡi dao mà thổi phù một cái thì sợi tóc lập tức bị đứt đôi, và đầu nhọn của nó thì chỉ vô ý chạm ngón tay vào là máu ứa ra liền. Rồi ông còn phải ngắm nghía hồi lâu cái củ hành nọ, cho tới khi quyết định đặt nhát cắt đầu tiên lên mình nó. Những nhát cắt, nhát trổ chính xác được ông cân nhắc từng tý, cho tới khi hài lòng đặt nó vào cái bát thủy tinh, cũng lại thứ dành riêng cho nó.<br /><br />Mẹ tôi chăm chú theo dõi bàn tay khéo léo của bố tôi xoay quanh củ thủy tiên. Bà cũng là người khéo tay, nhưng khéo tay ở những việc khác, chứ trổ thủy tiên thì bà chịu. Những Tết bố tôi vắng nhà, trên bàn thờ ông bà ông vải chỉ có hoa huệ, thủy tiên thì hoàn toàn vắng bóng. Hoa thủy tiên bắt đầu trổ những cánh xanh mập mạp cũng chẳng khác lá hành là mấy, nhưng chúng nhỏ nhắn, ngắn và không vươn quá thành bát đựng. Người gọt khéo có thể chỉ định đúng ngày hoa nở, khéo hơn nữa có thể đúng đến cả giờ.<br /><br />Thuỷ tiên do bố tôi gọt bao giờ cũng nở hết số hoa nó chứa trong mình vào đúng giao thừa, chính xác vào cái giờ khắc thiêng liêng nhất của sự giao hòa giữa người thuộc cõi âm và người thuộc cõi dương, giữa tổ tiên và con cháu. Bố tôi đứng lặng trước ban thờ ông bà, đầu hơi cúi. Mẹ tôi đứng sau ông thì thầm khấn vái. Hương trầm ngát trong nhà. Rồi pháo của một nhà nào đó nổ vang, kéo theo sau nó cả một đợt sóng triều tiếng pháo râm ran.<br /><br />Tôi không bao giờ thấy được hương thủy tiên vào lúc thủy tiên nở hết hoa của nó trong hương trầm và khói pháo. Sáng sớm mồng Một, rất sớm, khi trời đất đã lặng đi mọi tiếng động của sự đón Xuân, lúc ấy mới thấy được hương thủy tiên thoang thoảng. Đó là một hương thầm ẩn náu, thoang thoảng mà kiêu sa. Nó không để lại trong tôi một ấn tượng rõ rệt nào. Tôi cũng không cảm nhận được cái đẹp của hoa thủy tiên. Mà cũng có thể đó là do ảnh hưởng câu chuyện chàng Narkisoss trong thần thoại Hy Lạp mải mê ngắm sắc đẹp của chính mình trong nước suối, mải mê đến nỗi ngã xuống mà chết đuối, trở thành loài hoa nọ. Tôi không thích những người say mê chính mình.<br /><br />Sau khi bố tôi qua đời, chẳng bao giờ trong nhà tôi còn có hoa thủy tiên nữa. Nhưng hoa đào thì không bao giờ vắng bóng trong những ngày Tết gia đình, với cách thưởng thức truyền thống mà những thế hệ đi trước để lại.<br /><br />Trước Tết một tháng, bố tôi, thường có tôi đi theo, đạp xe lên vùng Quảng Bá, Nhật Tân, Nghi Tàm, nơi có những nhà trồng hoa cha truyền con nối. Cùng với một chủ vườn nào đó đã trở thành người quen, bố tôi đi thăm vườn và xem xét kỹ từng gốc đào để rồi cuối cùng chọn lấy một cành thấp, ưng ý nhất. Tiền đặt mua cành đào được trao ngay cho chủ vườn. Giá thường rất rẻ, lúc ấy chưa có ai mua đào. Ông chủ vườn rút con dao nhíp trong túi ra, đánh dấu cành đào dành cho bố tôi. Chắc chắn nó sẽ không bị bán vào tay ai khác. Bố con tôi hài lòng ra về. Tôi biết, trong óc bố tôi đã hiện lên cành đào trong tương lai sẽ được đặt ở đâu, trong cái bình nào ở nhà mình trong ngày Tết.<br /><br />Khoảng hai bảy, hai tám tháng Chạp, bố tôi mới lên vườn nhận cành đào về. Ông chủ vườn trao cành đào cho bố tôi với vẻ tiếc rẻ, không ngớt lời khen bố tôi có con mắt tinh đời. Nhưng đó là cách đánh giá của hai người biết chơi hoa với nhau. Người thường sẽ không mua cành đào này. Nó xù xì ở phần gốc, có mấy cành đua dài và gân guốc, trên đó chỉ thấp thoáng một số nụ.