A small tool to view real-world ActivityPub objects as JSON! Enter a URL
or username from Mastodon or a similar service below, and we'll send a
request with
the right
Accept
header
to the server to view the underlying object.
{
"@context": "https://www.w3.org/ns/activitystreams",
"type": "OrderedCollectionPage",
"orderedItems": [
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:880322380596609024",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"content": "BỎ RƠI HAY LÀ PHẢN BỘI...<br /><br />* Ngày 29-9 năm nay đã là ngày giỗ thứ 17 của cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Cho tới trước khi chết Ông vẫn cúi đầu nhận chịu trách nhiệm đã làm cho mất nước, một lỗi lầm quá to lớn mà cá nhân một người không thể nào gánh vác. Nếu có một người nào đó đứng ra nhận chịu thì quả là vô lý, thế nhưng Ông Nguyễn Văn Thiệu đã làm.<br /><br />I – PHẢI CHĂNG MỸ BỎ RƠI ?<br /><br />Kể từ ngày lập quốc, nước Mỹ thực sự sụp đổ vào năm 1975 với 3 triệu cựu chiến binh tại chiến trường Việt Nam, 58 ngàn người đã chết, và 3.000 quân nhân còn mất tích. Xã hội Mỹ phân hóa trầm trọng với tranh cãi đổ lỗi cho nhau.<br /><br />Chính vì vậy mà những người quân nhân VNCH không bao giờ động chạm tới nỗi đau của người bạn chiến đấu Mỹ, họ đã làm hết sức của họ rồi, họ đã phải chết tới 58.000 người và đã hao tốn 300 tỉ USD, lại còn phải nuôi 3 triệu cựu chiến binh Mỹ mà người nào cuộc đời cũng tan nát do bị khủng hoảng, bị thất bại vì không thể trở lại trường để làm lại cuộc đời.<br /><br />Hai chữ “Bỏ Rơi” là do BBC và RFI dùng để xoa dịu sự oán hận của người Việt sau khi Mỹ cắt ông tiếp huyết cho VNCH. “Bỏ Rơi Đồng Minh” khác với “Phản Bội Đồng Minh”. Bỏ Rơi có nghĩa là tôi thích thì tôi giúp, khi thấy mệt mõi quá thì tôi không giúp nữa. Còn Phản Bội là phỉnh gạt, lừa đảo. Cho nên người Mỹ muốn nhận là họ Bỏ Rơi VNCH còn hơn là nhận Phản Bội VNCH.<br /><br />Ⅱ – Frank Snepp, THÁNG 3 NĂM 1973.<br /><br />Năm 1968 anh sinh viên Frank Snepp quyết định làm đơn xin đầu quân vào CIA để tránh khỏi phải đi lính và chiến đấu tại VN. Năm 1969 Snepp bắt đầu làm viêc tại chi nhánh CIA tại Sài Gòn trong tư thế một nhân viên mới vào nghề. Năm 1971 ông trở về Trung tâm CIA tại Mỹ với nhiệm vụ phân tích những tin tức thu thập từ báo chí của Bắc Việt.<br /><br />Đến năm 1972 ông bị đày đi VN vì tội đã báo trực tiếp cho Tòa Bạch Ốc một thông tin ông đọc được trên báo của Hà Nội mà không qua các xếp lớn của CIA. Nhiệm vụ lần thứ hai của Frank Snepp tại Việt Nam là đọc báo và nghe đài phát thanh của CSVN và VNCH để trình cho Polgar, trưởng CIA tại Sài Gòn, những tin nào mà ông ta thấy đáng quan tâm.<br /><br />Sau biến cố 1975 Frank Snepp quyết định viết thành sách về những gì ông chứng kiến trong vai trò một nhân viên CIA làm việc tại VN trong giai đoạn Hoa Kỳ cuốn cờ ra khỏi Việt Nam. Nhờ đó ông nhanh chóng trở thành nhân chứng sống duy nhất dám tiết lộ những bí mật mà một nhân viên CIA không được phép tiết lộ.<br /><br />CIA đã đưa ông ra tòa vì ông đã hành động trái với lời tuyên thệ khi ông bước chân vào tổ chức CIA. Tòa án đã phán quyết Frank Snepp không bị tội tiết lộ bí mật nghiệp vụ nhưng cũng quyết định cho thu hồi quyển sách “Decent Interval” của Frank Snepp. Tuy nhiên phán quyết này chỉ có hiệu lực hình thức bởi vì cả thế giới đều đã đọc Decent Interval....<br /><br />Theo Frank Snepp thì mọi chuyện đều bắt đầu từ khi ký kết Hiệp Định Paris. Rồi 3 tháng sau khi ký kết Hiệp Định, Tổng Thống Nixon cử Martin làm đại sứ Mỹ tại VN thay Bunker. Frank Snepp mô tả vai trò của Đại sứ Martin: “Mỹ buộc phải bỏ khỏi Việt Nam trong tư thế đường hoàng, và muốn tạo được ấn tượng như vậy thì cần phải có một chuyên gia về ảo thuật và kịch nghệ mà Martin thuộc vào hạng sư phụ. (Trang 75, nguyên văn: “The United States was obliged to crawl out of Vietnam standing up, and to foster that illusion required the kind of conjuring and stagecraft at which Martin so adept”). Như vậy màn kịch bỏ rơi Việt Nam đã được lên giàn từ tháng 4 năm 1973.<br /><br />Ⅲ – Nixon THẤT HỨA VỚI Liên Xô, THÁNG 8 NĂM 1974.<br /><br />Năm 1974 giữa năm, Tổng Thống Mỹ Nixon đệ trình Quốc Hội Mỹ bản dự thảo hiệp ước giao thương giữa Mỹ và Liên Xô. Đến lúc này Quốc Hội Mỹ mới biết rằng đây là cái giá mà Nixon đã trả cho việc Liên Xô ngưng cung cấp vũ khí cho Hà Nội và ép Hà Nội phải ký hiệp ước ngưng bắn 1973. Dĩ nhiên khi đưa ra trước Quốc hội, Nixon tin rằng sẽ được thông qua dễ dàng vì lợi ích chung của cả hai nước, nhất là từng bước giải quyết chiến tranh lạnh là điều mà dân chúng Hoa Kỳ mong chờ.<br /><br />Tuy nhiên ông đã tính lầm, Quốc Hội Mỹ đoán rằng còn nhiều cái giá khác nữa giữa Nixon và Liên Xô, Trung Quốc, Hà Nội vào năm 1972. Vì vậy Quốc Hội bác bỏ thẳng thừng hiệp ước thương mại Xô – Mỹ để buộc Nixon phải lòi ra những thỏa thuận khác. Dĩ nhiên là Nixon không đưa ra, ông dùng đặc quyền hành pháp để từ chối.<br /><br />Vì vậy Quốc Hội có một cách khác để moi ra những gì mà Nixon đã cam kết với LX, TQ và Hà Nội vào năm 1972; đó là cách lợi dụng vụ Watergate để triệu tập một Ủy ban điều tra đặc biệt về sai phạm của Nixon trong vụ nghe lén, nhờ đó công tố viên của ủy ban điều tra có quyền bắt Nixon phải đưa ra tất cả những cam kết ngầm với Bắc Kinh, Mạc Tư Khoa và cả Hà Nội.<br />Nixon chỉ còn có cách từ chức để né tránh Ủy ban điều tra bởi vì ông và Kissinger đã có những thỏa thuận mật với đối phương mà không xin phép Quốc Hội. Một khi ông từ chức thì những cam kết của ông trở thành vô hiệu lực. Quốc Hội sẽ không còn cớ để truy xét.<br /><br />Sau khi Nixon từ chức thì Quốc Hội Hoa Kỳ cho thông qua đạo luật cấm HK buôn bán với các nước Cộng Sản vào cuối năm 1974 (Đạo luật Jackson-Vanik). Sự trở mặt của Quốc Hội Mỹ đã khiến Liên Xô tức giận bởi vì những cam kết của Nixon khi ông ta viếng thăm Liên xô vào năm 1972 đã không được thi hành. Vì vậy, cuối năm 1974, Đại Tướng Kulikov của Liên Xô đến Hà Nội để xúi Hà Nội đưa quân đánh chiếm Miền Nam, Liên Xô sẽ cung cấp vũ khí và chiến phí.<br /><br />Ⅳ – HÀ NỘI CAY ĐẮNG.<br /><br />Theo như 7 mục, 23 điều khoản của Hiệp Định Paris thì Hà Nội ngưng bắn vô điều kiện, trao trả cho Mỹ 591 tù binh Mỹ vô kiện, trao trả tù binh VNCH để đổi lại VNCH trao trả 28 ngàn tù binh Bắc Việt. Trong khi đó Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu không phải từ chức, 38 ngàn tù chính trị của mặt trận GPMN vẫn tiếp tục bị giam giữ.<br /><br />Đặc biệt là “ngưng chiến da beo”, nghĩa là quân đội CSVN vẫn ở trên rừng và quân đội VNCH kiểm soát thành thị và thôn quê Nam Việt Nam. Biên giới hai miền Nam Bắc vẫn được tôn trọng theo như Hiệp Định Geneve 1954.<br /><br />Nhìn bề mặt của Hiệp Định Paris quá vô lý cho nên giới quan sát quốc tế thừa biết bên trong phải có một mật ước riêng. Quả nhiên sau này vào năm 1977 Tổng Thống Jimmy Cater của Mỹ xác nhận có một mật ước riêng đằng sau Hiệp Định Paris được Nixon ký với Hà Nội 4 ngày sau khi ký kết Hiệp Định Paris 1973. Vào tháng 10 năm 1988 Hà Nội cho công bố toàn văn bản mật ước Nixon & Phạm Văn Đồng.<br /><br />Theo đó thì Nixon hứa sẽ viện trợ tái thiết cho Bắc Việt 3,25 tỉ USD và viện trợ phát triển kinh tế cho Hà Nội 1,5 tỉ USD. Trong vòng 30 ngày sau khi người tù binh HK cuối cùng rời khỏi VN thì hai bên sẽ thiết lập xong hệ thống viện trợ tái thiết, và trong vòng 60 ngày sau đó thì lập xong hệ thống viện trợ phát triển kinh tế.<br />Bản mật ước do đích thân Kissinger mang tới Hà Nội cho Phạm Văn Đồng ký nhận. Từ đó Lê Duẩn ngày đêm trông chờ món tiền của Kissinger và đến cuối năm 1974, Liên Xô cử tướng Kulikov sang Hà Nội xúi Lê Duẩn đánh chiếm Miền Nam thì có nghĩa là Hiệp Định Paris coi như tờ giấy lộn. Rốt cuộc Hà Nội biếu không 591 tù binh Hoa Kỳ mà chẳng nhận được đồng nào, suốt 10 năm chiến đấu gian khổ, hằng triệu người chết, hằng chục tỉ đô la nợ chiến phí… đến nay chỉ còn là con số không (sic).<br /><br />Tướng Kulikov xúi Hà Nội phát động chiến tranh trở lại nhưng Lê Duẩn và tập đoàn lãnh đạo CSVN thực sự trắng mắt. Dân chúng Miền Bắc đã kiệt sức, trong 5 năm nhà nước đã đóng cửa tất cả 18 trường đại học và cao đẳng, bòn vét nhân lực đến độ phải gọi lính ở tuổi 16, tại Miền Bắc chỉ còn một trời đàn bà góa… thì lấy đâu để gây chiến tranh trở lại.<br /><br />*(Theo hồi ký của tướng CSVN Hoàng Văn Thái thì cho tới năm 1974 Hà Nội đã động viên đến 16% dân số, không thể nào động viên thêm được nữa. Trong khi Miền Nam là 5,88%)<br /><br />Ⅴ – HẾT ĐẠN VÀ HẾT NHIÊN LIỆU.<br /><br />Bắt đầu từ năm 1975 Đại Tướng Cao Văn Viên viết tường trình cho Ngũ Giác Đài về những ngày cuối cùng của chiến tranh Việt Nam nhưng đến năm 1983 mới được in thành sách với tựa đề “The Final Collapse” và hai mươi năm sau, 2003 The Final Collapse được nhà nghiên cứu sử Nguyễn Kỳ Phong dịch ra tiếng Việt với tựa đề “Những ngày cuối của Việt Nam Cộng Hòa”. Trong sách có kèm theo những chú giải mới nhất của Đại Tướng Cao Văn Viên. “Một sự thực không thể chối cãi là quân đội VNCH sẽ hết đạn và nhiên liệu vào tháng 6 năm 1975…” (Tài liệu của Ngũ Giác Đài: Cao Văn Viên, The Final Collapse, bản dịch của Nguyễn Kỳ Phong trang 136).<br /><br />Năm 1974 tháng Giêng, theo tài liệu của CIA: “Từ cuối tháng 12-1973 đến đầu tháng Giêng 1974 Tướng John Murray và ban tham mưu của ông đã làm việc ngày đêm để cố gắng tìm đáp số cho bài toán viện trợ quân sự. Nhưng mỗi lần họ tìm ra một giải pháp để giải quyết vấn đề thì lại phát sinh một vấn đề khác mà kết quả cũng chỉ đưa tới bí lối” (Frank Snepp, Decent Interval, trang 95).<br /><br />Tướng John Murray là Tư Lệnh cuối cùng của quân đội Hoa Kỳ tại Nam Việt Nam.... Ông đến Việt Nam sau Hiệp Định Paris 1973, sang đầu năm 1974 ông và Bộ Tham Mưu Hoa Kỳ tại Việt Nam phải tính toán sổ sách về viện trợ quân sự cho Nam Việt Nam trong nửa cuối 1974 và đầu năm 1975. Tuy nhiên Ngũ Giác Đài đã cho ông biết trước là có thể dưới 700 triệu đô la nhưng theo các chuyên viên tham mưu của John Murray thì 700 triệu chỉ đủ giữ được Vùng 4.<br /><br />Năm 1974 cũng theo Frank Snepp, ngày 16-8 John Murray họp buổi họp chót với Đại Tướng Cao Văn Viên (Tổng Tham Mưu Trưởng), Tướng Đồng Văn Khuyên (Tổng Cục Trưởng Tổng Cục Tiếp Vận) và một số tướng lãnh của Bộ TTM. John Murray khuyên Tướng Viên nên liệu cơm gắp mắm, gấp rút lên kế hoạch sẵn sàng bỏ Vùng 1, Vùng 2 và cả Vùng 3 để về cố thủ Vùng 4. Tuy nhiên “Tướng Viên lẫn Tướng Khuyên đều nói rằng lên kế hoạch về quân sự thì được, nhưng về mặt chính trị thì không thể nào thi hành nổi”. Sau buổi họp này thì John Murray giải ngũ, trở về Hoa Kỳ.<br /><br />Năm 1974 tháng 5, theo Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng (Bộ Trưởng Bộ Kế Hoạch của VNCH) thì ông đã tình cờ trông thấy bản kế hoạch “Cắt Đất Theo Lượng Viện Trợ” của Murray nằm trên bàn của Tổng Thống Thiệu vào tháng 5 năm 1974, nghĩa là 2 tháng trước khi Nixon từ chức. Như vậy Murray chính là tác giả của kế hoạch bỏ Vùng 1, Vùng 2 vào năm 1975, một kế hoạch mà cho tới 40 năm sau người ta vẫn cho là sáng kiến (tối kiến) của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Sự thực Tổng Thống đã bị báo chí Mỹ cố tình gieo tiếng oan mà lúc đó Ông không thể lên tiếng thanh minh.<br /><br />Năm 1974, ngày 24-12: Theo hồi ký của Đại Tá Phạm Bá Hoa “Ngày 24-12-1974, lúc quân CSVN đang tấn công Phước Long sang ngày thứ 10; một buổi tiệc mừng Giáng Sinh được Tướng Đồng Văn Khuyên, Tham Mưu Trưởng Bộ Tổng Tham Mưu, tổ chức trên lầu của Câu lạc Bộ trong BTTM”. Khách tham dự gồm có Tướng Smith (Chỉ Huy Trưởng cơ quan quân sự HK tại VN; Tướng Quân Y Phạm Hà Thanh; Tướng Công Binh Nguyễn Văn Chức; Đại Tá Phạm Kỳ Loan (Tổng Cục Phó Tiếp Vận); Đại Tá Phạm Bá Hoa (Tham Mưu Trưởng Tổng Cục Tiếp Vận); Đại Tá Pelosky (Phụ Tá của Tướng Smith); Trung Tá Nguyễn Đình Bá (Chánh Văn Phòng của Tướng Khuyên).<br /><br />Tướng Smith tiết lộ rằng: “Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ có kế hoạch với ngân khoản dự trù hơn 300 triệu đollar để di tản sang Hoa Kỳ khoảng 40 ngàn sĩ quan và gia đình, nhưng thời gian thì chưa rõ” (Phạm Bá Hoa, Đôi Dòng Ghi Nhớ, Bản in lần 4, trang 264). Khi sách của Phạm Bá Hoa phát hành thì tất cả các nhân vật trong bữa tiệc đều còn sống mạnh khỏe nhưng không ai phản đối, kể cả Tướng Smith; chứng tỏ chuyện này hoàn toàn có thật.<br /><br />Như vậy là kịch bản bỏ rơi Miền Nam đã được lên giàn trước khi mất Phước Long chứ không phải là sau khi mất Ban Mê Thuột. Người ta đã tính toán sẵn kế hoạch để cho VNCH sụp đổ trước tháng 6 năm 1975, kể cả ước tính trước ngân sách chi dụng cho kế hoạch.<br /><br />Năm 1975, ngày 7-1: Phản ứng của Mỹ sau khi mất Phước Long là: “Nhà Trắng nói rằng: Tổng Thống Ford không có ý vi phạm những điều cấm chỉ (của Quốc Hội) về việc sử dụng lực lượng quân sự Hoa Kỳ tại Việt Nam” (Hồi ký của Tướng CSVN Hoàng Văn Thái, trang 161). Khi vừa nghe tin này Phạm Văn Đồng tuyên bố: “Cho kẹo quân Mỹ cũng không dám trở lại VN”(trang 146).<br /><br />Ngay sau khi nhận được tin, Lê Duẩn chỉ thị cho Đại Tướng Tổng Tham Mưu Trưởng Hoàng Văn Thái lên kế hoạch tiến chiếm miền Nam: “Một tháng sau chiến thắng Phước Long, ngày 5 tháng 2, anh Văn Tiến Dũng lên đường vào Tây Nguyên” (Hoàng Văn Thái, trang 172).