<br /><br />Sau đó là phần sửa soạn cho cái đẹp của cành đào. Bố tôi còn ngắm nó chán chê rồi mới lấy dao cắt bỏ một số cành con, đem thui phần gốc, rồi trịnh trọng đặt cành đào vào trong lọ độc bình. Đó là một cái lọ lớn, thường là lọ sành, nhưng phải thấp, miệng rộng, rất bình dị, đến nỗi khi cành đào đã ngự trong đó thì không còn nhìn thấy cái lọ đâu nữa. Cành đào được đặt trong góc nhà. Những cành đua của nó hướng về phía cửa, khách vào có thể nhìn thấy những cánh tay của nó vươn ra chào đón.<br /><br />Cũng như thủy tiên, cành đào sẽ nở rộ vào đêm trừ tịch.<br /><br />- Chơi hoa là cách con người tìm niềm vui, tìm tâm trạng thư thái trong mối giao hòa với thiên nhiên - bố tôi tâm sự trước cành đào<br /><br />- Người ta chỉ có thể đón thiên nhiên vào nhà mình, chứ không thể mua thiên nhiên đem về hoặc tệ hơn, áp giải nó về với mình. Vì vậy mà cái bình phải khiêm tốn để tôn vẻ đẹp của cành đào, của mùa xuân. Cành đào đẹp trước hết là ở cái dáng, cái thế của nó: phần gốc xù xì cho ta cảm giác về sự vững bền của nền tảng, những cành đua không nên nhiều quá để tạo ra cảm xúc thanh thoáng, khoáng đạt.<br /><br />Bố tôi không thích đào rực rỡ quá, khoe khoang quá, hợm hĩnh quá.<br /><br />- Đào như thế này đẹp hơn nhiều, cánh của nó chỉ phơn phớt một màu hồng nhạt, vừa có duyên, vừa thầm kín. - bố tôi dạy - Người Nhật thích màu hồng của hoa sakura - anh đào, có dễ cũng vì lẽ đó. Tín đồ của Thần đạo không chịu nổi những hương sắc quá thế tục. Thêm nữa: trên cành đào Tết không nên có quá nhiều hoa. Lá xanh bên cạnh hoa làm tăng vẻ đẹp của hoa lên. Tất nhiên, mỗi người một ý, nhưng ông nội con và bố đều không ưa những cành đào đầy ắp hoa, cành nào cành ấy đều đặn, trông xa như một cái nơm. Đã thế có người lại còn cắm cái nơm đào ấy vào cái lọ độc bình cổ cao, bằng sứ, với đủ mọi hình vẽ cầu kỳ sặc sỡ, rồi đặt nó ngất nghểu trên bàn thờ ông vải nữa chứ. Không, chỗ của đào không phải ở đó. Bố thích đặt nó ở đây dưới đất, ngang tầm với mình.<br /><br />Tôi kể cho Nguyễn Tuân nghe cách bố tôi nhìn vẻ đẹp của cành đào. Ông tủm tỉm cười:<br /><br />- Về đại thể, bố anh đúng. Nhưng ông ấy cũng có mắc một chút bệnh giải thích. Cái đẹp, theo tôi, là cái không giải thích được. Chỉ có thể cảm nhận được nó mà thôi. Bố anh cũng chẳng giải thích nổi tại sao ông đã cắt đi một cành con này mà không phải một cành con khác, tại sao ông giữ cành đua này mà lại bỏ cành đua kia, cái cành được để lại ấy gợi nên trong lòng ông cảm xúc gì. Còn về phần màu xanh của lá trên cành đào thì ông ấy đúng hoàn toàn. Hay gì một cành đào chi chít hoa? Nó làm ta phát ngán. Mùa xuân thì phải có màu xanh của lá, của sự đâm chồi nảy lộc, mới là xuân!<br /><br />Bây giờ, cả bác Nguyễn Tuân, cả bố tôi, đều đã khuất núi.<br /><br />Chỉ còn lại cái đẹp của hoa xuân mà hai ông tâm đắc ở trong tôi. Và nỗi bùi ngùi mỗi lần Xuân đến.<br /><br />24/12/2002<br />Vũ Thư Hiên<br />Copy từ FB Nguyễn Xuân Diện", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1071267844345769984", "published": "2020-02-04T03:15:57+00:00", "source": { "content": "SƯƠNG XUÂN VÀ HOA ĐÀO\n\nTùy bút đặc sắc của Vũ Thư Hiên\n\nTôi bao giờ cũng hình dung Tết gắn liền với đất Bắc, nơi đi trước mùa xuân phải có một mùa đông. Mùa đông ở nơi này mỗi năm mỗi khác, nó có thể lạnh nhiều hay lạnh ít, độ ẩm có thể cao hay thấp, nhưng nhất thiết không thể không có gió bấc và mưa phùn. Không khí se lạnh làm cho con người phải co ro một chút, rùng mình một chút, chính là sự chuẩn bị không thể nào thiếu được để cho ta bước vào một cái mốc thời gian mới đối với mỗi người mỗi nhà. Thành thử ở Sài Gòn trùng vào những dịp