<br /><br />Ngày đó cơ quan USIS của CIA tung tin quân VNCH thua tại Phước Long là do Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu cố tình bỏ Phước Long để thử xem phản ứng của Mỹ. Sở dĩ CIA đổ cho Nguyễn Văn Thiệu là để Quốc Hội Mỹ có cớ biểu quyết ngưng viện trợ quân sự cho VNCH.<br /><br />Ⅵ – Và TÌNH HÌNH THỰC SỰ VÀO THÁNG 3 NĂM 1975:<br /><br />-Tuần đầu của tháng 3 năm 1975. Trong một cuộc họp đầu tuần của Bộ Ngoại Giao HK, Kissinger đã giải thích hành động viện trợ “Lấy Có” cho Cam Bốt: “Chính Phủ Lon Nol đang trên đà sụp đổ, đây là nguyên do chính khiến chúng ta phải tiếp tục viện trợ để cho sau này không ai có thể trách chúng ta vô trách nhiệm”. (Frank Snepp, Decent Interval, trang 175). *(Nguyên văn: “…he say, the Lon Nol Government was on the brink of collapse, it was essential to keep open the aid pipeline so no one could later blame the United States for the disaster”).<br /><br />– Ngày 7-3-1975, Kissinger chỉ thị cho các viên chức Ngoại Giao HK trước khi ông ta lên đường đi Trung Đông: “Hãy làm mọi cách để Quốc Hội tiếp tục duy trì viện trợ (Lấy Có) cho Cam Bốt và Việt Nam. Không phải để cứu vãn hai nước đó, mà vì không thể nào cứu vãn được hai nước đó” (Frank Snepp, Decent Interval trang 176). *(Nguyên Văn: Do every thing possible to ensure that Congress lived up our aid commitments to Cambodia and Vietnam- not because the two countries were necessarily salvageable, but precisely because they might not be).<br />Hai ngày sau khi Kissinger nói câu này thì Văn Tiến Dũng ra lệnh tấn công Ban Mê Thuột.<br /><br />Kissinger không muốn thiên hạ nghĩ rằng Việt Nam sụp đổ do không còn viện trợ. Và với mức độ viện trợ nhỏ giọt thì đến ngày 30-6-1975 quân đội VNCH sẽ không còn Gạo và không còn Đạn (Tài Liệu The Final Collapse của Đại Tướng Cao Văn Viên). Vì thế Kissinger mong cho Quân đội VNCH tự tan rã trước khi hết Gạo và Đạn trước tháng Sáu năm 1975. Lúc đó thiên hạ sẽ nghĩ rằng Quân Đội Sài Gòn đã thua chạy trước sức tiến công vũ bão của quân Hà Nội.<br /><br />Ⅶ – THẾ BẮT BUỘC của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu.<br /><br />Năm 1975 ngày 11-3, một ngày sau khi mất Ban Mê Thuột. Theo Đại Tướng Cao Văn Viên “Ngày 11-3 Tổng Thống Thiệu mời các Tướng Khiêm, Viên, Quang ăn sáng tại Dinh Độc Lập và sau đó trình bày ý định muốn cắt bỏ bớt lãnh thổ cho vừa với mức viện trợ quân sự của HK vào năm 1975”. Tướng Viên ghi lại cảm nghĩ của ông lúc đó: “Quyết định của Tổng Thống Thiệu cho chúng tôi thấy đây là một quyết định ông đã suy xét thận trọng. Hình như Tổng Thống Thiệu đã ngần ngại về quyết định đó, và bây giờ ông chỉ thổ lộ cho ba người chúng tôi trong bữa ăn sáng…”<br /><br />*“… Tổng Thống Thiệu phác họa sơ: …Một vài phần đất quan trọng đang bị Cộng Sản chiếm, chúng ta sẽ cố gắng lấy lại bằng mọi gía…Ban Mê Thuột quan trọng hơn hai tỉnh Kontum và Pleiku nhập lại…” (Cao Văn Viên, The Final Collapse, bản dịch của Nguyễn Kỳ Phong, trang 129-131).<br /><br />“Ngay sau khi Phước Long bị tấn công, Hoa Kỳ không có một phản ứng nào … . Một thực tế gần như hiển nhiên là Hoa Kỳ không muốn cuộc chiến tiếp tục và biểu quyết viện trợ để VNCH đánh tiếp là chuyện sẽ không xảy ra. Đối với Hoa Kỳ cuộc chiến Việt Nam đã kết thúc” (trang 132).<br /><br />đoạn trích dẫn trên đây đã giải thích vì sao Tổng Thống Thiệu phải bỏ Vùng 1 cũng như Vùng 2. Và vì sao Tướng Viên không nhiệt tình tham gia kế hoạch của Tướng Thiệu.<br /><br />Cuối cùng, sau 30-4-1975 Mỹ mở chiến dịch đổ tội làm mất nước cho Tổng Thống Thiệu để cho người ta không oán hận Mỹ đã bỏ rơi VNCH. Giờ đây đã 40 năm trôi qua, nếu người Mỹ không lên tiếng giải oan cho Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, thì cũng nên trả lại sự thật cho lịch sử......<br /><br /> Bùi Anh Trinh",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/880322380596609024",
"published": "2018-08-26T05:26:50+00:00",
"source": {
"content": "BỎ RƠI HAY LÀ PHẢN BỘI...\n\n* Ngày 29-9 năm nay đã là ngày giỗ thứ 17 của cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Cho tới trước khi chết Ông vẫn cúi đầu nhận chịu trách nhiệm đã làm cho mất nước, một lỗi lầm quá to lớn mà cá nhân một người không thể nào gánh vác. Nếu có một người nào đó đứng ra nhận chịu thì quả là vô lý, thế nhưng Ông Nguyễn Văn Thiệu đã làm.\n\nI – PHẢI CHĂNG MỸ BỎ RƠI ?\n\nKể từ ngày lập quốc, nước Mỹ thực sự sụp đổ vào năm 1975 với 3 triệu cựu chiến binh tại chiến trường Việt Nam, 58 ngàn người đã chết, và 3.000 quân nhân còn mất tích. Xã hội Mỹ phân hóa trầm trọng với tranh cãi đổ lỗi cho nhau.\n\nChính vì vậy mà những người quân nhân VNCH không bao giờ động chạm tới nỗi đau của người bạn chiến đấu Mỹ, họ đã làm hết sức của họ rồi, họ đã phải chết tới 58.000 người và đã hao tốn 300 tỉ USD, lại còn phải nuôi 3 triệu cựu chiến binh Mỹ mà người nào cuộc đời cũng tan nát do bị khủng hoảng, bị thất bại vì không thể trở lại trường để làm lại cuộc đời.\n\nHai chữ “Bỏ Rơi” là do BBC và RFI dùng để xoa dịu sự oán hận của người Việt sau khi Mỹ cắt ông tiếp huyết cho VNCH. “Bỏ Rơi Đồng Minh” khác với “Phản Bội Đồng Minh”. Bỏ Rơi có nghĩa là tôi thích thì tôi giúp, khi thấy mệt mõi quá thì tôi không giúp nữa. Còn Phản Bội là phỉnh gạt, lừa đảo. Cho nên người Mỹ muốn nhận là họ Bỏ Rơi VNCH còn hơn là nhận Phản Bội VNCH.\n\nⅡ – Frank Snepp, THÁNG 3 NĂM 1973.\n\nNăm 1968 anh sinh viên Frank Snepp quyết định làm đơn xin đầu quân vào CIA để tránh khỏi phải đi lính và chiến đấu tại VN. Năm 1969 Snepp bắt đầu làm viêc tại chi nhánh CIA tại Sài Gòn trong tư thế một nhân viên mới vào nghề. Năm 1971 ông trở về Trung tâm CIA tại Mỹ với nhiệm vụ phân tích những tin tức thu thập từ báo chí của Bắc Việt.\n\nĐến năm 1972 ông bị đày đi VN vì tội đã báo trực tiếp cho Tòa Bạch Ốc một thông tin ông đọc được trên báo của Hà Nội mà không qua các xếp lớn của CIA. Nhiệm vụ lần thứ hai của Frank Snepp tại Việt Nam là đọc báo và nghe đài phát thanh của CSVN và VNCH để trình cho Polgar, trưởng CIA tại Sài Gòn, những tin nào mà ông ta thấy đáng quan tâm.\n\nSau biến cố 1975 Frank Snepp quyết định viết thành sách về những gì ông chứng kiến trong vai trò một nhân viên CIA làm việc tại VN trong giai đoạn Hoa Kỳ cuốn cờ ra khỏi Việt Nam. Nhờ đó ông nhanh chóng trở thành nhân chứng sống duy nhất dám tiết lộ những bí mật mà một nhân viên CIA không được phép tiết lộ.\n\nCIA đã đưa ông ra tòa vì ông đã hành động trái với lời tuyên thệ khi ông bước chân vào tổ chức CIA. Tòa án đã phán quyết Frank Snepp không bị tội tiết lộ bí mật nghiệp vụ nhưng cũng quyết định cho thu hồi quyển sách “Decent Interval” của Frank Snepp. Tuy nhiên phán quyết này chỉ có hiệu lực hình thức bởi vì cả thế giới đều đã đọc Decent Interval....\n\nTheo Frank Snepp thì mọi chuyện đều bắt đầu từ khi ký kết Hiệp Định Paris. Rồi 3 tháng sau khi ký kết Hiệp Định, Tổng Thống Nixon cử Martin làm đại sứ Mỹ tại VN thay Bunker. Frank Snepp mô tả vai trò của Đại sứ Martin: “Mỹ buộc phải bỏ khỏi Việt Nam trong tư thế đường hoàng, và muốn tạo được ấn tượng như vậy thì cần phải có một chuyên gia về ảo thuật và kịch nghệ mà Martin thuộc vào hạng sư phụ. (Trang 75, nguyên văn: “The United States was obliged to crawl out of Vietnam standing up, and to foster that illusion required the kind of conjuring and stagecraft at which Martin so adept”). Như vậy màn kịch bỏ rơi Việt Nam đã được lên giàn từ tháng 4 năm 1973.\n\nⅢ – Nixon THẤT HỨA VỚI Liên Xô, THÁNG 8 NĂM 1974.\n\nNăm 1974 giữa năm, Tổng Thống Mỹ Nixon đệ trình Quốc Hội Mỹ bản dự thảo hiệp ước giao thương giữa Mỹ và Liên Xô. Đến lúc này Quốc Hội Mỹ mới biết rằng đây là cái giá mà Nixon đã trả cho việc Liên Xô ngưng cung cấp vũ khí cho Hà Nội và ép Hà Nội phải ký hiệp ước ngưng bắn 1973. Dĩ nhiên khi đưa ra trước Quốc hội, Nixon tin rằng sẽ được thông qua dễ dàng vì lợi ích chung của cả hai nước, nhất là từng bước giải quyết chiến tranh lạnh là điều mà dân chúng Hoa Kỳ mong chờ.\n\nTuy nhiên ông đã tính lầm, Quốc Hội Mỹ đoán rằng còn nhiều cái giá khác nữa giữa Nixon và Liên Xô, Trung Quốc, Hà Nội vào năm 1972. Vì vậy Quốc Hội bác bỏ thẳng thừng hiệp ước thương mại Xô – Mỹ để buộc Nixon phải lòi ra những thỏa thuận khác. Dĩ nhiên là Nixon không đưa ra, ông dùng đặc quyền hành pháp để từ chối.\n\nVì vậy Quốc Hội có một cách khác để moi ra những gì mà Nixon đã cam kết với LX, TQ và Hà Nội vào năm 1972; đó là cách lợi dụng vụ Watergate để triệu tập một Ủy ban điều tra đặc biệt về sai phạm của Nixon trong vụ nghe lén, nhờ đó công tố viên của ủy ban điều tra có quyền bắt Nixon phải đưa ra tất cả những cam kết ngầm với Bắc Kinh, Mạc Tư Khoa và cả Hà Nội.\nNixon chỉ còn có cách từ chức để né tránh Ủy ban điều tra bởi vì ông và Kissinger đã có những thỏa thuận mật với đối phương mà không xin phép Quốc Hội. Một khi ông từ chức thì những cam kết của ông trở thành vô hiệu lực. Quốc Hội sẽ không còn cớ để truy xét.\n\nSau khi Nixon từ chức thì Quốc Hội Hoa Kỳ cho thông qua đạo luật cấm HK buôn bán với các nước Cộng Sản vào cuối năm 1974 (Đạo luật Jackson-Vanik). Sự trở mặt của Quốc Hội Mỹ đã khiến Liên Xô tức giận bởi vì những cam kết của Nixon khi ông ta viếng thăm Liên xô vào năm 1972 đã không được thi hành. Vì vậy, cuối năm 1974, Đại Tướng Kulikov của Liên Xô đến Hà Nội để xúi Hà Nội đưa quân đánh chiếm Miền Nam, Liên Xô sẽ cung cấp vũ khí và chiến phí.\n\nⅣ – HÀ NỘI CAY ĐẮNG.\n\nTheo như 7 mục, 23 điều khoản của Hiệp Định Paris thì Hà Nội ngưng bắn vô điều kiện, trao trả cho Mỹ 591 tù binh Mỹ vô kiện, trao trả tù binh VNCH để đổi lại VNCH trao trả 28 ngàn tù binh Bắc Việt. Trong khi đó Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu không phải từ chức, 38 ngàn tù chính trị của mặt trận GPMN vẫn tiếp tục bị giam giữ.\n\nĐặc biệt là “ngưng chiến da beo”, nghĩa là quân đội CSVN vẫn ở trên rừng và quân đội VNCH kiểm soát thành thị và thôn quê Nam Việt Nam. Biên giới hai miền Nam Bắc vẫn được tôn trọng theo như Hiệp Định Geneve 1954.\n\nNhìn bề mặt của Hiệp Định Paris quá vô lý cho nên giới quan sát quốc tế thừa biết bên trong phải có một mật ước riêng. Quả nhiên sau này vào năm 1977 Tổng Thống Jimmy Cater của Mỹ xác nhận có một mật ước riêng đằng sau Hiệp Định Paris được Nixon ký với Hà Nội 4 ngày sau khi ký kết Hiệp Định Paris 1973. Vào tháng 10 năm 1988 Hà Nội cho công bố toàn văn bản mật ước Nixon & Phạm Văn Đồng.\n\nTheo đó thì Nixon hứa sẽ viện trợ tái thiết cho Bắc Việt 3,25 tỉ USD và viện trợ phát triển kinh tế cho Hà Nội 1,5 tỉ USD. Trong vòng 30 ngày sau khi người tù binh HK cuối cùng rời khỏi VN thì hai bên sẽ thiết lập xong hệ thống viện trợ tái thiết, và trong vòng 60 ngày sau đó thì lập xong hệ thống viện trợ phát triển kinh tế.\nBản mật ước do đích thân Kissinger mang tới Hà Nội cho Phạm Văn Đồng ký nhận. Từ đó Lê Duẩn ngày đêm trông chờ món tiền của Kissinger và đến cuối năm 1974, Liên Xô cử tướng Kulikov sang Hà Nội xúi Lê Duẩn đánh chiếm Miền Nam thì có nghĩa là Hiệp Định Paris coi như tờ giấy lộn. Rốt cuộc Hà Nội biếu không 591 tù binh Hoa Kỳ mà chẳng nhận được đồng nào, suốt 10 năm chiến đấu gian khổ, hằng triệu người chết, hằng chục tỉ đô la nợ chiến phí… đến nay chỉ còn là con số không (sic).\n\nTướng Kulikov xúi Hà Nội phát động chiến tranh trở lại nhưng Lê Duẩn và tập đoàn lãnh đạo CSVN thực sự trắng mắt. Dân chúng Miền Bắc đã kiệt sức, trong 5 năm nhà nước đã đóng cửa tất cả 18 trường đại học và cao đẳng, bòn vét nhân lực đến độ phải gọi lính ở tuổi 16, tại Miền Bắc chỉ còn một trời đàn bà góa… thì lấy đâu để gây chiến tranh trở lại.\n\n*(Theo hồi ký của tướng CSVN Hoàng Văn Thái thì cho tới năm 1974 Hà Nội đã động viên đến 16% dân số, không thể nào động viên thêm được nữa. Trong khi Miền Nam là 5,88%)\n\nⅤ – HẾT ĐẠN VÀ HẾT NHIÊN LIỆU.\n\nBắt đầu từ năm 1975 Đại Tướng Cao Văn Viên viết tường trình cho Ngũ Giác Đài về những ngày cuối cùng của chiến tranh Việt Nam nhưng đến năm 1983 mới được in thành sách với tựa đề “The Final Collapse” và hai mươi năm sau, 2003 The Final Collapse được nhà nghiên cứu sử Nguyễn Kỳ Phong dịch ra tiếng Việt với tựa đề “Những ngày cuối của Việt Nam Cộng Hòa”. Trong sách có kèm theo những chú giải mới nhất của Đại Tướng Cao Văn Viên. “Một sự thực không thể chối cãi là quân đội VNCH sẽ hết đạn và nhiên liệu vào tháng 6 năm 1975…” (Tài liệu của Ngũ Giác Đài: Cao Văn Viên, The Final Collapse, bản dịch của Nguyễn Kỳ Phong trang 136).\n\nNăm 1974 tháng Giêng, theo tài liệu của CIA: “Từ cuối tháng 12-1973 đến đầu tháng Giêng 1974 Tướng John Murray và ban tham mưu của ông đã làm việc ngày đêm để cố gắng tìm đáp số cho bài toán viện trợ quân sự. Nhưng mỗi lần họ tìm ra một giải pháp để giải quyết vấn đề thì lại phát sinh một vấn đề khác mà kết quả cũng chỉ đưa tới bí lối” (Frank Snepp, Decent Interval, trang 95).\n\nTướng John Murray là Tư Lệnh cuối cùng của quân đội Hoa Kỳ tại Nam Việt Nam.... Ông đến Việt Nam sau Hiệp Định Paris 1973, sang đầu năm 1974 ông và Bộ Tham Mưu Hoa Kỳ tại Việt Nam phải tính toán sổ sách về viện trợ quân sự cho Nam Việt Nam trong nửa cuối 1974 và đầu năm 1975. Tuy nhiên Ngũ Giác Đài đã cho ông biết trước là có thể dưới 700 triệu đô la nhưng theo các chuyên viên tham mưu của John Murray thì 700 triệu chỉ đủ giữ được Vùng 4.