xuân sang tôi vẫn không thấy lòng mình rung động cảm giác về cái Tết ruột rà, cái Tết đích thực. Xin các bạn Sài Gòn tha lỗi cho tôi nếu trong những lời của tôi có gì làm các bạn phật ý, nhưng mãi tới nay, sau nhiều Tết Sài Gòn, tôi vẫn chưa quen được với một ngày đầu năm phải phơi đầu dưới cái nắng chói chang và trầm mình trong cái nóng hầm hập, làm cho con người phải tìm đến với trái dưa hấu mọng nước trước khi ngồi vào mâm cỗ Tết có đủ thịt mỡ và dưa hành, bánh chưng và giò thủ. Ở mỗi nhà vẫn nghi ngút trầm hương thật đấy, ngoài đường xác pháo toàn hồng vẫn tràn ngập lối đi thật đấy, nhưng cái Tết dường như vẫn còn lạc bước nẻo nào, nó chưa hẳn là Tết, chưa đủ là Tết. Đành phải viện hai câu thơ mà nhiều người vốn không yêu thơ cũng thuộc, để giải thích nỗi nhớ về đất Bắc, để biện hộ cho cái cảm xúc không phải đạo của mình trước đất Sài Gòn cũng đã trở thành không kém thân thương:\n\nTự thuở mang gươm đi mở cõi,\nTrời Nam thương nhớ đất Thăng Long.\n(Huỳnh Văn Nghệ)\n\nChuyện đó chẳng có gì lạ. Người Việt phương Nam nào mà chẳng có một cái quê còn nhớ hay đã quên, có biết hay không biết, nằm ở phía ngoài kia.\n\nNgười xông nhà chúng tôi rất sớm, khi còn tối đất, sáng mồng Một năm Đinh Tỵ (1977), là nhà văn Nguyễn Tuân.\n\nNgười xông nhà, theo sự mê tín từ xưa, là một nhân vật rất quan trọng đối với vận mệnh gia chủ. Tùy theo người xông nhà là ai, năm đó ngôi nhà sẽ có nhiều may mắn hoặc xui xẻo. Những người cẩn thận thường phải tính chuyện mời ai đến xông nhà mình từ lâu trước khi Tết đến. Người xông nhà nhất thiết phải là người đang làm ăn phát đạt, con cháu đầy đàn mà hòa thuận, hoặc một bậc lão niên tài cao đức trọng, chuyện này còn tùy thuộc ở kỳ vọng của gia chủ mong muốn điều gì.\n\nBác Nguyễn, nổi tiếng về tính kỳ quặc của mình, chắc hẳn chọn nhà tôi để đến xông đất đầu năm vì biết chắc chúng tôi không kiêng kỵ, nếu năm đó có chuyện gì không hay xảy đến cho chúng tôi thì ông cũng không bị trách. Kể ra được (hay bị) một nhà văn đến xông nhà thì, theo lệ thường, chẳng hay ho gì. Xét về danh giá, theo truyền thống hiếu học và trọng kẻ sĩ của đất Bắc, nhà văn hẳn là bậc đáng trọng rồi. Nhưng xét về mặt tài lộc thì bất kỳ nhà văn nào cũng nằm ở hạng bét trong thứ bậc giàu nghèo. Tất nhiên, không kể những quan chức bổng nhiều lộc lắm, lại rảnh việc, cũng rửng mỡ xông vào làng văn mà viết sách in thơ.\n\nBố tôi rất quý Nguyễn Tuân. Ông coi Nguyễn Tuân hơn là một người bạn thời thanh niên. Trong cái nhìn của ông, Nguyễn Tuân là một trong những đại diện cuối cùng cho lớp kẻ sĩ Bắc hà mỗi ngày một hiếm, những người cho tới lúc ấy còn biết coi tiền bạc như của phù vân, không cúi đầu vâng dạ trước quyền lực. Riêng đặc điểm sau Nguyễn Tuân phủ nhận. Ông luôn phô rằng mình biết sợ, hơn thế, chẳng những ông sợ vừa mà còn sợ lắm lắm. Cái sự phô ấy làm cho người ta lầm tưởng rằng ông không sợ.\n\nÔng đến xông nhà chúng tôi trong chiếc áo choàng màu cứt ngựa. Bỏ nó ra, bên trong vẫn là bộ áo cánh đen thường nhật. Trời rét ngọt, ông mặc thêm áo len và quàng khăn, đội mũ bê-rê. Bộ áo cánh đen là cách diện của ông, của Nguyễn Tuân, bao giờ cũng phải khác người. Tôi mở cửa đón ông, hơi ngỡ ngàng một chút. Tôi không chờ đợi một người xông nhà không phải người trong gia tộc, những năm ấy người ngoài ít dám tới nhà chúng tôi lắm. Lại càng không chờ đợi Nguyễn Tuân với sự sợ hãi của ông. Nhưng không ai đi hỏi người đến xông nhà rằng tại sao ông đến. Với bất cứ người xông nhà nào ta chỉ có thể vồn vã chào đón và đem bánh pháo đầu tiên của ngày mồng Một ra đốt. Nguyễn Tuân đoán ra câu hỏi câm lặng của tôi. Ông ý nhị nói:\n\n- Nói thực, mình đến đây sớm vì chẳng biết đi đâu. Mà lại rất thèm đi dạo một lúc trước khi bình minh ló rạng trong cái ngày đầu năm này. Lang thang mãi rồi mình thấy mình đến đây. Không sao chứ?