\n\nNăm 1974 cũng theo Frank Snepp, ngày 16-8 John Murray họp buổi họp chót với Đại Tướng Cao Văn Viên (Tổng Tham Mưu Trưởng), Tướng Đồng Văn Khuyên (Tổng Cục Trưởng Tổng Cục Tiếp Vận) và một số tướng lãnh của Bộ TTM. John Murray khuyên Tướng Viên nên liệu cơm gắp mắm, gấp rút lên kế hoạch sẵn sàng bỏ Vùng 1, Vùng 2 và cả Vùng 3 để về cố thủ Vùng 4. Tuy nhiên “Tướng Viên lẫn Tướng Khuyên đều nói rằng lên kế hoạch về quân sự thì được, nhưng về mặt chính trị thì không thể nào thi hành nổi”. Sau buổi họp này thì John Murray giải ngũ, trở về Hoa Kỳ.\n\nNăm 1974 tháng 5, theo Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng (Bộ Trưởng Bộ Kế Hoạch của VNCH) thì ông đã tình cờ trông thấy bản kế hoạch “Cắt Đất Theo Lượng Viện Trợ” của Murray nằm trên bàn của Tổng Thống Thiệu vào tháng 5 năm 1974, nghĩa là 2 tháng trước khi Nixon từ chức. Như vậy Murray chính là tác giả của kế hoạch bỏ Vùng 1, Vùng 2 vào năm 1975, một kế hoạch mà cho tới 40 năm sau người ta vẫn cho là sáng kiến (tối kiến) của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Sự thực Tổng Thống đã bị báo chí Mỹ cố tình gieo tiếng oan mà lúc đó Ông không thể lên tiếng thanh minh.\n\nNăm 1974, ngày 24-12: Theo hồi ký của Đại Tá Phạm Bá Hoa “Ngày 24-12-1974, lúc quân CSVN đang tấn công Phước Long sang ngày thứ 10; một buổi tiệc mừng Giáng Sinh được Tướng Đồng Văn Khuyên, Tham Mưu Trưởng Bộ Tổng Tham Mưu, tổ chức trên lầu của Câu lạc Bộ trong BTTM”. Khách tham dự gồm có Tướng Smith (Chỉ Huy Trưởng cơ quan quân sự HK tại VN; Tướng Quân Y Phạm Hà Thanh; Tướng Công Binh Nguyễn Văn Chức; Đại Tá Phạm Kỳ Loan (Tổng Cục Phó Tiếp Vận); Đại Tá Phạm Bá Hoa (Tham Mưu Trưởng Tổng Cục Tiếp Vận); Đại Tá Pelosky (Phụ Tá của Tướng Smith); Trung Tá Nguyễn Đình Bá (Chánh Văn Phòng của Tướng Khuyên).\n\nTướng Smith tiết lộ rằng: “Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ có kế hoạch với ngân khoản dự trù hơn 300 triệu đollar để di tản sang Hoa Kỳ khoảng 40 ngàn sĩ quan và gia đình, nhưng thời gian thì chưa rõ” (Phạm Bá Hoa, Đôi Dòng Ghi Nhớ, Bản in lần 4, trang 264). Khi sách của Phạm Bá Hoa phát hành thì tất cả các nhân vật trong bữa tiệc đều còn sống mạnh khỏe nhưng không ai phản đối, kể cả Tướng Smith; chứng tỏ chuyện này hoàn toàn có thật.\n\nNhư vậy là kịch bản bỏ rơi Miền Nam đã được lên giàn trước khi mất Phước Long chứ không phải là sau khi mất Ban Mê Thuột. Người ta đã tính toán sẵn kế hoạch để cho VNCH sụp đổ trước tháng 6 năm 1975, kể cả ước tính trước ngân sách chi dụng cho kế hoạch.\n\nNăm 1975, ngày 7-1: Phản ứng của Mỹ sau khi mất Phước Long là: “Nhà Trắng nói rằng: Tổng Thống Ford không có ý vi phạm những điều cấm chỉ (của Quốc Hội) về việc sử dụng lực lượng quân sự Hoa Kỳ tại Việt Nam” (Hồi ký của Tướng CSVN Hoàng Văn Thái, trang 161). Khi vừa nghe tin này Phạm Văn Đồng tuyên bố: “Cho kẹo quân Mỹ cũng không dám trở lại VN”(trang 146).\n\nNgay sau khi nhận được tin, Lê Duẩn chỉ thị cho Đại Tướng Tổng Tham Mưu Trưởng Hoàng Văn Thái lên kế hoạch tiến chiếm miền Nam: “Một tháng sau chiến thắng Phước Long, ngày 5 tháng 2, anh Văn Tiến Dũng lên đường vào Tây Nguyên” (Hoàng Văn Thái, trang 172).\n\nNgày đó cơ quan USIS của CIA tung tin quân VNCH thua tại Phước Long là do Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu cố tình bỏ Phước Long để thử xem phản ứng của Mỹ. Sở dĩ CIA đổ cho Nguyễn Văn Thiệu là để Quốc Hội Mỹ có cớ biểu quyết ngưng viện trợ quân sự cho VNCH.\n\nⅥ – Và TÌNH HÌNH THỰC SỰ VÀO THÁNG 3 NĂM 1975:\n\n-Tuần đầu của tháng 3 năm 1975. Trong một cuộc họp đầu tuần của Bộ Ngoại Giao HK, Kissinger đã giải thích hành động viện trợ “Lấy Có” cho Cam Bốt: “Chính Phủ Lon Nol đang trên đà sụp đổ, đây là nguyên do chính khiến chúng ta phải tiếp tục viện trợ để cho sau này không ai có thể trách chúng ta vô trách nhiệm”. (Frank Snepp, Decent Interval, trang 175). *(Nguyên văn: “…he say, the Lon Nol Government was on the brink of collapse, it was essential to keep open the aid pipeline so no one could later blame the United States for the disaster”).\n\n– Ngày 7-3-1975, Kissinger chỉ thị cho các viên chức Ngoại Giao HK trước khi ông ta lên đường đi Trung Đông: “Hãy làm mọi cách để Quốc Hội tiếp tục duy trì viện trợ (Lấy Có) cho Cam Bốt và Việt Nam. Không phải để cứu vãn hai nước đó, mà vì không thể nào cứu vãn được hai nước đó” (Frank Snepp, Decent Interval trang 176). *(Nguyên Văn: Do every thing possible to ensure that Congress lived up our aid commitments to Cambodia and Vietnam- not because the two countries were necessarily salvageable, but precisely because they might not be).\nHai ngày sau khi Kissinger nói câu này thì Văn Tiến Dũng ra lệnh tấn công Ban Mê Thuột.\n\nKissinger không muốn thiên hạ nghĩ rằng Việt Nam sụp đổ do không còn viện trợ. Và với mức độ viện trợ nhỏ giọt thì đến ngày 30-6-1975 quân đội VNCH sẽ không còn Gạo và không còn Đạn (Tài Liệu The Final Collapse của Đại Tướng Cao Văn Viên). Vì thế Kissinger mong cho Quân đội VNCH tự tan rã trước khi hết Gạo và Đạn trước tháng Sáu năm 1975. Lúc đó thiên hạ sẽ nghĩ rằng Quân Đội Sài Gòn đã thua chạy trước sức tiến công vũ bão của quân Hà Nội.\n\nⅦ – THẾ BẮT BUỘC của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu.\n\nNăm 1975 ngày 11-3, một ngày sau khi mất Ban Mê Thuột. Theo Đại Tướng Cao Văn Viên “Ngày 11-3 Tổng Thống Thiệu mời các Tướng Khiêm, Viên, Quang ăn sáng tại Dinh Độc Lập và sau đó trình bày ý định muốn cắt bỏ bớt lãnh thổ cho vừa với mức viện trợ quân sự của HK vào năm 1975”. Tướng Viên ghi lại cảm nghĩ của ông lúc đó: “Quyết định của Tổng Thống Thiệu cho chúng tôi thấy đây là một quyết định ông đã suy xét thận trọng. Hình như Tổng Thống Thiệu đã ngần ngại về quyết định đó, và bây giờ ông chỉ thổ lộ cho ba người chúng tôi trong bữa ăn sáng…”\n\n*“… Tổng Thống Thiệu phác họa sơ: …Một vài phần đất quan trọng đang bị Cộng Sản chiếm, chúng ta sẽ cố gắng lấy lại bằng mọi gía…Ban Mê Thuột quan trọng hơn hai tỉnh Kontum và Pleiku nhập lại…” (Cao Văn Viên, The Final Collapse, bản dịch của Nguyễn Kỳ Phong, trang 129-131).\n\n“Ngay sau khi Phước Long bị tấn công, Hoa Kỳ không có một phản ứng nào … . Một thực tế gần như hiển nhiên là Hoa Kỳ không muốn cuộc chiến tiếp tục và biểu quyết viện trợ để VNCH đánh tiếp là chuyện sẽ không xảy ra. Đối với Hoa Kỳ cuộc chiến Việt Nam đã kết thúc” (trang 132).\n\nđoạn trích dẫn trên đây đã giải thích vì sao Tổng Thống Thiệu phải bỏ Vùng 1 cũng như Vùng 2. Và vì sao Tướng Viên không nhiệt tình tham gia kế hoạch của Tướng Thiệu.\n\nCuối cùng, sau 30-4-1975 Mỹ mở chiến dịch đổ tội làm mất nước cho Tổng Thống Thiệu để cho người ta không oán hận Mỹ đã bỏ rơi VNCH. Giờ đây đã 40 năm trôi qua, nếu người Mỹ không lên tiếng giải oan cho Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, thì cũng nên trả lại sự thật cho lịch sử......\n\n Bùi Anh Trinh",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:880322380596609024/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:880321304350785536",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"content": "BỎ RƠI HAY LÀ PHẢN BỘI...<br /><br />* Ngày 29-9 năm nay đã là ngày giỗ thứ 17 của cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Cho tới trước khi chết Ông vẫn cúi đầu nhận chịu trách nhiệm đã làm cho mất nước, một lỗi lầm quá to lớn mà cá nhân một người không thể nào gánh vác. Nếu có một người nào đó đứng ra nhận chịu thì quả là vô lý, thế nhưng Ông Nguyễn Văn Thiệu đã làm.<br /><br />I – PHẢI CHĂNG MỸ BỎ RƠI ?<br /><br />Kể từ ngày lập quốc, nước Mỹ thực sự sụp đổ vào năm 1975 với 3 triệu cựu chiến binh tại chiến trường Việt Nam, 58 ngàn người đã chết, và 3.000 quân nhân còn mất tích. Xã hội Mỹ phân hóa trầm trọng với tranh cãi đổ lỗi cho nhau.<br /><br />Chính vì vậy mà những người quân nhân VNCH không bao giờ động chạm tới nỗi đau của người bạn chiến đấu Mỹ, họ đã làm hết sức của họ rồi, họ đã phải chết tới 58.000 người và đã hao tốn 300 tỉ USD, lại còn phải nuôi 3 triệu cựu chiến binh Mỹ mà người nào cuộc đời cũng tan nát do bị khủng hoảng, bị thất bại vì không thể trở lại trường để làm lại cuộc đời.<br /><br />Hai chữ “Bỏ Rơi” là do BBC và RFI dùng để xoa dịu sự oán hận của người Việt sau khi Mỹ cắt ông tiếp huyết cho VNCH. “Bỏ Rơi Đồng Minh” khác với “Phản Bội Đồng Minh”. Bỏ Rơi có nghĩa là tôi thích thì tôi giúp, khi thấy mệt mõi quá thì tôi không giúp nữa. Còn Phản Bội là phỉnh gạt, lừa đảo. Cho nên người Mỹ muốn nhận là họ Bỏ Rơi VNCH còn hơn là nhận Phản Bội VNCH.<br /><br />Ⅱ – Frank Snepp, THÁNG 3 NĂM 1973.<br /><br />Năm 1968 anh sinh viên Frank Snepp quyết định làm đơn xin đầu quân vào CIA để tránh khỏi phải đi lính và chiến đấu tại VN. Năm 1969 Snepp bắt đầu làm viêc tại chi nhánh CIA tại Sài Gòn trong tư thế một nhân viên mới vào nghề. Năm 1971 ông trở về Trung tâm CIA tại Mỹ với nhiệm vụ phân tích những tin tức thu thập từ báo chí của Bắc Việt.<br /><br />Đến năm 1972 ông bị đày đi VN vì tội đã báo trực tiếp cho Tòa Bạch Ốc một thông tin ông đọc được trên báo của Hà Nội mà không qua các xếp lớn của CIA. Nhiệm vụ lần thứ hai của Frank Snepp tại Việt Nam là đọc báo và nghe đài phát thanh của CSVN và VNCH để trình cho Polgar, trưởng CIA tại Sài Gòn, những tin nào mà ông ta thấy đáng quan tâm.<br /><br />Sau biến cố 1975 Frank Snepp quyết định viết thành sách về những gì ông chứng kiến trong vai trò một nhân viên CIA làm việc tại VN trong giai đoạn Hoa Kỳ cuốn cờ ra khỏi Việt Nam. Nhờ đó ông nhanh chóng trở thành nhân chứng sống duy nhất dám tiết lộ những bí mật mà một nhân viên CIA không được phép tiết lộ.<br /><br />CIA đã đưa ông ra tòa vì ông đã hành động trái với lời tuyên thệ khi ông bước chân vào tổ chức CIA. Tòa án đã phán quyết Frank Snepp không bị tội tiết lộ bí mật nghiệp vụ nhưng cũng quyết định cho thu hồi quyển sách “Decent Interval” của Frank Snepp. Tuy nhiên phán quyết này chỉ có hiệu lực hình thức bởi vì cả thế giới đều đã đọc Decent Interval....<br /><br />Theo Frank Snepp thì mọi chuyện đều bắt đầu từ khi ký kết Hiệp Định Paris. Rồi 3 tháng sau khi ký kết Hiệp Định, Tổng Thống Nixon cử Martin làm đại sứ Mỹ tại VN thay Bunker. Frank Snepp mô tả vai trò của Đại sứ Martin: “Mỹ buộc phải bỏ khỏi Việt Nam trong tư thế đường hoàng, và muốn tạo được ấn tượng như vậy thì cần phải có một chuyên gia về ảo thuật và kịch nghệ mà Martin thuộc vào hạng sư phụ. (Trang 75, nguyên văn: “The United States was obliged to crawl out of Vietnam standing up, and to foster that illusion required the kind of conjuring and stagecraft at which Martin so adept”). Như vậy màn kịch bỏ rơi Việt Nam đã được lên giàn từ tháng 4 năm 1973.<br /><br />Ⅲ – Nixon THẤT HỨA VỚI Liên Xô, THÁNG 8 NĂM 1974.<br /><br />Năm 1974 giữa năm, Tổng Thống Mỹ Nixon đệ trình Quốc Hội Mỹ bản dự thảo hiệp ước giao thương giữa Mỹ và Liên Xô. Đến lúc này Quốc Hội Mỹ mới biết rằng đây là cái giá mà Nixon đã trả cho việc Liên Xô ngưng cung cấp vũ khí cho Hà Nội và ép Hà Nội phải ký hiệp ước ngưng bắn 1973. Dĩ nhiên khi đưa ra trước Quốc hội, Nixon tin rằng sẽ được thông qua dễ dàng vì lợi ích chung của cả hai nước, nhất là từng bước giải quyết chiến tranh lạnh là điều mà dân chúng Hoa Kỳ mong chờ.<br /><br />Tuy nhiên ông đã tính lầm, Quốc Hội Mỹ đoán rằng còn nhiều cái giá khác nữa giữa Nixon và Liên Xô, Trung Quốc, Hà Nội vào năm 1972. Vì vậy Quốc Hội bác bỏ thẳng thừng hiệp ước thương mại Xô – Mỹ để buộc Nixon phải lòi ra những thỏa thuận khác. Dĩ nhiên là Nixon không đưa ra, ông dùng đặc quyền hành pháp để từ chối.<br /><br />Vì vậy Quốc Hội có một cách khác để moi ra những gì mà Nixon đã cam kết với LX, TQ và Hà Nội vào năm 1972; đó là cách lợi dụng vụ Watergate để triệu tập một Ủy ban điều tra đặc biệt về sai phạm của Nixon trong vụ nghe lén, nhờ đó công tố viên của ủy ban điều tra có quyền bắt Nixon phải đưa ra tất cả những cam kết ngầm với Bắc Kinh, Mạc Tư Khoa và cả Hà Nội.<br />Nixon chỉ còn có cách từ chức để né tránh Ủy ban điều tra bởi vì ông và Kissinger đã có những thỏa thuận mật với đối phương mà không xin phép Quốc Hội. Một khi ông từ chức thì những cam kết của ông trở thành vô hiệu lực. Quốc Hội sẽ không còn cớ để truy xét.<br /><br />Sau khi Nixon từ chức thì Quốc Hội Hoa Kỳ cho thông qua đạo luật cấm HK buôn bán với các nước Cộng Sản vào cuối năm 1974 (Đạo luật Jackson-Vanik). Sự trở mặt của Quốc Hội Mỹ đã khiến Liên Xô tức giận bởi vì những cam kết của Nixon khi ông ta viếng thăm Liên xô vào năm 1972 đã không được thi hành. Vì vậy, cuối năm 1974, Đại Tướng Kulikov của Liên Xô đến Hà Nội để xúi Hà Nội đưa quân đánh chiếm Miền Nam, Liên Xô sẽ cung cấp vũ khí và chiến phí.<br /><br />Ⅳ – HÀ NỘI CAY ĐẮNG.<br /><br />Theo như 7 mục, 23 điều khoản của Hiệp Định Paris thì Hà Nội ngưng bắn vô điều kiện, trao trả cho Mỹ 591 tù binh Mỹ vô kiện, trao trả tù binh VNCH để đổi lại VNCH trao trả 28 ngàn tù binh Bắc Việt. Trong khi đó Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu không phải từ chức, 38 ngàn tù chính trị của mặt trận GPMN vẫn tiếp tục bị giam giữ.<br /><br />Đặc biệt là “ngưng chiến da beo”, nghĩa là quân đội CSVN vẫn ở trên rừng và quân đội VNCH kiểm soát thành thị và thôn quê Nam Việt Nam. Biên giới hai miền Nam Bắc vẫn được tôn trọng theo như Hiệp Định Geneve 1954.<br /><br />Nhìn bề mặt của Hiệp Định Paris quá vô lý cho nên giới quan sát quốc tế thừa biết bên trong phải có một mật ước riêng. Quả nhiên sau này vào năm 1977 Tổng Thống Jimmy Cater của Mỹ xác nhận có một mật ước riêng đằng sau Hiệp Định Paris được Nixon ký với Hà Nội 4 ngày sau khi ký kết Hiệp Định Paris 1973. Vào tháng 10 năm 1988 Hà Nội cho công bố toàn văn bản mật ước Nixon & Phạm Văn Đồng.<br /><br />Theo đó thì Nixon hứa sẽ viện trợ tái thiết cho Bắc Việt 3,25 tỉ USD và viện trợ phát triển kinh tế cho Hà Nội 1,5 tỉ USD. Trong vòng 30 ngày sau khi người tù binh HK cuối cùng rời khỏi VN thì hai bên sẽ thiết lập xong hệ thống viện trợ tái thiết, và trong vòng 60 ngày sau đó thì lập xong hệ thống viện trợ phát triển kinh tế.<br />Bản mật ước do đích thân Kissinger mang tới Hà Nội cho Phạm Văn Đồng ký nhận. Từ đó Lê Duẩn ngày đêm trông chờ món tiền của Kissinger và đến cuối năm 1974, Liên Xô cử tướng Kulikov sang Hà Nội xúi Lê Duẩn đánh chiếm Miền Nam thì có nghĩa là Hiệp Định Paris coi như tờ giấy lộn. Rốt cuộc Hà Nội biếu không 591 tù binh Hoa Kỳ mà chẳng nhận được đồng nào, suốt 10 năm chiến đấu gian khổ, hằng triệu người chết, hằng chục tỉ đô la nợ chiến phí… đến nay chỉ còn là con số không (sic).<br /><br />Tướng Kulikov xúi Hà Nội phát động chiến tranh trở lại nhưng Lê Duẩn và tập đoàn lãnh đạo CSVN thực sự trắng mắt. Dân chúng Miền Bắc đã kiệt sức, trong 5 năm nhà nước đã đóng cửa tất cả 18 trường đại học và cao đẳng, bòn vét nhân lực đến độ phải gọi lính ở tuổi 16, tại Miền Bắc chỉ còn một trời đàn bà góa… thì lấy đâu để gây chiến tranh trở lại.<br /><br />*(Theo hồi ký của tướng CSVN Hoàng Văn Thái thì cho tới năm 1974 Hà Nội đã động viên đến 16% dân số, không thể nào động viên thêm được nữa. Trong khi Miền Nam là 5,88%)<br /><br />Ⅴ – HẾT ĐẠN VÀ HẾT NHIÊN LIỆU.<br /><br />Bắt đầu từ năm 1975 Đại Tướng Cao Văn Viên viết tường trình cho Ngũ Giác Đài về những ngày cuối cùng của chiến tranh Việt Nam nhưng đến năm 1983 mới được in thành sách với tựa đề “The Final Collapse” và hai mươi năm sau, 2003 The Final Collapse được nhà nghiên cứu sử Nguyễn Kỳ Phong dịch ra tiếng Việt với tựa đề “Những ngày cuối của Việt Nam Cộng Hòa”. Trong sách có kèm theo những chú giải mới nhất của Đại Tướng Cao Văn Viên. “Một sự thực không thể chối cãi là quân đội VNCH sẽ hết đạn và nhiên liệu vào tháng 6 năm 1975…” (Tài liệu của Ngũ Giác Đài: Cao Văn Viên, The Final Collapse, bản dịch của Nguyễn Kỳ Phong trang 136).<br /><br />Năm 1974 tháng Giêng, theo tài liệu của CIA: “Từ cuối tháng 12-1973 đến đầu tháng Giêng 1974 Tướng John Murray và ban tham mưu của ông đã làm việc ngày đêm để cố gắng tìm đáp số cho bài toán viện trợ quân sự. Nhưng mỗi lần họ tìm ra một giải pháp để giải quyết vấn đề thì lại phát sinh một vấn đề khác mà kết quả cũng chỉ đưa tới bí lối” (Frank Snepp, Decent Interval, trang 95).<br /><br />Tướng John Murray là Tư Lệnh cuối cùng của quân đội Hoa Kỳ tại Nam Việt Nam.... Ông đến Việt Nam sau Hiệp Định Paris 1973, sang đầu năm 1974 ông và Bộ Tham Mưu Hoa Kỳ tại Việt Nam phải tính toán sổ sách về viện trợ quân sự cho Nam Việt Nam trong nửa cuối 1974 và đầu năm 1975. Tuy nhiên Ngũ Giác Đài đã cho ông biết trước là có thể dưới 700 triệu đô la nhưng theo các chuyên viên tham mưu của John Murray thì 700 triệu chỉ đủ giữ được Vùng 4.<br /><br />Năm 1974 cũng theo Frank Snepp, ngày 16-8 John Murray họp buổi họp chót với Đại Tướng Cao Văn Viên (Tổng Tham Mưu Trưởng), Tướng Đồng Văn Khuyên (Tổng Cục Trưởng Tổng Cục Tiếp Vận) và một số tướng lãnh của Bộ TTM. John Murray khuyên Tướng Viên nên liệu cơm gắp mắm, gấp rút lên kế hoạch sẵn sàng bỏ Vùng 1, Vùng 2 và cả Vùng 3 để về cố thủ Vùng 4. Tuy nhiên “Tướng Viên lẫn Tướng Khuyên đều nói rằng lên kế hoạch về quân sự thì được, nhưng về mặt chính trị thì không thể nào thi hành nổi”. Sau buổi họp này thì John Murray giải ngũ, trở về Hoa Kỳ.<br /><br />Năm 1974 tháng 5, theo Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng (Bộ Trưởng Bộ Kế Hoạch của VNCH) thì ông đã tình cờ trông thấy bản kế hoạch “Cắt Đất Theo Lượng Viện Trợ” của Murray nằm trên bàn của Tổng Thống Thiệu vào tháng 5 năm 1974, nghĩa là 2 tháng trước khi Nixon từ chức. Như vậy Murray chính là tác giả của kế hoạch bỏ Vùng 1, Vùng 2 vào năm 1975, một kế hoạch mà cho tới 40 năm sau người ta vẫn cho là sáng kiến (tối kiến) của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Sự thực Tổng Thống đã bị báo chí Mỹ cố tình gieo tiếng oan mà lúc đó Ông không thể lên tiếng thanh minh.<br /><br />Năm 1974, ngày 24-12: Theo hồi ký của Đại Tá Phạm Bá Hoa “Ngày 24-12-1974, lúc quân CSVN đang tấn công Phước Long sang ngày thứ 10; một buổi tiệc mừng Giáng Sinh được Tướng Đồng Văn Khuyên, Tham Mưu Trưởng Bộ Tổng Tham Mưu, tổ chức trên lầu của Câu lạc Bộ trong BTTM”. Khách tham dự gồm có Tướng Smith (Chỉ Huy Trưởng cơ quan quân sự HK tại VN; Tướng Quân Y Phạm Hà Thanh; Tướng Công Binh Nguyễn Văn Chức; Đại Tá Phạm Kỳ Loan (Tổng Cục Phó Tiếp Vận); Đại Tá Phạm Bá Hoa (Tham Mưu Trưởng Tổng Cục Tiếp Vận); Đại Tá Pelosky (Phụ Tá của Tướng Smith); Trung Tá Nguyễn Đình Bá (Chánh Văn Phòng của Tướng Khuyên).<br /><br />Tướng Smith tiết lộ rằng: “Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ có kế hoạch với ngân khoản dự trù hơn 300 triệu đollar để di tản sang Hoa Kỳ khoảng 40 ngàn sĩ quan và gia đình, nhưng thời gian thì chưa rõ” (Phạm Bá Hoa, Đôi Dòng Ghi Nhớ, Bản in lần 4, trang 264). Khi sách của Phạm Bá Hoa phát hành thì tất cả các nhân vật trong bữa tiệc đều còn sống mạnh khỏe nhưng không ai phản đối, kể cả Tướng Smith; chứng tỏ chuyện này hoàn toàn có thật.<br /><br />Như vậy là kịch bản bỏ rơi Miền Nam đã được lên giàn trước khi mất Phước Long chứ không phải là sau khi mất Ban Mê Thuột. Người ta đã tính toán sẵn kế hoạch để cho VNCH sụp đổ trước tháng 6 năm 1975, kể cả ước tính trước ngân sách chi dụng cho kế hoạch.<br /><br />Năm 1975, ngày 7-1: Phản ứng của Mỹ sau khi mất Phước Long là: “Nhà Trắng nói rằng: Tổng Thống Ford không có ý vi phạm những điều cấm chỉ (của Quốc Hội) về việc sử dụng lực lượng quân sự Hoa Kỳ tại Việt Nam” (Hồi ký của Tướng CSVN Hoàng Văn Thái, trang 161). Khi vừa nghe tin này Phạm Văn Đồng tuyên bố: “Cho kẹo quân Mỹ cũng không dám trở lại VN”(trang 146).<br /><br />Ngay sau khi nhận được tin, Lê Duẩn chỉ thị cho Đại Tướng Tổng Tham Mưu Trưởng Hoàng Văn Thái lên kế hoạch tiến chiếm miền Nam: “Một tháng sau chiến thắng Phước Long, ngày 5 tháng 2, anh Văn Tiến Dũng lên đường vào Tây Nguyên” (Hoàng Văn Thái, trang 172).<br /><br />Ngày đó cơ quan USIS của CIA tung tin quân VNCH thua tại Phước Long là do Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu cố tình bỏ Phước Long để thử xem phản ứng của Mỹ. Sở dĩ CIA đổ cho Nguyễn Văn Thiệu là để Quốc Hội Mỹ có cớ biểu quyết ngưng viện trợ quân sự cho VNCH.<br /><br />Ⅵ – Và TÌNH HÌNH THỰC SỰ VÀO THÁNG 3 NĂM 1975:<br /><br />-Tuần đầu của tháng 3 năm 1975. Trong một cuộc họp đầu tuần của Bộ Ngoại Giao HK, Kissinger đã giải thích hành động viện trợ “Lấy Có” cho Cam Bốt: “Chính Phủ Lon Nol đang trên đà sụp đổ, đây là nguyên do chính khiến chúng ta phải tiếp tục viện trợ để cho sau này không ai có thể trách chúng ta vô trách nhiệm”. (Frank Snepp, Decent Interval, trang 175). *(Nguyên văn: “…he say, the Lon Nol Government was on the brink of collapse, it was essential to keep open the aid pipeline so no one could later blame the United States for the disaster”).<br /><br />– Ngày 7-3-1975, Kissinger chỉ thị cho các viên chức Ngoại Giao HK trước khi ông ta lên đường đi Trung Đông: “Hãy làm mọi cách để Quốc Hội tiếp tục duy trì viện trợ (Lấy Có) cho Cam Bốt và Việt Nam. Không phải để cứu vãn hai nước đó, mà vì không thể nào cứu vãn được hai nước đó” (Frank Snepp, Decent Interval trang 176). *(Nguyên Văn: Do every thing possible to ensure that Congress lived up our aid commitments to Cambodia and Vietnam- not because the two countries were necessarily salvageable, but precisely because they might not be).<br />Hai ngày sau khi Kissinger nói câu này thì Văn Tiến Dũng ra lệnh tấn công Ban Mê Thuột.<br /><br />Kissinger không muốn thiên hạ nghĩ rằng Việt Nam sụp đổ do không còn viện trợ. Và với mức độ viện trợ nhỏ giọt thì đến ngày 30-6-1975 quân đội VNCH sẽ không còn Gạo và không còn Đạn (Tài Liệu The Final Collapse của Đại Tướng Cao Văn Viên). Vì thế Kissinger mong cho Quân đội VNCH tự tan rã trước khi hết Gạo và Đạn trước tháng Sáu năm 1975. Lúc đó thiên hạ sẽ nghĩ rằng Quân Đội Sài Gòn đã thua chạy trước sức tiến công vũ bão của quân Hà Nội.<br /><br />Ⅶ – THẾ BẮT BUỘC của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu.<br /><br />Năm 1975 ngày 11-3, một ngày sau khi mất Ban Mê Thuột. Theo Đại Tướng Cao Văn Viên “Ngày 11-3 Tổng Thống Thiệu mời các Tướng Khiêm, Viên, Quang ăn sáng tại Dinh Độc Lập và sau đó trình bày ý định muốn cắt bỏ bớt lãnh thổ cho vừa với mức viện trợ quân sự của HK vào năm 1975”. Tướng Viên ghi lại cảm nghĩ của ông lúc đó: “Quyết định của Tổng Thống Thiệu cho chúng tôi thấy đây là một quyết định ông đã suy xét thận trọng. Hình như Tổng Thống Thiệu đã ngần ngại về quyết định đó, và bây giờ ông chỉ thổ lộ cho ba người chúng tôi trong bữa ăn sáng…”<br /><br />*“… Tổng Thống Thiệu phác họa sơ: …Một vài phần đất quan trọng đang bị Cộng Sản chiếm, chúng ta sẽ cố gắng lấy lại bằng mọi gía…Ban Mê Thuột quan trọng hơn hai tỉnh Kontum và Pleiku nhập lại…” (Cao Văn Viên, The Final Collapse, bản dịch của Nguyễn Kỳ Phong, trang 129-131).<br /><br />“Ngay sau khi Phước Long bị tấn công, Hoa Kỳ không có một phản ứng nào … . Một thực tế gần như hiển nhiên là Hoa Kỳ không muốn cuộc chiến tiếp tục và biểu quyết viện trợ để VNCH đánh tiếp là chuyện sẽ không xảy ra. Đối với Hoa Kỳ cuộc chiến Việt Nam đã kết thúc” (trang 132).<br /><br />đoạn trích dẫn trên đây đã giải thích vì sao Tổng Thống Thiệu phải bỏ Vùng 1 cũng như Vùng 2. Và vì sao Tướng Viên không nhiệt tình tham gia kế hoạch của Tướng Thiệu.<br /><br />Cuối cùng, sau 30-4-1975 Mỹ mở chiến dịch đổ tội làm mất nước cho Tổng Thống Thiệu để cho người ta không oán hận Mỹ đã bỏ rơi VNCH. Giờ đây đã 40 năm trôi qua, nếu người Mỹ không lên tiếng giải oan cho Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, thì cũng nên trả lại sự thật cho lịch sử......<br /><br /> Bùi Anh Trinh",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/880321304350785536",
"published": "2018-08-26T05:22:34+00:00",
"source": {
"content": "BỎ RƠI HAY LÀ PHẢN BỘI...\n\n* Ngày 29-9 năm nay đã là ngày giỗ thứ 17 của cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Cho tới trước khi chết Ông vẫn cúi đầu nhận chịu trách nhiệm đã làm cho mất nước, một lỗi lầm quá to lớn mà cá nhân một người không thể nào gánh vác. Nếu có một người nào đó đứng ra nhận chịu thì quả là vô lý, thế nhưng Ông Nguyễn Văn Thiệu đã làm.\n\nI – PHẢI CHĂNG MỸ BỎ RƠI ?\n\nKể từ ngày lập quốc, nước Mỹ thực sự sụp đổ vào năm 1975 với 3 triệu cựu chiến binh tại chiến trường Việt Nam, 58 ngàn người đã chết, và 3.000 quân nhân còn mất tích. Xã hội Mỹ phân hóa trầm trọng với tranh cãi đổ lỗi cho nhau.\n\nChính vì vậy mà những người quân nhân VNCH không bao giờ động chạm tới nỗi đau của người bạn chiến đấu Mỹ, họ đã làm hết sức của họ rồi, họ đã phải chết tới 58.000 người và đã hao tốn 300 tỉ USD, lại còn phải nuôi 3 triệu cựu chiến binh Mỹ mà người nào cuộc đời cũng tan nát do bị khủng hoảng, bị thất bại vì không thể trở lại trường để làm lại cuộc đời.\n\nHai chữ “Bỏ Rơi” là do BBC và RFI dùng để xoa dịu sự oán hận của người Việt sau khi Mỹ cắt ông tiếp huyết cho VNCH. “Bỏ Rơi Đồng Minh” khác với “Phản Bội Đồng Minh”. Bỏ Rơi có nghĩa là tôi thích thì tôi giúp, khi thấy mệt mõi quá thì tôi không giúp nữa. Còn Phản Bội là phỉnh gạt, lừa đảo. Cho nên người Mỹ muốn nhận là họ Bỏ Rơi VNCH còn hơn là nhận Phản Bội VNCH.\n\nⅡ – Frank Snepp, THÁNG 3 NĂM 1973.\n\nNăm 1968 anh sinh viên Frank Snepp quyết định làm đơn xin đầu quân vào CIA để tránh khỏi phải đi lính và chiến đấu tại VN. Năm 1969 Snepp bắt đầu làm viêc tại chi nhánh CIA tại Sài Gòn trong tư thế một nhân viên mới vào nghề. Năm 1971 ông trở về Trung tâm CIA tại Mỹ với nhiệm vụ phân tích những tin tức thu thập từ báo chí của Bắc Việt.\n\nĐến năm 1972 ông bị đày đi VN vì tội đã báo trực tiếp cho Tòa Bạch Ốc một thông tin ông đọc được trên báo của Hà Nội mà không qua các xếp lớn của CIA. Nhiệm vụ lần thứ hai của Frank Snepp tại Việt Nam là đọc báo và nghe đài phát thanh của CSVN và VNCH để trình cho Polgar, trưởng CIA tại Sài Gòn, những tin nào mà ông ta thấy đáng quan tâm.