\n\nBố tôi nghe léo xéo bước ra, tươi cười ôm lấy bạn dìu vào nhà. Ông sai tôi rót rượu, châm hỏa lò than để nướng mấy con mực. Bố tôi biết Nguyễn Tuân không ưa đồ ngọt, khay mứt trên bàn chắc chắn sẽ không được ông đụng đến. Ông ngồi xuống chiếu, xếp bằng tròn, giơ đôi tay cóng sưởi trên hỏa lò. Lửa than làm vầng trán hói của ông bóng lên trong căn phòng nhỏ của bố tôi. Bố tôi thường tiếp bạn thân trong căn phòng ấy chứ không phải ngoài phòng khách. Hai người bạn già thân tình nhìn vào mắt nhau, chạm ly trong im lặng. Cả Nguyễn Tuân, cả bố tôi đều không thích những lời ồn ào.\n\n- Ngon tuyệt - NguyễnTuân nhắp vài nhắp rượu trong vắt với vẻ thích thú rồi ngửa cổ cạn ly.\n\n- Làng Vân chính hiệu đấy!\n\nBố tôi nói, nét hài lòng hiện lên mặt. Ông thích được chiều bạn và khi bạn vui, ông còn sướng hơn chính ông được vui.\n\n- Tuyệt!\n\n- Mình phải đặt loại đặc biệt cho cái Tết đoàn viên này.\n\nĐúng vậy, đây là cái Tết đầu tiên gia đình tôi đủ mặt. Không thiếu ai. Những Tết trước gia đình tôi tan tác. Tôi ở trong tù. Cha tôi bị lưu đầy ở Nam Định.\n\n- Hơn hẳn anh Trương Xá. Vào đến cổ họng là biết ngay! - Nguyễn Tuân xác nhận.\n\nPhận con cháu, tôi được phép ngồi bên cạnh các cụ làm chân điếu đóm. Tôi thích nghe bác Nguyễn nói chuyện. Trong câu chuyện của ông bao giờ cũng có một cái gì mới, một cái gì ngồ ngộ, độc đáo mà không người nào khác có. Về đời sống cũng như trong văn chương, ông là người uyên bác.\n\nTính về họ hàng theo đàng mẹ, tôi phải gọi ông bằng bác. Nhưng ông rỉ tai tôi, một lần ở chỗ đông người: \"Họ xa rồi, cùng cánh văn chương với nhau, gọi thế nó mất đi cái sự bình đẳng, gia trưởng lắm\". Tuy miệng vâng dạ, tôi vẫn kính cẩn gọi bác xưng cháu với ông. Mẹ tôi là người nghiêm khắc trong chuyện xưng hô lắm.\n\nChuyện vãn một lát, lại chuyện làng văn làng họa, ai mới viết cái gì hay, bức hoạ cuối cùng của ai độc đáo, là đề tài yêu thích của ông, Nguyễn Tuân hỉ hả ra về. Ông nói ông còn phải đến chơi với Văn Cao (\"bà Băng bà ấy kiêng. Mình phải đến muộn muộn một tý!\"), đến Nguyễn Sáng (\"Tết nhất mà nó có một mình, buồn muốn chết!\")\n\nRa khỏi cổng, Nguyễn Tuân dừng lại hồi lâu trên hè, nhìn phố Hai Bà Trưng thưa thớt người đi lại vào sáng sớm tinh sương, ông nghiêng đầu nói khẽ với tôi:\n\n- Anh có thấy Hà Nội buổi sáng mồng Một này thiếu cái gì không?\n\nTôi không cần động não để tìm câu trả lời. Câu hỏi được đặt ra chỉ là cái cớ cho câu trả lời đã có sẵn, chắc chắn là sẽ rất Nguyễn Tuân.\n\n- Thiếu sương! - Nguyễn Tuân, mắt vẫn nhìn chung quanh, thở dài.- Anh không nhận ra cái sự thiếu ấy, tôi không trách. Anh còn quá trẻ. Ngày trước, sáng mồng Một bao giờ cũng có sương nhè nhẹ, không nhiều, một chút gọi là có, nhưng đích thực là sương. Nó bay là là, thoang thoảng, như có mà như không. Rét ngọt. Chỉ có trên các lá cây mới có sương hiển hiện, lâu lâu đọng thành giọt, rơi xuống mặt mình, có khi lọt cả vào cổ áo mình, rất là Tết. Đã mấy năm nay, vào ngày Tết mình cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó mà không biết là cái gì. Bây giờ mới hiểu ra: đúng là thiếu nó, thiếu sương.