\n\nSau biến cố 1975 Frank Snepp quyết định viết thành sách về những gì ông chứng kiến trong vai trò một nhân viên CIA làm việc tại VN trong giai đoạn Hoa Kỳ cuốn cờ ra khỏi Việt Nam. Nhờ đó ông nhanh chóng trở thành nhân chứng sống duy nhất dám tiết lộ những bí mật mà một nhân viên CIA không được phép tiết lộ.\n\nCIA đã đưa ông ra tòa vì ông đã hành động trái với lời tuyên thệ khi ông bước chân vào tổ chức CIA. Tòa án đã phán quyết Frank Snepp không bị tội tiết lộ bí mật nghiệp vụ nhưng cũng quyết định cho thu hồi quyển sách “Decent Interval” của Frank Snepp. Tuy nhiên phán quyết này chỉ có hiệu lực hình thức bởi vì cả thế giới đều đã đọc Decent Interval....\n\nTheo Frank Snepp thì mọi chuyện đều bắt đầu từ khi ký kết Hiệp Định Paris. Rồi 3 tháng sau khi ký kết Hiệp Định, Tổng Thống Nixon cử Martin làm đại sứ Mỹ tại VN thay Bunker. Frank Snepp mô tả vai trò của Đại sứ Martin: “Mỹ buộc phải bỏ khỏi Việt Nam trong tư thế đường hoàng, và muốn tạo được ấn tượng như vậy thì cần phải có một chuyên gia về ảo thuật và kịch nghệ mà Martin thuộc vào hạng sư phụ. (Trang 75, nguyên văn: “The United States was obliged to crawl out of Vietnam standing up, and to foster that illusion required the kind of conjuring and stagecraft at which Martin so adept”). Như vậy màn kịch bỏ rơi Việt Nam đã được lên giàn từ tháng 4 năm 1973.\n\nⅢ – Nixon THẤT HỨA VỚI Liên Xô, THÁNG 8 NĂM 1974.\n\nNăm 1974 giữa năm, Tổng Thống Mỹ Nixon đệ trình Quốc Hội Mỹ bản dự thảo hiệp ước giao thương giữa Mỹ và Liên Xô. Đến lúc này Quốc Hội Mỹ mới biết rằng đây là cái giá mà Nixon đã trả cho việc Liên Xô ngưng cung cấp vũ khí cho Hà Nội và ép Hà Nội phải ký hiệp ước ngưng bắn 1973. Dĩ nhiên khi đưa ra trước Quốc hội, Nixon tin rằng sẽ được thông qua dễ dàng vì lợi ích chung của cả hai nước, nhất là từng bước giải quyết chiến tranh lạnh là điều mà dân chúng Hoa Kỳ mong chờ.\n\nTuy nhiên ông đã tính lầm, Quốc Hội Mỹ đoán rằng còn nhiều cái giá khác nữa giữa Nixon và Liên Xô, Trung Quốc, Hà Nội vào năm 1972. Vì vậy Quốc Hội bác bỏ thẳng thừng hiệp ước thương mại Xô – Mỹ để buộc Nixon phải lòi ra những thỏa thuận khác. Dĩ nhiên là Nixon không đưa ra, ông dùng đặc quyền hành pháp để từ chối.\n\nVì vậy Quốc Hội có một cách khác để moi ra những gì mà Nixon đã cam kết với LX, TQ và Hà Nội vào năm 1972; đó là cách lợi dụng vụ Watergate để triệu tập một Ủy ban điều tra đặc biệt về sai phạm của Nixon trong vụ nghe lén, nhờ đó công tố viên của ủy ban điều tra có quyền bắt Nixon phải đưa ra tất cả những cam kết ngầm với Bắc Kinh, Mạc Tư Khoa và cả Hà Nội.\nNixon chỉ còn có cách từ chức để né tránh Ủy ban điều tra bởi vì ông và Kissinger đã có những thỏa thuận mật với đối phương mà không xin phép Quốc Hội. Một khi ông từ chức thì những cam kết của ông trở thành vô hiệu lực. Quốc Hội sẽ không còn cớ để truy xét.\n\nSau khi Nixon từ chức thì Quốc Hội Hoa Kỳ cho thông qua đạo luật cấm HK buôn bán với các nước Cộng Sản vào cuối năm 1974 (Đạo luật Jackson-Vanik). Sự trở mặt của Quốc Hội Mỹ đã khiến Liên Xô tức giận bởi vì những cam kết của Nixon khi ông ta viếng thăm Liên xô vào năm 1972 đã không được thi hành. Vì vậy, cuối năm 1974, Đại Tướng Kulikov của Liên Xô đến Hà Nội để xúi Hà Nội đưa quân đánh chiếm Miền Nam, Liên Xô sẽ cung cấp vũ khí và chiến phí.\n\nⅣ – HÀ NỘI CAY ĐẮNG.\n\nTheo như 7 mục, 23 điều khoản của Hiệp Định Paris thì Hà Nội ngưng bắn vô điều kiện, trao trả cho Mỹ 591 tù binh Mỹ vô kiện, trao trả tù binh VNCH để đổi lại VNCH trao trả 28 ngàn tù binh Bắc Việt. Trong khi đó Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu không phải từ chức, 38 ngàn tù chính trị của mặt trận GPMN vẫn tiếp tục bị giam giữ.\n\nĐặc biệt là “ngưng chiến da beo”, nghĩa là quân đội CSVN vẫn ở trên rừng và quân đội VNCH kiểm soát thành thị và thôn quê Nam Việt Nam. Biên giới hai miền Nam Bắc vẫn được tôn trọng theo như Hiệp Định Geneve 1954.\n\nNhìn bề mặt của Hiệp Định Paris quá vô lý cho nên giới quan sát quốc tế thừa biết bên trong phải có một mật ước riêng. Quả nhiên sau này vào năm 1977 Tổng Thống Jimmy Cater của Mỹ xác nhận có một mật ước riêng đằng sau Hiệp Định Paris được Nixon ký với Hà Nội 4 ngày sau khi ký kết Hiệp Định Paris 1973. Vào tháng 10 năm 1988 Hà Nội cho công bố toàn văn bản mật ước Nixon & Phạm Văn Đồng.\n\nTheo đó thì Nixon hứa sẽ viện trợ tái thiết cho Bắc Việt 3,25 tỉ USD và viện trợ phát triển kinh tế cho Hà Nội 1,5 tỉ USD. Trong vòng 30 ngày sau khi người tù binh HK cuối cùng rời khỏi VN thì hai bên sẽ thiết lập xong hệ thống viện trợ tái thiết, và trong vòng 60 ngày sau đó thì lập xong hệ thống viện trợ phát triển kinh tế.\nBản mật ước do đích thân Kissinger mang tới Hà Nội cho Phạm Văn Đồng ký nhận. Từ đó Lê Duẩn ngày đêm trông chờ món tiền của Kissinger và đến cuối năm 1974, Liên Xô cử tướng Kulikov sang Hà Nội xúi Lê Duẩn đánh chiếm Miền Nam thì có nghĩa là Hiệp Định Paris coi như tờ giấy lộn. Rốt cuộc Hà Nội biếu không 591 tù binh Hoa Kỳ mà chẳng nhận được đồng nào, suốt 10 năm chiến đấu gian khổ, hằng triệu người chết, hằng chục tỉ đô la nợ chiến phí… đến nay chỉ còn là con số không (sic).\n\nTướng Kulikov xúi Hà Nội phát động chiến tranh trở lại nhưng Lê Duẩn và tập đoàn lãnh đạo CSVN thực sự trắng mắt. Dân chúng Miền Bắc đã kiệt sức, trong 5 năm nhà nước đã đóng cửa tất cả 18 trường đại học và cao đẳng, bòn vét nhân lực đến độ phải gọi lính ở tuổi 16, tại Miền Bắc chỉ còn một trời đàn bà góa… thì lấy đâu để gây chiến tranh trở lại.\n\n*(Theo hồi ký của tướng CSVN Hoàng Văn Thái thì cho tới năm 1974 Hà Nội đã động viên đến 16% dân số, không thể nào động viên thêm được nữa. Trong khi Miền Nam là 5,88%)\n\nⅤ – HẾT ĐẠN VÀ HẾT NHIÊN LIỆU.\n\nBắt đầu từ năm 1975 Đại Tướng Cao Văn Viên viết tường trình cho Ngũ Giác Đài về những ngày cuối cùng của chiến tranh Việt Nam nhưng đến năm 1983 mới được in thành sách với tựa đề “The Final Collapse” và hai mươi năm sau, 2003 The Final Collapse được nhà nghiên cứu sử Nguyễn Kỳ Phong dịch ra tiếng Việt với tựa đề “Những ngày cuối của Việt Nam Cộng Hòa”. Trong sách có kèm theo những chú giải mới nhất của Đại Tướng Cao Văn Viên. “Một sự thực không thể chối cãi là quân đội VNCH sẽ hết đạn và nhiên liệu vào tháng 6 năm 1975…” (Tài liệu của Ngũ Giác Đài: Cao Văn Viên, The Final Collapse, bản dịch của Nguyễn Kỳ Phong trang 136).\n\nNăm 1974 tháng Giêng, theo tài liệu của CIA: “Từ cuối tháng 12-1973 đến đầu tháng Giêng 1974 Tướng John Murray và ban tham mưu của ông đã làm việc ngày đêm để cố gắng tìm đáp số cho bài toán viện trợ quân sự. Nhưng mỗi lần họ tìm ra một giải pháp để giải quyết vấn đề thì lại phát sinh một vấn đề khác mà kết quả cũng chỉ đưa tới bí lối” (Frank Snepp, Decent Interval, trang 95).\n\nTướng John Murray là Tư Lệnh cuối cùng của quân đội Hoa Kỳ tại Nam Việt Nam.... Ông đến Việt Nam sau Hiệp Định Paris 1973, sang đầu năm 1974 ông và Bộ Tham Mưu Hoa Kỳ tại Việt Nam phải tính toán sổ sách về viện trợ quân sự cho Nam Việt Nam trong nửa cuối 1974 và đầu năm 1975. Tuy nhiên Ngũ Giác Đài đã cho ông biết trước là có thể dưới 700 triệu đô la nhưng theo các chuyên viên tham mưu của John Murray thì 700 triệu chỉ đủ giữ được Vùng 4.\n\nNăm 1974 cũng theo Frank Snepp, ngày 16-8 John Murray họp buổi họp chót với Đại Tướng Cao Văn Viên (Tổng Tham Mưu Trưởng), Tướng Đồng Văn Khuyên (Tổng Cục Trưởng Tổng Cục Tiếp Vận) và một số tướng lãnh của Bộ TTM. John Murray khuyên Tướng Viên nên liệu cơm gắp mắm, gấp rút lên kế hoạch sẵn sàng bỏ Vùng 1, Vùng 2 và cả Vùng 3 để về cố thủ Vùng 4. Tuy nhiên “Tướng Viên lẫn Tướng Khuyên đều nói rằng lên kế hoạch về quân sự thì được, nhưng về mặt chính trị thì không thể nào thi hành nổi”. Sau buổi họp này thì John Murray giải ngũ, trở về Hoa Kỳ.\n\nNăm 1974 tháng 5, theo Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng (Bộ Trưởng Bộ Kế Hoạch của VNCH) thì ông đã tình cờ trông thấy bản kế hoạch “Cắt Đất Theo Lượng Viện Trợ” của Murray nằm trên bàn của Tổng Thống Thiệu vào tháng 5 năm 1974, nghĩa là 2 tháng trước khi Nixon từ chức. Như vậy Murray chính là tác giả của kế hoạch bỏ Vùng 1, Vùng 2 vào năm 1975, một kế hoạch mà cho tới 40 năm sau người ta vẫn cho là sáng kiến (tối kiến) của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Sự thực Tổng Thống đã bị báo chí Mỹ cố tình gieo tiếng oan mà lúc đó Ông không thể lên tiếng thanh minh.\n\nNăm 1974, ngày 24-12: Theo hồi ký của Đại Tá Phạm Bá Hoa “Ngày 24-12-1974, lúc quân CSVN đang tấn công Phước Long sang ngày thứ 10; một buổi tiệc mừng Giáng Sinh được Tướng Đồng Văn Khuyên, Tham Mưu Trưởng Bộ Tổng Tham Mưu, tổ chức trên lầu của Câu lạc Bộ trong BTTM”. Khách tham dự gồm có Tướng Smith (Chỉ Huy Trưởng cơ quan quân sự HK tại VN; Tướng Quân Y Phạm Hà Thanh; Tướng Công Binh Nguyễn Văn Chức; Đại Tá Phạm Kỳ Loan (Tổng Cục Phó Tiếp Vận); Đại Tá Phạm Bá Hoa (Tham Mưu Trưởng Tổng Cục Tiếp Vận); Đại Tá Pelosky (Phụ Tá của Tướng Smith); Trung Tá Nguyễn Đình Bá (Chánh Văn Phòng của Tướng Khuyên).\n\nTướng Smith tiết lộ rằng: “Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ có kế hoạch với ngân khoản dự trù hơn 300 triệu đollar để di tản sang Hoa Kỳ khoảng 40 ngàn sĩ quan và gia đình, nhưng thời gian thì chưa rõ” (Phạm Bá Hoa, Đôi Dòng Ghi Nhớ, Bản in lần 4, trang 264). Khi sách của Phạm Bá Hoa phát hành thì tất cả các nhân vật trong bữa tiệc đều còn sống mạnh khỏe nhưng không ai phản đối, kể cả Tướng Smith; chứng tỏ chuyện này hoàn toàn có thật.\n\nNhư vậy là kịch bản bỏ rơi Miền Nam đã được lên giàn trước khi mất Phước Long chứ không phải là sau khi mất Ban Mê Thuột. Người ta đã tính toán sẵn kế hoạch để cho VNCH sụp đổ trước tháng 6 năm 1975, kể cả ước tính trước ngân sách chi dụng cho kế hoạch.\n\nNăm 1975, ngày 7-1: Phản ứng của Mỹ sau khi mất Phước Long là: “Nhà Trắng nói rằng: Tổng Thống Ford không có ý vi phạm những điều cấm chỉ (của Quốc Hội) về việc sử dụng lực lượng quân sự Hoa Kỳ tại Việt Nam” (Hồi ký của Tướng CSVN Hoàng Văn Thái, trang 161). Khi vừa nghe tin này Phạm Văn Đồng tuyên bố: “Cho kẹo quân Mỹ cũng không dám trở lại VN”(trang 146).\n\nNgay sau khi nhận được tin, Lê Duẩn chỉ thị cho Đại Tướng Tổng Tham Mưu Trưởng Hoàng Văn Thái lên kế hoạch tiến chiếm miền Nam: “Một tháng sau chiến thắng Phước Long, ngày 5 tháng 2, anh Văn Tiến Dũng lên đường vào Tây Nguyên” (Hoàng Văn Thái, trang 172).\n\nNgày đó cơ quan USIS của CIA tung tin quân VNCH thua tại Phước Long là do Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu cố tình bỏ Phước Long để thử xem phản ứng của Mỹ. Sở dĩ CIA đổ cho Nguyễn Văn Thiệu là để Quốc Hội Mỹ có cớ biểu quyết ngưng viện trợ quân sự cho VNCH.\n\nⅥ – Và TÌNH HÌNH THỰC SỰ VÀO THÁNG 3 NĂM 1975:\n\n-Tuần đầu của tháng 3 năm 1975. Trong một cuộc họp đầu tuần của Bộ Ngoại Giao HK, Kissinger đã giải thích hành động viện trợ “Lấy Có” cho Cam Bốt: “Chính Phủ Lon Nol đang trên đà sụp đổ, đây là nguyên do chính khiến chúng ta phải tiếp tục viện trợ để cho sau này không ai có thể trách chúng ta vô trách nhiệm”. (Frank Snepp, Decent Interval, trang 175). *(Nguyên văn: “…he say, the Lon Nol Government was on the brink of collapse, it was essential to keep open the aid pipeline so no one could later blame the United States for the disaster”).\n\n– Ngày 7-3-1975, Kissinger chỉ thị cho các viên chức Ngoại Giao HK trước khi ông ta lên đường đi Trung Đông: “Hãy làm mọi cách để Quốc Hội tiếp tục duy trì viện trợ (Lấy Có) cho Cam Bốt và Việt Nam. Không phải để cứu vãn hai nước đó, mà vì không thể nào cứu vãn được hai nước đó” (Frank Snepp, Decent Interval trang 176). *(Nguyên Văn: Do every thing possible to ensure that Congress lived up our aid commitments to Cambodia and Vietnam- not because the two countries were necessarily salvageable, but precisely because they might not be).\nHai ngày sau khi Kissinger nói câu này thì Văn Tiến Dũng ra lệnh tấn công Ban Mê Thuột.\n\nKissinger không muốn thiên hạ nghĩ rằng Việt Nam sụp đổ do không còn viện trợ. Và với mức độ viện trợ nhỏ giọt thì đến ngày 30-6-1975 quân đội VNCH sẽ không còn Gạo và không còn Đạn (Tài Liệu The Final Collapse của Đại Tướng Cao Văn Viên). Vì thế Kissinger mong cho Quân đội VNCH tự tan rã trước khi hết Gạo và Đạn trước tháng Sáu năm 1975. Lúc đó thiên hạ sẽ nghĩ rằng Quân Đội Sài Gòn đã thua chạy trước sức tiến công vũ bão của quân Hà Nội.\n\nⅦ – THẾ BẮT BUỘC của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu.\n\nNăm 1975 ngày 11-3, một ngày sau khi mất Ban Mê Thuột. Theo Đại Tướng Cao Văn Viên “Ngày 11-3 Tổng Thống Thiệu mời các Tướng Khiêm, Viên, Quang ăn sáng tại Dinh Độc Lập và sau đó trình bày ý định muốn cắt bỏ bớt lãnh thổ cho vừa với mức viện trợ quân sự của HK vào năm 1975”. Tướng Viên ghi lại cảm nghĩ của ông lúc đó: “Quyết định của Tổng Thống Thiệu cho chúng tôi thấy đây là một quyết định ông đã suy xét thận trọng. Hình như Tổng Thống Thiệu đã ngần ngại về quyết định đó, và bây giờ ông chỉ thổ lộ cho ba người chúng tôi trong bữa ăn sáng…”\n\n*“… Tổng Thống Thiệu phác họa sơ: …Một vài phần đất quan trọng đang bị Cộng Sản chiếm, chúng ta sẽ cố gắng lấy lại bằng mọi gía…Ban Mê Thuột quan trọng hơn hai tỉnh Kontum và Pleiku nhập lại…” (Cao Văn Viên, The Final Collapse, bản dịch của Nguyễn Kỳ Phong, trang 129-131).\n\n“Ngay sau khi Phước Long bị tấn công, Hoa Kỳ không có một phản ứng nào … . Một thực tế gần như hiển nhiên là Hoa Kỳ không muốn cuộc chiến tiếp tục và biểu quyết viện trợ để VNCH đánh tiếp là chuyện sẽ không xảy ra. Đối với Hoa Kỳ cuộc chiến Việt Nam đã kết thúc” (trang 132).\n\nđoạn trích dẫn trên đây đã giải thích vì sao Tổng Thống Thiệu phải bỏ Vùng 1 cũng như Vùng 2. Và vì sao Tướng Viên không nhiệt tình tham gia kế hoạch của Tướng Thiệu.\n\nCuối cùng, sau 30-4-1975 Mỹ mở chiến dịch đổ tội làm mất nước cho Tổng Thống Thiệu để cho người ta không oán hận Mỹ đã bỏ rơi VNCH. Giờ đây đã 40 năm trôi qua, nếu người Mỹ không lên tiếng giải oan cho Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, thì cũng nên trả lại sự thật cho lịch sử......\n\n Bùi Anh Trinh",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:880321304350785536/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:880292488309288960",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"content": " Tháng ngày quyết liệt đang cận kề<br /> Khí thế cuộc đấu tranh của toàn dân ngày càng sôi sục không chỉ bởi những lời nói suông, mà còn là sự chuẩn bị HÀNH ĐỘNG để thể hiện ý chí căm hận đảng cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), một thứ đảng tồi tệ đã đẩy đất nước và dân tộc đến sự tận cùng của thảm bại về mọi mặt. <br /><br />Chuyện giao những trọng điểm nơi 3 miền của đất nước cho giặc Tàu và tuân lịnh kẻ thù áp đặt luật \"An ninh mạng (Animal) để khóa thông tin, khóa mồm toàn dân là những giọt nước làm tràn ly hoặc có thể ví như những đợt xả lũ trong khi mưa to gió lớn đã tạo nên những đợt lũ sẽ cuốn trôi cả guồng máy cầm quyền.<br /><br />Trước tình thế vô cùng bất ổn về chủ quyền của đất nước, về kinh tế lụn bại và nợ công chồng chất, cũng như sự xem thường và thách thức dân chúng một cách ngông cuồng cùng thái độ ngạo mạn... thì chính ĐCSVN đã là nguyên nhân tạo nên mọi phản kháng của hầu hết dân chúng bằng mọi cách để thể hiện sự tức giận này qua nhiều hình thức của phương thức Bạo Động và Bất Bạo Động. <br /><br />Thời gian đã qua, tháng ngày sắp đến sẽ là những tháng ngày xuống đường phản kháng bạo quyền cộng sản không ngưng nghỉ cho đến khi cuộc đấu tranh của toàn dân đạt đến thành công. <br /><br />Sự phi chính nghĩa của nhà cầm quyền Việt Nam, của ĐCSVN, của Bộ chính trị trung ương đảng (mà dân chúng thường gọi là Bộ cá tra trung ương đảng đĩ) và cá nhân Nguyễn Phú Trọng sẽ phải đối mặt với sức mạnh của dân tộc như phải đối mặt với triệu đợt sóng ngầm đang chực chờ cơ hội nổi lên cuồn cuộn để cuốn trôi một thể chế côn an trị sắt máu vô nhân bản, vô tình tự dân tộc. <br /><br />ĐCSVN chớ nghĩ rằng dùi cui, roi điện, tàu ngầm, hỏa tiển, máy bay...có thể trấn áp áp cũng như thui chột được ý chí của người dân, mà phải nhận biết được rằng những thứ vũ khí ấy chỉ làm cho dân chúng càng thêm nổi giận và căm hận, mà ý dân là ý Trời. <br /><br />Người Việt Nam, cho dẫu là quân đội hoặc côn an, côn đồ thì họ vẫn là người Việt, vẫn đã được sinh ra từ Việt tộc. Cho dù là hôm qua có thể vì miếng cơm manh áo có thể đã làm họ mờ mắt nhưng khi cả đất nước, cả dân tộc, trong đó có cả bản thân họ, gia đình con cháu bà con anh em của họ thì hẳn nhiên hôm nay nếp suy nghĩ của những tầng lớp này cũng sẽ thay đổi vì lý do dễ hiểu là: Không lẽ họ tự diệt ngay chính họ?. <br /><br />Ngày 2 tháng 9 cùng những ngày sắp tới sẽ là những tháng ngày tiếp nối mà guồng máy cai trị sẽ phải đối mặt với dân chúng. Nước sẽ là lực cho thuyền nổi, và chính nước cũng sẽ lật thuyền chìm. Không có sự ủng hộ, che chở, bảo vệ cho đảng thì đảng chẳng khác nào đoàn người lạc giữa sa mạc mênh mông không còn gọt nước mà bốn bề là sự cô đơn khủng hoảng vì thần chết đang lù lù tiến đến lấy mạng từng người một. <br /><br />ĐCSVN chớ hy vọng hão huyền là thiên quốc Tàu Cộng sẽ ra tay cứu độ cho những tên tôi tớ của họ vì chính bản thân họ còn không biết có thoát được sự cô lập của thế giới văn minh từ các nước tiên tiến như Huê Kỳ, Liên hiệp EU và Úc, Canada, Ấn Độ, Mã Lai... Chủ còn lo thân chưa xong thì lo được cho thằng con hoang luôn mang tâm địa phản phúc ư? <br /><br />ĐCSVN đang tứ bề thọ địch. Cung cách qui hàng dân là thái độ khôn ngoan, lấy công chuộc tội là hành xử nhạy bén và thức thời vậy. <br /><br />Nhân tiện, ĐCSVN hãy đọc những tâm tư cùng ý chí đầy nhiệt huyết của giới trẻ thuộc tầng lớp sinh viên học sinh kèm theo đây là những thí dụ điển hình dẫn chứng đã nêu lên tâm nguyện cùng ý muốn của toàn dân. <br /><br />Ngày 2-9-2018 và tháng ngày nối tiếp, tuổi trẻ cùng toàn dân hãy vùng lên giải thể tà quyền CSVN. Gió đang xoay chiều, chúng ta hãy tự cứu mình, tự chứng minh, Hoa Kỳ và các nước dân chủ sẽ không làm ngơ. <br /><br />*<br /><br />Tuổi trẻ và dân tộc Việt Nam hào hùng <br /><br />- Tặng anh sinh viên và tuổi trẻ Việt Nam dấn thân vào ngày 2-9-2018 cùng những tháng ngày tiếp nối. (<a href=\"https://youtu.be/jSHSs6OsrqA?t=232\" target=\"_blank\">https://youtu.be/jSHSs6OsrqA?t=232</a>)<br /><br />Em đứng giữa Quê Hương còn lộng gió <br />tháng Tám vào thu cây cỏ cũng buồn theo <br />mảnh đất cằn khô xơ xác thảm nghèo <br />từ thu ấy, dải đất mẹ mờ hút heo theo năm tháng. <br /><br />Đường Quê Hương tương lai khuất dạng <br />đêm tâm tư nhưng chưa cạn nỗi niềm <br />đâu tiếng vành khuyên mỗi sáng ấm êm? <br />dân bị siết trong gọng kiềm đồ tể!. <br /><br />Phận sinh viên, lấy đâu tự vệ <br />đành đem thân để đón lấy đòn thù <br />hào hùng chăng hỡi những tên vai bắp thịt u? <br />chỉ biết quì mọp trước quân thù phương Bắc. <br /><br />Ác với dân nhưng luôn hèn với giặc! <br />đánh đập dân oan không tấc sắt trong tay <br />hà hiếp hung hăng như một lũ cướp ngày <br />rụi chí khí... quên nợ vay tang bồng trả. <br /><br />Quê Hương ơi <br />Thu về, đâu êm ả? <br />cuộc sống dân ta tơi tả lầm than… <br />tiếng núi sông… vang dội cả thác ngàn <br />tuổi trẻ hỡi mau vùng dậy diệt lũ sài lang hiểm độc. <br /><br />Em là tình thương, là người Việt Nam còn nguồn gốc <br />là anh thư, là hào kiệt cho đời <br />hãy kiên tâm cố thoát cơn bĩ cực tuổi trẻ ơi <br />thân dâng hiến cho đời ngời hạnh phúc. <br /><br />Thanh niên Việt Nam quyết không hề ngã gục. <br /><br />26.06.2018<br /><br /><br />Nguyên Thạch ",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/880292488309288960",
"published": "2018-08-26T03:28:04+00:00",
"source": {
"content": " Tháng ngày quyết liệt đang cận kề\n Khí thế cuộc đấu tranh của toàn dân ngày càng sôi sục không chỉ bởi những lời nói suông, mà còn là sự chuẩn bị HÀNH ĐỘNG để thể hiện ý chí căm hận đảng cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), một thứ đảng tồi tệ đã đẩy đất nước và dân tộc đến sự tận cùng của thảm bại về mọi mặt. \n\nChuyện giao những trọng điểm nơi 3 miền của đất nước cho giặc Tàu và tuân lịnh kẻ thù áp đặt luật \"An ninh mạng (Animal) để khóa thông tin, khóa mồm toàn dân là những giọt nước làm tràn ly hoặc có thể ví như những đợt xả lũ trong khi mưa to gió lớn đã tạo nên những đợt lũ sẽ cuốn trôi cả guồng máy cầm quyền.\n\nTrước tình thế vô cùng bất ổn về chủ quyền của đất nước, về kinh tế lụn bại và nợ công chồng chất, cũng như sự xem thường và thách thức dân chúng một cách ngông cuồng cùng thái độ ngạo mạn... thì chính ĐCSVN đã là nguyên nhân tạo nên mọi phản kháng của hầu hết dân chúng bằng mọi cách để thể hiện sự tức giận này qua nhiều hình thức của phương thức Bạo Động và Bất Bạo Động. \n\nThời gian đã qua, tháng ngày sắp đến sẽ là những tháng ngày xuống đường phản kháng bạo quyền cộng sản không ngưng nghỉ cho đến khi cuộc đấu tranh của toàn dân đạt đến thành công. \n\nSự phi chính nghĩa của nhà cầm quyền Việt Nam, của ĐCSVN, của Bộ chính trị trung ương đảng (mà dân chúng thường gọi là Bộ cá tra trung ương đảng đĩ) và cá nhân Nguyễn Phú Trọng sẽ phải đối mặt với sức mạnh của dân tộc như phải đối mặt với triệu đợt sóng ngầm đang chực chờ cơ hội nổi lên cuồn cuộn để cuốn trôi một thể chế côn an trị sắt máu vô nhân bản, vô tình tự dân tộc. \n\nĐCSVN chớ nghĩ rằng dùi cui, roi điện, tàu ngầm, hỏa tiển, máy bay...có thể trấn áp áp cũng như thui chột được ý chí của người dân, mà phải nhận biết được rằng những thứ vũ khí ấy chỉ làm cho dân chúng càng thêm nổi giận và căm hận, mà ý dân là ý Trời. \n\nNgười Việt Nam, cho dẫu là quân đội hoặc côn an, côn đồ thì họ vẫn là người Việt, vẫn đã được sinh ra từ Việt tộc. Cho dù là hôm qua có thể vì miếng cơm manh áo có thể đã làm họ mờ mắt nhưng khi cả đất nước, cả dân tộc, trong đó có cả bản thân họ, gia đình con cháu bà con anh em của họ thì hẳn nhiên hôm nay nếp suy nghĩ của những tầng lớp này cũng sẽ thay đổi vì lý do dễ hiểu là: Không lẽ họ tự diệt ngay chính họ?. \n\nNgày 2 tháng 9 cùng những ngày sắp tới sẽ là những tháng ngày tiếp nối mà guồng máy cai trị sẽ phải đối mặt với dân chúng. Nước sẽ là lực cho thuyền nổi, và chính nước cũng sẽ lật thuyền chìm. Không có sự ủng hộ, che chở, bảo vệ cho đảng thì đảng chẳng khác nào đoàn người lạc giữa sa mạc mênh mông không còn gọt nước mà bốn bề là sự cô đơn khủng hoảng vì thần chết đang lù lù tiến đến lấy mạng từng người một. \n\nĐCSVN chớ hy vọng hão huyền là thiên quốc Tàu Cộng sẽ ra tay cứu độ cho những tên tôi tớ của họ vì chính bản thân họ còn không biết có thoát được sự cô lập của thế giới văn minh từ các nước tiên tiến như Huê Kỳ, Liên hiệp EU và Úc, Canada, Ấn Độ, Mã Lai... Chủ còn lo thân chưa xong thì lo được cho thằng con hoang luôn mang tâm địa phản phúc ư? \n\nĐCSVN đang tứ bề thọ địch. Cung cách qui hàng dân là thái độ khôn ngoan, lấy công chuộc tội là hành xử nhạy bén và thức thời vậy. \n\nNhân tiện, ĐCSVN hãy đọc những tâm tư cùng ý chí đầy nhiệt huyết của giới trẻ thuộc tầng lớp sinh viên học sinh kèm theo đây là những thí dụ điển hình dẫn chứng đã nêu lên tâm nguyện cùng ý muốn của toàn dân. \n\nNgày 2-9-2018 và tháng ngày nối tiếp, tuổi trẻ cùng toàn dân hãy vùng lên giải thể tà quyền CSVN. Gió đang xoay chiều, chúng ta hãy tự cứu mình, tự chứng minh, Hoa Kỳ và các nước dân chủ sẽ không làm ngơ. \n\n*\n\nTuổi trẻ và dân tộc Việt Nam hào hùng \n\n- Tặng anh sinh viên và tuổi trẻ Việt Nam dấn thân vào ngày 2-9-2018 cùng những tháng ngày tiếp nối. (https://youtu.be/jSHSs6OsrqA?t=232)\n\nEm đứng giữa Quê Hương còn lộng gió \ntháng Tám vào thu cây cỏ cũng buồn theo \nmảnh đất cằn khô xơ xác thảm nghèo \ntừ thu ấy, dải đất mẹ mờ hút heo theo năm tháng. \n\nĐường Quê Hương tương lai khuất dạng \nđêm tâm tư nhưng chưa cạn nỗi niềm \nđâu tiếng vành khuyên mỗi sáng ấm êm? \ndân bị siết trong gọng kiềm đồ tể!. \n\nPhận sinh viên, lấy đâu tự vệ \nđành đem thân để đón lấy đòn thù \nhào hùng chăng hỡi những tên vai bắp thịt u? \nchỉ biết quì mọp trước quân thù phương Bắc. \n\nÁc với dân nhưng luôn hèn với giặc! \nđánh đập dân oan không tấc sắt trong tay \nhà hiếp hung hăng như một lũ cướp ngày \nrụi chí khí... quên nợ vay tang bồng trả. \n\nQuê Hương ơi \nThu về, đâu êm ả? \ncuộc sống dân ta tơi tả lầm than… \ntiếng núi sông… vang dội cả thác ngàn \ntuổi trẻ hỡi mau vùng dậy diệt lũ sài lang hiểm độc. \n\nEm là tình thương, là người Việt Nam còn nguồn gốc \nlà anh thư, là hào kiệt cho đời \nhãy kiên tâm cố thoát cơn bĩ cực tuổi trẻ ơi \nthân dâng hiến cho đời ngời hạnh phúc. \n\nThanh niên Việt Nam quyết không hề ngã gục. \n\n26.06.2018\n\n\nNguyên Thạch ",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:880292488309288960/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:880287590575337472",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/880287590575337472\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/880287590575337472</a>",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/880287590575337472",
"published": "2018-08-26T03:08:36+00:00",
"source": {