\n\nTôi bàng hoàng trước nhận xét của ông. Tôi nhớ đến những năm xa xưa khi tôi còn rất nhỏ. Đúng là Hà Nội những ngày đầu năm ấy sương la đà trên mặt đường, lẩn khuất trong những bãi cỏ, bụi cây.\n\n- Thưa bác, có lẽ tại Hà Nội đông dân thêm, nhiều nhà máy nhiều xe cộ, thành thử cái tiểu khí hậu địa phương thay đổi, nhiệt độ do đó mà cao hơn trước!\n\n- Đốt anh đi! Các anh bây giờ, đụng đến cái gì cũng vội vã chỉ ra nguyên nhân rồi dài dòng giải thích, cứ như chung quanh mình toàn một lũ thất học vậy. Các anh làm văn kia mà - không nhìn tôi, ông nhăn mặt cằn nhằn - Tôi là tôi đang nói cái có, tôi nói cái hiện hữu, nói cái cảm xúc mà cái hiện hữu ấy gây ra. Còn cái chuyện đi tìm cội nguồn của hiện tượng là việc của người khác.\n\n- Thế là mất đứt cái anh sương xuân bảng lảng. Tiếc quá đi mất! - Nguyễn Tuân lại thở dài. Ông buồn thật sự.\n\n- Thiếu nó, Tết Việt Nam nghèo đi, mà không chỉ nghèo đi một chút đâu nhá, anh hiểu không? Đành vậy, sang năm phải tìm cách đón giao thừa ở ngoại thành, may chăng còn có thể gặp lại nó.\n\nRồi đột ngột ông quay sang chuyện khác:\n\n- Này, năm nay giáp Tết mưa thuận gió hòa, hoa đẹp lắm. Sao mấy hôm rồi không thấy anh đi chợ hoa?\n\nĐã thành cái lệ, năm nào bố tôi và Nguyễn Tuân cũng rủ nhau đi thưởng hoa ở Cống Chéo Hàng Lược. Có những buổi hai ông la đà từ trưa tới tối mịt mới về đến nhà.\n\n- Thưa bác, mấy hôm rồi cháu lại mắc bận.\n\nTôi nói dối. Thực ra tôi không đi vì tôi không thích chợ hoa. Cái mẩu phố hẹp có tên là Cống Chéo Hàng Lược ngày thường đầy rác rưởi trong những ngày giáp Tết bỗng trở nên nhộn nhịp khác thường. Trên là trời, dưới là hoa. Và người đi xem hoa, mua hoa. Những cây quất trĩu quả vàng chen lẫn với các cành đào được cầm trên tay, các sọt đan đựng đủ mọi loại cúc, loại hồng, lay-ơn, thược dược... Ở đây ồn ào quá, nhiều trai thanh gái lịch quá. Nhiều gương mặt hãnh tiến quá. Tôi còn sợ nhìn cái cảnh chợ chiều ba mươi Tết, khi những người bán hoa co ro trong manh áo mỏng, cành đào trong tay, mặt ngơ ngác, lo âu chờ khách. Trong cái bầu không khí vui vẻ quá nhân tạo ấy, bông hoa nào, cành hoa nào, chậu hoa nào cũng có vẻ tội nghiệp bởi cái thân phận hàng hóa của chúng.\n\n- Đào năm nay được mùa. Chợ nhan nhản những đào là đào, giá lại hạ, nhà nghèo nhất năm nay cũng có đào Tết. Thế mà đố có tìm ở Cống Chéo Hàng Lược được một cành nào như cành đào của bố anh. Tuyệt! Không chê vào đâu được. Năm nào cành đào của ông ấy cũng làm tôi mê man, cũng làm tôi sửng sốt: \"Thằng cha giỏi thật, sao mà nó khéo chọn đào đến thế!\" Thôi, tôi về. Còn phải đến mấy nhà nữa, mà mình thì thích cuốc bộ. Hôm nay tôi đến là để chúc mừng gia đình anh đoàn tụ. Mai có khi tôi còn đến đây nữa. Để ngắm cành đào của bố anh.\n\nNgày hôm sau ông lại đến thật. Và đúng là chỉ để ngắm có một cành đào mà thôi.\n\nBố tôi không phải là nghệ sĩ. Ông, nói của đáng tội, đã từng là nhà báo. Mặc dầu cũng động tới chữ nghĩa, nhưng nhà báo vẫn có cái gì nó khác với nhà văn (tất nhiên không kể những người có hai nghề nhập một). Nhà báo không có tính lập dị thường gặp ở các nhà văn và các văn nghệ sĩ, hay là tính cách kỳ quặc nào đó ở họ mà người đời quy cho là lập dị. Có điều, như một người thuộc lớp nho sĩ cuối cùng còn rớt lại, mặc dầu có Tây học, ông thích cuộc sống thanh đạm và rất yêu hoa. Trong nhà tôi, kể cả những lúc khó khăn nhất, bao giờ cũng có hoa. Trước khi ông đi tù ở nhà tôi là một vườn phong lan đủ loại, nổi tiếng trong những vườn phong lan ở Hà Nội.\n\nTết nào ông cũng cầu kỳ chơi hai thứ hoa: thuỷ tiên và và đào.