"content": "https://www.minds.com/newsfeed/880287590575337472",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:880287590575337472/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:880277200114118656",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"content": "Ông gà, bà vịt<br /><br /><br />Phóng Viên Vỉa Hè (Danlambao) - Thành ngữ Việt Nam có câu “ông nói gà, bà nói vịt” khi có hai người có một chuyện nhưng mỗi người lại nói một nội dung khác nhau. Phần đối thoại sau đây có thể minh họa cho thành ngữ này. <br /><br />- Thưa ngài Tổng Bí Thư, khi nói đến dân chủ, chúng tôi hiểu một cách đơn giản là người dân làm chủ để đặt ra chính sách, luật lệ cho tương lai của mình. Nhưng để tất cả mọi người lên tiếng trong một nước cả triệu dân thì bất khả thi, cho nên người dân mới chọn người đại diện cho mình, và chính những người đại diện đó sẽ biểu quyết và thực hiện những đường lối, chính sách phù hợp với những gì mà người dân đã chọn mình ra. Trong khi đó, nước của ngài lại theo nguyên tắc gọi là “dân chủ tập trung”, cụm từ này ý nghĩa như thế nào?<br />- Thưa ngài Tổng thống, về mặt lý thuyết, nguyên tắc đó có nghĩa là \"tự do trong thảo luận\" và \"thống nhất trong hành động\"; tuy nhiên, trong thực tế, có ai dám thảo luận tự do đâu. Những ai muốn ra ứng cử đại biểu quốc hội phải được Đảng chúng tôi đề cử trước, để tránh tình trạng có những kẻ bị thế lực thù địch mua chuộc để rồi đắc cử, phá hoại sự nghiệp cách mạng của chúng tôi. Chúng tôi tập trung những người mà chúng tôi đánh giá có khả năng ứng cử, trước khi cho người dân chọn trong cái đám đó. Vì thế, có thể khẳng định đất nước chúng tôi ưu việt hơn đất nước ngài. <br /><br />- Thưa ngài Tổng Bí Thư, ở nước tôi, Hiến pháp được xem là bộ luật tối thượng của quốc gia, tôi nghĩ chắc bên nước ngài cũng vậy? <br /><br />- Thưa ngài Tổng thống, chúng tôi cũng có Hiến pháp nhưng chúng tôi cho nó đứng dưới cương lĩnh và nghị quyết của Đảng, cương lĩnh và nghị quyết đều được định hướng bởi Bộ Chính trị gần hai mươi người, và Bộ Chính trị này cũng được định hướng bởi Tổng Bí Thư, có nghĩa là ủy viên Bộ Chính trị nào có dấu hiệu suy thoái, tự chuyển biến thì Tổng Bí Thư cho toi ngay tức khắc. Vì thế, có thể khẳng định đất nước chúng tôi ưu việt hơn đất nước ngài. <br /><br />- Thưa ngài Tổng Bí Thư, ở nước tôi, khi nói đến quyền lực cao nhất thì có nghĩa là không còn thứ nào cao hơn; còn ở nước ngài, Quốc hội được xem là cơ quan quyền lực cao nhất, vậy mà vừa rồi, bà chủ tịch Quốc hội lại nói cái chuyện lập đặc khu Bộ Chính trị đã quyết rồi, Quốc hội phải bàn cho ra luật thôi, có nghĩa là Quốc hội phải vâng lời Bộ Chính trị, hay nói cụ thể hơn, bà chủ tịch Quốc hội phải nằm dưới Tổng Bí Thư sao? <br /><br />- Thì đấy, thưa ngài Tổng thống, tôi đố ngài tìm được trên thế giới này có nước nào mà hiến pháp phải phụ thuộc vào cương lĩnh, nghị quyết của Đảng đấy. Thêm bằng chứng đất nước chúng tôi ưu việt hơn đất nước ngài đấy nhé. <br /><br />- Thưa ngài Tổng Bí Thư, ở nước tôi, khi nói đến “làm chủ” thì người chủ có toàn quyền với những gì mình sở hữu. Thí dụ như nếu anh làm chủ một doanh nghiệp, khấm khá thì anh thành đại gia, thua lỗ thì anh trắng tay, đi ăn mày. Còn bên nước ngài có cụm từ “làm chủ tập thể”, thế là thế nào? <br /><br />- Thưa ngài Tổng thống, cụm từ này trước đây đã được đồng chí TBT Lê Duẩn kính mến của chúng tôi sáng tạo, và được xem là phát minh lớn thứ ba của nhân loại sau khi loài người tìm ra lửa để thoát khỏi đời sống thú vật, và sau khi tìm ra kim loại để nhân loại tiến sang thời kỳ công nghiệp hóa. Vì ngài đã nêu ví dụ về chủ doanh nghiệp nên tôi có thể tóm gọn như thế này. Nếu bên nước ngài người chủ doanh nghiệp lời ăn lỗ chịu thì bên nước tôi mọi người đều làm chủ, nếu có lời thì “tập thể” sẽ chia sẻ cho nhau, còn nếu thua lỗ thì không sao hết, chẳng lẽ lại bỏ tù “tập thể” à? Lại thêm một tính ưu việt của chúng tôi đấy nhé. <br /><br />- Thưa ngài Tổng Bí Thư, sẵn dịp ngài nói ngài Lê Duẩn, tôi nghe nói sau khi sáng tạo cụm từ “làm chủ tập thể” ngài ấy có mời nhà triết học lừng danh Trần Ðức Thảo đến để giảng cho ông Thảo nghe về cụm từ này. Sau khi nghe xong, nhà triết học ngơ ngác một lát, choáng một phát, rồi thú thật rằng ông ta chẳng hiểu gì sất. Chuyện đó có thật không? <br /><br />- Đúng thưa ngài, chuyện đó có. Nhưng ngài nên hiểu rằng lão Trần Ðức Thảo học nhiều nên cứ như người đi trên mây, người ở cõi trên, bây giờ gọi là tửng tửng, cho nên lão ấy không hiểu là đúng thôi. Như bác Hồ và bác Mao đã từng nói bọn trí thức là đống gì thì ngài đã biết. <br /><br />- Thưa ngài Tổng Bí Thư, bên cạnh nguyên tắc “làm chủ tập thể” nước ngài còn có nguyên tắc “trách nhiệm tập thể” làm tôi hoang mang quá, xin ngài soi sáng hộ. <br /><br />- Thưa ngài Tổng thống, để ngài bớt hoang mang, tôi xin cho ngài một ví dụ để minh họa cái nguyên tắc tuyệt vời này. Trước đây, Bộ Chính trị chúng tôi quyết đinh đầu tư vào ngành dầu hỏa Venezuela 5 tỷ USD. Nước đó như ngài đã biết, bi giờ như cái giẻ rách, lạm phát hàng ngàn phần trăm, mang một thúng tiền chưa chắc đã mua được ổ bánh mì, dân chúng ào ào bỏ sang các nước kế bên tỵ nạn… 5 tỉ USD đó coi như mất trắng, vậy mà toàn bộ Bộ Chính trị chúng tôi có ai làm sao đâu. Chúng tôi gọi đó là trách nhiệm tập thể, chẳng lẽ bỏ tù tập thể, một từ rất trừu tượng hay sao? <br /><br />- Thưa ngài Tổng Bí Thư, tóm gọn lại “trách nhiệm tập thể” có nghĩa là cóc có cá nhân nào phải chịu trách nhiệm, không thể xử lý bất kỳ anh chị nào, nhưng nếu có tích lũy thì sẽ tích lũy cho cá nhân? <br /><br />- Chính xác, thưa ngài Tổng thống. Chúng tôi lại ưu việt ở chỗ đó. <br /><br />- Thưa ngài Tổng Bí Thư, bên nước chúng tôi, một khi anh mua căn nhà thì anh toàn quyền làm chủ mảnh đất có căn nhà của anh, bên nước của ngài có giống vậy không? <br /><br />- Thưa ngài Tổng thống, đất đai của chúng tôi là của toàn dân, có nghĩa là một khi anh mua căn nhà, thì anh được cấp sổ đỏ, anh chỉ có quyền sử dụng đất mà thôi. Như vậy, khi nào nhà nước cần thì nhà nước có quyền thu hồi quyền sử dụng của anh, mời anh đi chỗ khác chơi, nhà nước sẽ đền bù cho anh, nếu anh cho rằng tiền đền bù rẻ mạt không chịu di dời thì bước kế tiếp sẽ là cưỡng chế. Vì thế, có thể khẳng định đất nước chúng tôi ưu việt hơn đất nước ngài. <br /><br />- Thưa ngài Tổng Bí Thư, nước chúng tôi có chính sách một nước Trung Hoa, nước chúng tôi là một nước độc lập, có chủ quyền. Nước ngài cũng thế, vậy mà công ty Đài Loan làm ăn bên Việt Nam không được treo cờ của họ, thế là thế nào? <br /><br />- Thưa ngài Tổng thống, nước chúng tôi sát nách Trung Quốc nên chúng tôi phải có đường lối sáng tạo, tài tình. Chúng tôi cũng chả dại để mời bà Thái Anh Văn sang thăm Việt Nam, ưu việt là chỗ đấy đấy. <br /><br />- Thưa ngài Tổng Bí Thư, chúng tôi thấy nước ngài có những chính sách giống y hệt Trung Quốc, ví dụ như đảng lãnh đạo toàn diện này, mở chiến dịch chống tham nhũng này, luật an ninh mạng này. Bi giờ tôi xin hỏi thật ngài, nếu có hai phong bì, một phong bì đựng Tệ và một phong bì đựng Đô thì ngài chọn cái nào. <br /><br />- Thưa ngài Tổng thống, tôi chưa có lú mà! <br /><br />- Và đó cũng là một nét ưu việt khác của nước ngài? <br /><br />- Chính xác! Mời ngài dùng chè, dù chè này không ngon bằng chè Trung Quốc. <br /><br />26.08.2018<br /><br /><br />Phóng Viên Vỉa Hè<br />",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/880277200114118656",
"published": "2018-08-26T02:27:19+00:00",
"source": {
"content": "Ông gà, bà vịt\n\n\nPhóng Viên Vỉa Hè (Danlambao) - Thành ngữ Việt Nam có câu “ông nói gà, bà nói vịt” khi có hai người có một chuyện nhưng mỗi người lại nói một nội dung khác nhau. Phần đối thoại sau đây có thể minh họa cho thành ngữ này. \n\n- Thưa ngài Tổng Bí Thư, khi nói đến dân chủ, chúng tôi hiểu một cách đơn giản là người dân làm chủ để đặt ra chính sách, luật lệ cho tương lai của mình. Nhưng để tất cả mọi người lên tiếng trong một nước cả triệu dân thì bất khả thi, cho nên người dân mới chọn người đại diện cho mình, và chính những người đại diện đó sẽ biểu quyết và thực hiện những đường lối, chính sách phù hợp với những gì mà người dân đã chọn mình ra. Trong khi đó, nước của ngài lại theo nguyên tắc gọi là “dân chủ tập trung”, cụm từ này ý nghĩa như thế nào?\n- Thưa ngài Tổng thống, về mặt lý thuyết, nguyên tắc đó có nghĩa là \"tự do trong thảo luận\" và \"thống nhất trong hành động\"; tuy nhiên, trong thực tế, có ai dám thảo luận tự do đâu. Những ai muốn ra ứng cử đại biểu quốc hội phải được Đảng chúng tôi đề cử trước, để tránh tình trạng có những kẻ bị thế lực thù địch mua chuộc để rồi đắc cử, phá hoại sự nghiệp cách mạng của chúng tôi. Chúng tôi tập trung những người mà chúng tôi đánh giá có khả năng ứng cử, trước khi cho người dân chọn trong cái đám đó. Vì thế, có thể khẳng định đất nước chúng tôi ưu việt hơn đất nước ngài. \n\n- Thưa ngài Tổng Bí Thư, ở nước tôi, Hiến pháp được xem là bộ luật tối thượng của quốc gia, tôi nghĩ chắc bên nước ngài cũng vậy? \n\n- Thưa ngài Tổng thống, chúng tôi cũng có Hiến pháp nhưng chúng tôi cho nó đứng dưới cương lĩnh và nghị quyết của Đảng, cương lĩnh và nghị quyết đều được định hướng bởi Bộ Chính trị gần hai mươi người, và Bộ Chính trị này cũng được định hướng bởi Tổng Bí Thư, có nghĩa là ủy viên Bộ Chính trị nào có dấu hiệu suy thoái, tự chuyển biến thì Tổng Bí Thư cho toi ngay tức khắc. Vì thế, có thể khẳng định đất nước chúng tôi ưu việt hơn đất nước ngài. \n\n- Thưa ngài Tổng Bí Thư, ở nước tôi, khi nói đến quyền lực cao nhất thì có nghĩa là không còn thứ nào cao hơn; còn ở nước ngài, Quốc hội được xem là cơ quan quyền lực cao nhất, vậy mà vừa rồi, bà chủ tịch Quốc hội lại nói cái chuyện lập đặc khu Bộ Chính trị đã quyết rồi, Quốc hội phải bàn cho ra luật thôi, có nghĩa là Quốc hội phải vâng lời Bộ Chính trị, hay nói cụ thể hơn, bà chủ tịch Quốc hội phải nằm dưới Tổng Bí Thư sao? \n\n- Thì đấy, thưa ngài Tổng thống, tôi đố ngài tìm được trên thế giới này có nước nào mà hiến pháp phải phụ thuộc vào cương lĩnh, nghị quyết của Đảng đấy. Thêm bằng chứng đất nước chúng tôi ưu việt hơn đất nước ngài đấy nhé. \n\n- Thưa ngài Tổng Bí Thư, ở nước tôi, khi nói đến “làm chủ” thì người chủ có toàn quyền với những gì mình sở hữu. Thí dụ như nếu anh làm chủ một doanh nghiệp, khấm khá thì anh thành đại gia, thua lỗ thì anh trắng tay, đi ăn mày. Còn bên nước ngài có cụm từ “làm chủ tập thể”, thế là thế nào? \n\n- Thưa ngài Tổng thống, cụm từ này trước đây đã được đồng chí TBT Lê Duẩn kính mến của chúng tôi sáng tạo, và được xem là phát minh lớn thứ ba của nhân loại sau khi loài người tìm ra lửa để thoát khỏi đời sống thú vật, và sau khi tìm ra kim loại để nhân loại tiến sang thời kỳ công nghiệp hóa. Vì ngài đã nêu ví dụ về chủ doanh nghiệp nên tôi có thể tóm gọn như thế này. Nếu bên nước ngài người chủ doanh nghiệp lời ăn lỗ chịu thì bên nước tôi mọi người đều làm chủ, nếu có lời thì “tập thể” sẽ chia sẻ cho nhau, còn nếu thua lỗ thì không sao hết, chẳng lẽ lại bỏ tù “tập thể” à? Lại thêm một tính ưu việt của chúng tôi đấy nhé. \n\n- Thưa ngài Tổng Bí Thư, sẵn dịp ngài nói ngài Lê Duẩn, tôi nghe nói sau khi sáng tạo cụm từ “làm chủ tập thể” ngài ấy có mời nhà triết học lừng danh Trần Ðức Thảo đến để giảng cho ông Thảo nghe về cụm từ này. Sau khi nghe xong, nhà triết học ngơ ngác một lát, choáng một phát, rồi thú thật rằng ông ta chẳng hiểu gì sất. Chuyện đó có thật không? \n\n- Đúng thưa ngài, chuyện đó có. Nhưng ngài nên hiểu rằng lão Trần Ðức Thảo học nhiều nên cứ như người đi trên mây, người ở cõi trên, bây giờ gọi là tửng tửng, cho nên lão ấy không hiểu là đúng thôi. Như bác Hồ và bác Mao đã từng nói bọn trí thức là đống gì thì ngài đã biết. \n\n- Thưa ngài Tổng Bí Thư, bên cạnh nguyên tắc “làm chủ tập thể” nước ngài còn có nguyên tắc “trách nhiệm tập thể” làm tôi hoang mang quá, xin ngài soi sáng hộ. \n\n- Thưa ngài Tổng thống, để ngài bớt hoang mang, tôi xin cho ngài một ví dụ để minh họa cái nguyên tắc tuyệt vời này. Trước đây, Bộ Chính trị chúng tôi quyết đinh đầu tư vào ngành dầu hỏa Venezuela 5 tỷ USD. Nước đó như ngài đã biết, bi giờ như cái giẻ rách, lạm phát hàng ngàn phần trăm, mang một thúng tiền chưa chắc đã mua được ổ bánh mì, dân chúng ào ào bỏ sang các nước kế bên tỵ nạn… 5 tỉ USD đó coi như mất trắng, vậy mà toàn bộ Bộ Chính trị chúng tôi có ai làm sao đâu. Chúng tôi gọi đó là trách nhiệm tập thể, chẳng lẽ bỏ tù tập thể, một từ rất trừu tượng hay sao? \n\n- Thưa ngài Tổng Bí Thư, tóm gọn lại “trách nhiệm tập thể” có nghĩa là cóc có cá nhân nào phải chịu trách nhiệm, không thể xử lý bất kỳ anh chị nào, nhưng nếu có tích lũy thì sẽ tích lũy cho cá nhân? \n\n- Chính xác, thưa ngài Tổng thống. Chúng tôi lại ưu việt ở chỗ đó. \n\n- Thưa ngài Tổng Bí Thư, bên nước chúng tôi, một khi anh mua căn nhà thì anh toàn quyền làm chủ mảnh đất có căn nhà của anh, bên nước của ngài có giống vậy không? \n\n- Thưa ngài Tổng thống, đất đai của chúng tôi là của toàn dân, có nghĩa là một khi anh mua căn nhà, thì anh được cấp sổ đỏ, anh chỉ có quyền sử dụng đất mà thôi. Như vậy, khi nào nhà nước cần thì nhà nước có quyền thu hồi quyền sử dụng của anh, mời anh đi chỗ khác chơi, nhà nước sẽ đền bù cho anh, nếu anh cho rằng tiền đền bù rẻ mạt không chịu di dời thì bước kế tiếp sẽ là cưỡng chế. Vì thế, có thể khẳng định đất nước chúng tôi ưu việt hơn đất nước ngài. \n\n- Thưa ngài Tổng Bí Thư, nước chúng tôi có chính sách một nước Trung Hoa, nước chúng tôi là một nước độc lập, có chủ quyền. Nước ngài cũng thế, vậy mà công ty Đài Loan làm ăn bên Việt Nam không được treo cờ của họ, thế là thế nào? \n\n- Thưa ngài Tổng thống, nước chúng tôi sát nách Trung Quốc nên chúng tôi phải có đường lối sáng tạo, tài tình. Chúng tôi cũng chả dại để mời bà Thái Anh Văn sang thăm Việt Nam, ưu việt là chỗ đấy đấy. \n\n- Thưa ngài Tổng Bí Thư, chúng tôi thấy nước ngài có những chính sách giống y hệt Trung Quốc, ví dụ như đảng lãnh đạo toàn diện này, mở chiến dịch chống tham nhũng này, luật an ninh mạng này. Bi giờ tôi xin hỏi thật ngài, nếu có hai phong bì, một phong bì đựng Tệ và một phong bì đựng Đô thì ngài chọn cái nào. \n\n- Thưa ngài Tổng thống, tôi chưa có lú mà! \n\n- Và đó cũng là một nét ưu việt khác của nước ngài? \n\n- Chính xác! Mời ngài dùng chè, dù chè này không ngon bằng chè Trung Quốc. \n\n26.08.2018\n\n\nPhóng Viên Vỉa Hè\n",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:880277200114118656/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:880269847973163008",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"content": "Tháng ngày quyết liệt đang cận kề<br /><br /><br />Nguyên Thạch (Danlambao) - Khí thế cuộc đấu tranh của toàn dân ngày càng sôi sục không chỉ bởi những lời nói suông, mà còn là sự chuẩn bị HÀNH ĐỘNG để thể hiện ý chí căm hận đảng cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), một thứ đảng tồi tệ đã đẩy đất nước và dân tộc đến sự tận cùng của thảm bại về mọi mặt. <br /><br />Chuyện giao những trọng điểm nơi 3 miền của đất nước cho giặc Tàu và tuân lịnh kẻ thù áp đặt luật \"An ninh mạng (Animal) để khóa thông tin, khóa mồm toàn dân là những giọt nước làm tràn ly hoặc có thể ví như những đợt xả lũ trong khi mưa to gió lớn đã tạo nên những đợt lũ sẽ cuốn trôi cả guồng máy cầm quyền.