\n\nThủy tiên là thứ hoa không bình dân. Nó không thèm nở nếu chẳng may rơi vào tay người không biết thưởng thức. Để cho thủy tiên nở, phải biết nghệ thuật trổ thủy tiên. Con dao dùng để trổ thủy tiên không phải là con dao bài bất kỳ, mà là một con dao dùng riêng cho nó. Bố tôi mua củ thủy tiên về, giá rất đắt, hình như là phải nhập khẩu chứ nước ta thời ấy chưa có cơ sở gây trồng. Thuỷ tiên có bề ngoài giống một củ hành tây lớn, rất tầm thường, chẳng hứa hẹn một hương sắc nào. Chuẩn bị cho việc gọt thủy tiên, bố tôi hì hục mài dao cho tới khi nó bén đến mức đặt sợi tóc lên lưỡi dao mà thổi phù một cái thì sợi tóc lập tức bị đứt đôi, và đầu nhọn của nó thì chỉ vô ý chạm ngón tay vào là máu ứa ra liền. Rồi ông còn phải ngắm nghía hồi lâu cái củ hành nọ, cho tới khi quyết định đặt nhát cắt đầu tiên lên mình nó. Những nhát cắt, nhát trổ chính xác được ông cân nhắc từng tý, cho tới khi hài lòng đặt nó vào cái bát thủy tinh, cũng lại thứ dành riêng cho nó.\n\nMẹ tôi chăm chú theo dõi bàn tay khéo léo của bố tôi xoay quanh củ thủy tiên. Bà cũng là người khéo tay, nhưng khéo tay ở những việc khác, chứ trổ thủy tiên thì bà chịu. Những Tết bố tôi vắng nhà, trên bàn thờ ông bà ông vải chỉ có hoa huệ, thủy tiên thì hoàn toàn vắng bóng. Hoa thủy tiên bắt đầu trổ những cánh xanh mập mạp cũng chẳng khác lá hành là mấy, nhưng chúng nhỏ nhắn, ngắn và không vươn quá thành bát đựng. Người gọt khéo có thể chỉ định đúng ngày hoa nở, khéo hơn nữa có thể đúng đến cả giờ.\n\nThuỷ tiên do bố tôi gọt bao giờ cũng nở hết số hoa nó chứa trong mình vào đúng giao thừa, chính xác vào cái giờ khắc thiêng liêng nhất của sự giao hòa giữa người thuộc cõi âm và người thuộc cõi dương, giữa tổ tiên và con cháu. Bố tôi đứng lặng trước ban thờ ông bà, đầu hơi cúi. Mẹ tôi đứng sau ông thì thầm khấn vái. Hương trầm ngát trong nhà. Rồi pháo của một nhà nào đó nổ vang, kéo theo sau nó cả một đợt sóng triều tiếng pháo râm ran.\n\nTôi không bao giờ thấy được hương thủy tiên vào lúc thủy tiên nở hết hoa của nó trong hương trầm và khói pháo. Sáng sớm mồng Một, rất sớm, khi trời đất đã lặng đi mọi tiếng động của sự đón Xuân, lúc ấy mới thấy được hương thủy tiên thoang thoảng. Đó là một hương thầm ẩn náu, thoang thoảng mà kiêu sa. Nó không để lại trong tôi một ấn tượng rõ rệt nào. Tôi cũng không cảm nhận được cái đẹp của hoa thủy tiên. Mà cũng có thể đó là do ảnh hưởng câu chuyện chàng Narkisoss trong thần thoại Hy Lạp mải mê ngắm sắc đẹp của chính mình trong nước suối, mải mê đến nỗi ngã xuống mà chết đuối, trở thành loài hoa nọ. Tôi không thích những người say mê chính mình.\n\nSau khi bố tôi qua đời, chẳng bao giờ trong nhà tôi còn có hoa thủy tiên nữa. Nhưng hoa đào thì không bao giờ vắng bóng trong những ngày Tết gia đình, với cách thưởng thức truyền thống mà những thế hệ đi trước để lại.\n\nTrước Tết một tháng, bố tôi, thường có tôi đi theo, đạp xe lên vùng Quảng Bá, Nhật Tân, Nghi Tàm, nơi có những nhà trồng hoa cha truyền con nối. Cùng với một chủ vườn nào đó đã trở thành người quen, bố tôi đi thăm vườn và xem xét kỹ từng gốc đào để rồi cuối cùng chọn lấy một cành thấp, ưng ý nhất. Tiền đặt mua cành đào được trao ngay cho chủ vườn. Giá thường rất rẻ, lúc ấy chưa có ai mua đào. Ông chủ vườn rút con dao nhíp trong túi ra, đánh dấu cành đào dành cho bố tôi. Chắc chắn nó sẽ không bị bán vào tay ai khác. Bố con tôi hài lòng ra về. Tôi biết, trong óc bố tôi đã hiện lên cành đào trong tương lai sẽ được đặt ở đâu, trong cái bình nào ở nhà mình trong ngày Tết.\n\nKhoảng hai bảy, hai tám tháng Chạp, bố tôi mới lên vườn nhận cành đào về. Ông chủ vườn trao cành đào cho bố tôi với vẻ tiếc rẻ, không ngớt lời khen bố tôi có con mắt tinh đời. Nhưng đó là cách đánh giá của hai người biết chơi hoa với nhau. Người thường sẽ không mua cành đào này. Nó xù xì ở phần gốc, có mấy cành đua dài và gân guốc, trên đó chỉ thấp thoáng một số nụ.\n\nSau đó là phần sửa soạn cho cái đẹp của cành đào. Bố tôi còn ngắm nó chán chê rồi mới lấy dao cắt bỏ một số cành con, đem thui phần gốc, rồi trịnh trọng đặt cành đào vào trong lọ độc bình. Đó là một cái lọ lớn, thường là lọ sành, nhưng phải thấp, miệng rộng, rất bình dị, đến nỗi khi cành đào đã ngự trong đó thì không còn nhìn thấy cái lọ đâu nữa. Cành đào được đặt trong góc nhà. Những cành đua của nó hướng về phía cửa, khách vào có thể nhìn thấy những cánh tay của nó vươn ra chào đón.\n\nCũng như thủy tiên, cành đào sẽ nở rộ vào đêm trừ tịch.\n\n- Chơi hoa là cách con người tìm niềm vui, tìm tâm trạng thư thái trong mối giao hòa với thiên nhiên - bố tôi tâm sự trước cành đào\n\n- Người ta chỉ có thể đón thiên nhiên vào nhà mình, chứ không thể mua thiên nhiên đem về hoặc tệ hơn, áp giải nó về với mình. Vì vậy mà cái bình phải khiêm tốn để tôn vẻ đẹp của cành đào, của mùa xuân. Cành đào đẹp trước hết là ở cái dáng, cái thế của nó: phần gốc xù xì cho ta cảm giác về sự vững bền của nền tảng, những cành đua không nên nhiều quá để tạo ra cảm xúc thanh thoáng, khoáng đạt.\n\nBố tôi không thích đào rực rỡ quá, khoe khoang quá, hợm hĩnh quá.\n\n- Đào như thế này đẹp hơn nhiều, cánh của nó chỉ phơn phớt một màu hồng nhạt, vừa có duyên, vừa thầm kín. - bố tôi dạy - Người Nhật thích màu hồng của hoa sakura - anh đào, có dễ cũng vì lẽ đó. Tín đồ của Thần đạo không chịu nổi những hương sắc quá thế tục. Thêm nữa: trên cành đào Tết không nên có quá nhiều hoa. Lá xanh bên cạnh hoa làm tăng vẻ đẹp của hoa lên. Tất nhiên, mỗi người một ý, nhưng ông nội con và bố đều không ưa những cành đào đầy ắp hoa, cành nào cành ấy đều đặn, trông xa như một cái nơm. Đã thế có người lại còn cắm cái nơm đào ấy vào cái lọ độc bình cổ cao, bằng sứ, với đủ mọi hình vẽ cầu kỳ sặc sỡ, rồi đặt nó ngất nghểu trên bàn thờ ông vải nữa chứ. Không, chỗ của đào không phải ở đó. Bố thích đặt nó ở đây dưới đất, ngang tầm với mình.\n\nTôi kể cho Nguyễn Tuân nghe cách bố tôi nhìn vẻ đẹp của cành đào. Ông tủm tỉm cười:\n\n- Về đại thể, bố anh đúng. Nhưng ông ấy cũng có mắc một chút bệnh giải thích. Cái đẹp, theo tôi, là cái không giải thích được. Chỉ có thể cảm nhận được nó mà thôi. Bố anh cũng chẳng giải thích nổi tại sao ông đã cắt đi một cành con này mà không phải một cành con khác, tại sao ông giữ cành đua này mà lại bỏ cành đua kia, cái cành được để lại ấy gợi nên trong lòng ông cảm xúc gì. Còn về phần màu xanh của lá trên cành đào thì ông ấy đúng hoàn toàn. Hay gì một cành đào chi chít hoa? Nó làm ta phát ngán. Mùa xuân thì phải có màu xanh của lá, của sự đâm chồi nảy lộc, mới là xuân!\n\nBây giờ, cả bác Nguyễn Tuân, cả bố tôi, đều đã khuất núi.\n\nChỉ còn lại cái đẹp của hoa xuân mà hai ông tâm đắc ở trong tôi. Và nỗi bùi ngùi mỗi lần Xuân đến.\n\n24/12/2002\nVũ Thư Hiên\nCopy từ FB Nguyễn Xuân Diện", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1071267844345769984/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1071267445806067712", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769", "content": "\"SỞ HỮU TOÀN DÂN\" VÀ THÓI GIAN MANH CỘNG SẢN.<br /><br />Người dân Việt Nam sở hữu đất đai từ ngàn đời rồi, cộng sản mới nảy nòi ra sau 45 với luận điệu lừa phỉnh \"người cày có ruộng\", cướp đất của người giàu chia cho người nghèo.<br /><br />Nhưng sau khi cướp và chia xong, người nghèo bị lừa phỉnh chưa kịp mừng thì đã bị cộng sản một lần nữa gom hết đất đai vào hợp tác xã.<br /><br />Và âm mưu tước đoạt quyền sở hữu đất đai của người dân chỉ có từ khi chúng lươn lẹo ban hành luật đất đai 93 với quái thai \"đất đai là sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý\". <br /><br />Ông chủ đất là ông \"toàn dân\" thì vô hình và chẳng có quyền gì. Thằng \"quản lý\" thì muốn cướp đất ở đâu thì cướp, muốn đền giá nào cũng do chúng tự đặt ra chứ không có chuyện thuận mua vừa bán theo giá thị trường. <br /><br />Người dân đang sở hữu đất bỗng bị chúng làm phép \"thông công\" rút đất dưới chân họ khiến họ chỉ còn quyền xử dụng. <br /><br />Thử hỏi nếu không xác lập được quyền sở hữu trên đất làm sao xây được nhà và sở hữu nhà trên đất ? <br /><br />Nhà phải gắn liền với đất chứ không xây lơ lửng trên cọng rơm được. <br /><br />Từ câu chuyện dân Vườn Rau Lộc Hưng không được hợp thức hoá thủ tục đất đai mặc dù người dân Lộc Hưng đã ở đó từ trước khi cộng sản vào Nam, trước khi chúng ban hành luật đất đai, nhưng chúng không cấp giấy tờ hợp thức hoá theo luật mà chúng muốn cướp và đã cướp.<br /><br />Chưa bao giờ một thủ tục hành chính lại tước đoạt đi quyền sở hữu từ ngàn đời của người dân như vậy.<br /><br />Thế mới biết sự gian manh của cộng sản là vô đối.", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1071267445806067712", "published": "2020-02-04T03:14:22+00:00", "source": { "content": "\"SỞ HỮU TOÀN DÂN\" VÀ THÓI GIAN MANH CỘNG SẢN.\n\nNgười dân Việt Nam sở hữu đất đai từ ngàn đời rồi, cộng sản mới nảy nòi ra sau 45 với luận điệu lừa phỉnh \"người cày có ruộng\", cướp đất của người giàu chia cho người nghèo.\n\nNhưng sau khi cướp và chia xong, người nghèo bị lừa phỉnh chưa kịp mừng thì đã bị cộng sản một lần nữa gom hết đất đai vào hợp tác xã.\n\nVà âm mưu tước đoạt quyền sở hữu đất đai của người dân chỉ có từ khi chúng lươn lẹo ban hành luật đất đai 93 với quái thai \"đất đai là sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý\". \n\nÔng chủ đất là ông \"toàn dân\" thì vô hình và chẳng có quyền gì. Thằng \"quản lý\" thì muốn cướp đất ở đâu thì cướp, muốn đền giá nào cũng do chúng tự đặt ra chứ không có chuyện thuận mua vừa bán theo giá thị trường. \n\nNgười dân đang sở hữu đất bỗng bị chúng làm phép \"thông công\" rút đất dưới chân họ khiến họ chỉ còn quyền xử dụng. \n\nThử hỏi nếu không xác lập được quyền sở hữu trên đất làm sao xây được nhà và sở hữu nhà trên đất ? \n\nNhà phải gắn liền với đất chứ không xây lơ lửng trên cọng rơm được. \n\nTừ câu chuyện dân Vườn Rau Lộc Hưng không được hợp thức hoá thủ tục đất đai mặc dù người dân Lộc Hưng đã ở đó từ trước khi cộng sản vào Nam, trước khi chúng ban hành luật đất đai, nhưng chúng không cấp giấy tờ hợp thức hoá theo luật mà chúng muốn cướp và đã cướp.\n\nChưa bao giờ một thủ tục hành chính lại tước đoạt đi quyền sở hữu từ ngàn đời của người dân như vậy.\n\nThế mới biết sự gian manh của cộng sản là vô đối.", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/entities/urn:activity:1071267445806067712/activity" } ], "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/outbox", "partOf": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859532721880309769/outboxoutbox" }