<br /><br />Trước tình thế vô cùng bất ổn về chủ quyền của đất nước, về kinh tế lụn bại và nợ công chồng chất, cũng như sự xem thường và thách thức dân chúng một cách ngông cuồng cùng thái độ ngạo mạn... thì chính ĐCSVN đã là nguyên nhân tạo nên mọi phản kháng của hầu hết dân chúng bằng mọi cách để thể hiện sự tức giận này qua nhiều hình thức của phương thức Bạo Động và Bất Bạo Động. <br /><br />Thời gian đã qua, tháng ngày sắp đến sẽ là những tháng ngày xuống đường phản kháng bạo quyền cộng sản không ngưng nghỉ cho đến khi cuộc đấu tranh của toàn dân đạt đến thành công. <br /><br />Sự phi chính nghĩa của nhà cầm quyền Việt Nam, của ĐCSVN, của Bộ chính trị trung ương đảng (mà dân chúng thường gọi là Bộ cá tra trung ương đảng đĩ) và cá nhân Nguyễn Phú Trọng sẽ phải đối mặt với sức mạnh của dân tộc như phải đối mặt với triệu đợt sóng ngầm đang chực chờ cơ hội nổi lên cuồn cuộn để cuốn trôi một thể chế côn an trị sắt máu vô nhân bản, vô tình tự dân tộc. <br /><br />ĐCSVN chớ nghĩ rằng dùi cui, roi điện, tàu ngầm, hỏa tiển, máy bay...có thể trấn áp áp cũng như thui chột được ý chí của người dân, mà phải nhận biết được rằng những thứ vũ khí ấy chỉ làm cho dân chúng càng thêm nổi giận và căm hận, mà ý dân là ý Trời. <br /><br />Người Việt Nam, cho dẫu là quân đội hoặc côn an, côn đồ thì họ vẫn là người Việt, vẫn đã được sinh ra từ Việt tộc. Cho dù là hôm qua có thể vì miếng cơm manh áo có thể đã làm họ mờ mắt nhưng khi cả đất nước, cả dân tộc, trong đó có cả bản thân họ, gia đình con cháu bà con anh em của họ thì hẳn nhiên hôm nay nếp suy nghĩ của những tầng lớp này cũng sẽ thay đổi vì lý do dễ hiểu là: Không lẽ họ tự diệt ngay chính họ?. <br /><br />Ngày 2 tháng 9 cùng những ngày sắp tới sẽ là những tháng ngày tiếp nối mà guồng máy cai trị sẽ phải đối mặt với dân chúng. Nước sẽ là lực cho thuyền nổi, và chính nước cũng sẽ lật thuyền chìm. Không có sự ủng hộ, che chở, bảo vệ cho đảng thì đảng chẳng khác nào đoàn người lạc giữa sa mạc mênh mông không còn gọt nước mà bốn bề là sự cô đơn khủng hoảng vì thần chết đang lù lù tiến đến lấy mạng từng người một. <br /><br />ĐCSVN chớ hy vọng hão huyền là thiên quốc Tàu Cộng sẽ ra tay cứu độ cho những tên tôi tớ của họ vì chính bản thân họ còn không biết có thoát được sự cô lập của thế giới văn minh từ các nước tiên tiến như Huê Kỳ, Liên hiệp EU và Úc, Canada, Ấn Độ, Mã Lai... Chủ còn lo thân chưa xong thì lo được cho thằng con hoang luôn mang tâm địa phản phúc ư? <br /><br />ĐCSVN đang tứ bề thọ địch. Cung cách qui hàng dân là thái độ khôn ngoan, lấy công chuộc tội là hành xử nhạy bén và thức thời vậy. <br /><br />Nhân tiện, ĐCSVN hãy đọc những tâm tư cùng ý chí đầy nhiệt huyết của giới trẻ thuộc tầng lớp sinh viên học sinh kèm theo đây là những thí dụ điển hình dẫn chứng đã nêu lên tâm nguyện cùng ý muốn của toàn dân. <br /><br />Ngày 2-9-2018 và tháng ngày nối tiếp, tuổi trẻ cùng toàn dân hãy vùng lên giải thể tà quyền CSVN. Gió đang xoay chiều, chúng ta hãy tự cứu mình, tự chứng minh, Hoa Kỳ và các nước dân chủ sẽ không làm ngơ. <br /><br />*<br /><br />Tuổi trẻ và dân tộc Việt Nam hào hùng <br /><br />- Tặng anh sinh viên và tuổi trẻ Việt Nam dấn thân vào ngày 2-9-2018 cùng những tháng ngày tiếp nối. (<a href=\"https://youtu.be/jSHSs6OsrqA?t=232\" target=\"_blank\">https://youtu.be/jSHSs6OsrqA?t=232</a>)<br /><br />Em đứng giữa Quê Hương còn lộng gió <br />tháng Tám vào thu cây cỏ cũng buồn theo <br />mảnh đất cằn khô xơ xác thảm nghèo <br />từ thu ấy, dải đất mẹ mờ hút heo theo năm tháng. <br /><br />Đường Quê Hương tương lai khuất dạng <br />đêm tâm tư nhưng chưa cạn nỗi niềm <br />đâu tiếng vành khuyên mỗi sáng ấm êm? <br />dân bị siết trong gọng kiềm đồ tể!. <br /><br />Phận sinh viên, lấy đâu tự vệ <br />đành đem thân để đón lấy đòn thù <br />hào hùng chăng hỡi những tên vai bắp thịt u? <br />chỉ biết quì mọp trước quân thù phương Bắc. <br /><br />Ác với dân nhưng luôn hèn với giặc! <br />đánh đập dân oan không tấc sắt trong tay <br />hà hiếp hung hăng như một lũ cướp ngày <br />rụi chí khí... quên nợ vay tang bồng trả. <br /><br />Quê Hương ơi <br />Thu về, đâu êm ả? <br />cuộc sống dân ta tơi tả lầm than… <br />tiếng núi sông… vang dội cả thác ngàn <br />tuổi trẻ hỡi mau vùng dậy diệt lũ sài lang hiểm độc. <br /><br />Em là tình thương, là người Việt Nam còn nguồn gốc <br />là anh thư, là hào kiệt cho đời <br />hãy kiên tâm cố thoát cơn bĩ cực tuổi trẻ ơi <br />thân dâng hiến cho đời ngời hạnh phúc. <br /><br />Thanh niên Việt Nam quyết không hề ngã gục. <br /><br />26.06.2018<br /><br /><br />Nguyên Thạch <br />",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/880269847973163008",
"published": "2018-08-26T01:58:06+00:00",
"source": {
"content": "Tháng ngày quyết liệt đang cận kề\n\n\nNguyên Thạch (Danlambao) - Khí thế cuộc đấu tranh của toàn dân ngày càng sôi sục không chỉ bởi những lời nói suông, mà còn là sự chuẩn bị HÀNH ĐỘNG để thể hiện ý chí căm hận đảng cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), một thứ đảng tồi tệ đã đẩy đất nước và dân tộc đến sự tận cùng của thảm bại về mọi mặt. \n\nChuyện giao những trọng điểm nơi 3 miền của đất nước cho giặc Tàu và tuân lịnh kẻ thù áp đặt luật \"An ninh mạng (Animal) để khóa thông tin, khóa mồm toàn dân là những giọt nước làm tràn ly hoặc có thể ví như những đợt xả lũ trong khi mưa to gió lớn đã tạo nên những đợt lũ sẽ cuốn trôi cả guồng máy cầm quyền.\n\nTrước tình thế vô cùng bất ổn về chủ quyền của đất nước, về kinh tế lụn bại và nợ công chồng chất, cũng như sự xem thường và thách thức dân chúng một cách ngông cuồng cùng thái độ ngạo mạn... thì chính ĐCSVN đã là nguyên nhân tạo nên mọi phản kháng của hầu hết dân chúng bằng mọi cách để thể hiện sự tức giận này qua nhiều hình thức của phương thức Bạo Động và Bất Bạo Động. \n\nThời gian đã qua, tháng ngày sắp đến sẽ là những tháng ngày xuống đường phản kháng bạo quyền cộng sản không ngưng nghỉ cho đến khi cuộc đấu tranh của toàn dân đạt đến thành công. \n\nSự phi chính nghĩa của nhà cầm quyền Việt Nam, của ĐCSVN, của Bộ chính trị trung ương đảng (mà dân chúng thường gọi là Bộ cá tra trung ương đảng đĩ) và cá nhân Nguyễn Phú Trọng sẽ phải đối mặt với sức mạnh của dân tộc như phải đối mặt với triệu đợt sóng ngầm đang chực chờ cơ hội nổi lên cuồn cuộn để cuốn trôi một thể chế côn an trị sắt máu vô nhân bản, vô tình tự dân tộc. \n\nĐCSVN chớ nghĩ rằng dùi cui, roi điện, tàu ngầm, hỏa tiển, máy bay...có thể trấn áp áp cũng như thui chột được ý chí của người dân, mà phải nhận biết được rằng những thứ vũ khí ấy chỉ làm cho dân chúng càng thêm nổi giận và căm hận, mà ý dân là ý Trời. \n\nNgười Việt Nam, cho dẫu là quân đội hoặc côn an, côn đồ thì họ vẫn là người Việt, vẫn đã được sinh ra từ Việt tộc. Cho dù là hôm qua có thể vì miếng cơm manh áo có thể đã làm họ mờ mắt nhưng khi cả đất nước, cả dân tộc, trong đó có cả bản thân họ, gia đình con cháu bà con anh em của họ thì hẳn nhiên hôm nay nếp suy nghĩ của những tầng lớp này cũng sẽ thay đổi vì lý do dễ hiểu là: Không lẽ họ tự diệt ngay chính họ?. \n\nNgày 2 tháng 9 cùng những ngày sắp tới sẽ là những tháng ngày tiếp nối mà guồng máy cai trị sẽ phải đối mặt với dân chúng. Nước sẽ là lực cho thuyền nổi, và chính nước cũng sẽ lật thuyền chìm. Không có sự ủng hộ, che chở, bảo vệ cho đảng thì đảng chẳng khác nào đoàn người lạc giữa sa mạc mênh mông không còn gọt nước mà bốn bề là sự cô đơn khủng hoảng vì thần chết đang lù lù tiến đến lấy mạng từng người một. \n\nĐCSVN chớ hy vọng hão huyền là thiên quốc Tàu Cộng sẽ ra tay cứu độ cho những tên tôi tớ của họ vì chính bản thân họ còn không biết có thoát được sự cô lập của thế giới văn minh từ các nước tiên tiến như Huê Kỳ, Liên hiệp EU và Úc, Canada, Ấn Độ, Mã Lai... Chủ còn lo thân chưa xong thì lo được cho thằng con hoang luôn mang tâm địa phản phúc ư? \n\nĐCSVN đang tứ bề thọ địch. Cung cách qui hàng dân là thái độ khôn ngoan, lấy công chuộc tội là hành xử nhạy bén và thức thời vậy. \n\nNhân tiện, ĐCSVN hãy đọc những tâm tư cùng ý chí đầy nhiệt huyết của giới trẻ thuộc tầng lớp sinh viên học sinh kèm theo đây là những thí dụ điển hình dẫn chứng đã nêu lên tâm nguyện cùng ý muốn của toàn dân. \n\nNgày 2-9-2018 và tháng ngày nối tiếp, tuổi trẻ cùng toàn dân hãy vùng lên giải thể tà quyền CSVN. Gió đang xoay chiều, chúng ta hãy tự cứu mình, tự chứng minh, Hoa Kỳ và các nước dân chủ sẽ không làm ngơ. \n\n*\n\nTuổi trẻ và dân tộc Việt Nam hào hùng \n\n- Tặng anh sinh viên và tuổi trẻ Việt Nam dấn thân vào ngày 2-9-2018 cùng những tháng ngày tiếp nối. (https://youtu.be/jSHSs6OsrqA?t=232)\n\nEm đứng giữa Quê Hương còn lộng gió \ntháng Tám vào thu cây cỏ cũng buồn theo \nmảnh đất cằn khô xơ xác thảm nghèo \ntừ thu ấy, dải đất mẹ mờ hút heo theo năm tháng. \n\nĐường Quê Hương tương lai khuất dạng \nđêm tâm tư nhưng chưa cạn nỗi niềm \nđâu tiếng vành khuyên mỗi sáng ấm êm? \ndân bị siết trong gọng kiềm đồ tể!. \n\nPhận sinh viên, lấy đâu tự vệ \nđành đem thân để đón lấy đòn thù \nhào hùng chăng hỡi những tên vai bắp thịt u? \nchỉ biết quì mọp trước quân thù phương Bắc. \n\nÁc với dân nhưng luôn hèn với giặc! \nđánh đập dân oan không tấc sắt trong tay \nhà hiếp hung hăng như một lũ cướp ngày \nrụi chí khí... quên nợ vay tang bồng trả. \n\nQuê Hương ơi \nThu về, đâu êm ả? \ncuộc sống dân ta tơi tả lầm than… \ntiếng núi sông… vang dội cả thác ngàn \ntuổi trẻ hỡi mau vùng dậy diệt lũ sài lang hiểm độc. \n\nEm là tình thương, là người Việt Nam còn nguồn gốc \nlà anh thư, là hào kiệt cho đời \nhãy kiên tâm cố thoát cơn bĩ cực tuổi trẻ ơi \nthân dâng hiến cho đời ngời hạnh phúc. \n\nThanh niên Việt Nam quyết không hề ngã gục. \n\n26.06.2018\n\n\nNguyên Thạch \n",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:880269847973163008/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:880209796217614336",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"content": "<a href=\"https://www.luatkhoa.org/2017/02/cach-su-dung-luat-magnitsky-de-trung-phat-nguoi-vi-pham-nhan-quyen-o-viet-nam/\" target=\"_blank\">https://www.luatkhoa.org/2017/02/cach-su-dung-luat-magnitsky-de-trung-phat-nguoi-vi-pham-nhan-quyen-o-viet-nam/</a>",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/880209796217614336",
"published": "2018-08-25T21:59:28+00:00",
"source": {
"content": "https://www.luatkhoa.org/2017/02/cach-su-dung-luat-magnitsky-de-trung-phat-nguoi-vi-pham-nhan-quyen-o-viet-nam/",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:880209796217614336/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:879991559813214208",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/879991559813214208\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/879991559813214208</a>",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/879991559813214208",
"published": "2018-08-25T07:32:17+00:00",
"source": {
"content": "https://www.minds.com/newsfeed/879991559813214208",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:879991559813214208/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:879966151887466497",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"content": "Khi Việt Nam và Tàu là \"một Tổ quốc, một Văn hóa\"<br /><br /><br />Nguyễn thị Cỏ May (Danlambao) - Trong gần đây, nhiều người nói tới năm 2020, Việt Nam sẽ lệ thuộc Tàu (1) vì sẽ trở thành “một vùng tự trị” hay “một tỉnh lẻ” của Tàu. Khi nói về ngày mai này, người ta nhắc lại “Hội nghị Thành Đô” tuy văn bản qui định việc này, không biết có ai thấy không?. Nhưng nói về “ảnh hưởng đậm” hay “lệ thuộc” Tàu thì trong nhiều sách vở và báo chí của chế độ, không thiếu những lời như “Việt Nam và Trung quốc sông liền sông, núi liền núi” hoặc “môi hở răng lạnh” và, nhất là “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa”, hay lời của Trường Chinh kêu gọi người Việt Nam hảy bỏ chữ quốc ngữ vì chữ này là của thực dân đem tới, không phải chữ của ta, hãy trở về học chữ Hán (2), còn trong sách vở xưa, thì “Việt Nam và Trung Quốc đồng văn, đồng chủng”. Thực tế sẽ ra sao, chúng ta hãy chờ trả lời. Chỉ còn 2 năm nữa mà thôi. <br /><br />Ngày nay, có điều chắc chắn, rõ ràng, ai cũng có thể ghi nhận không cần bàn cãi là hướng đi của Việt Nam do đảng cộng sản lèo lái vẫn lấy Tàu làm khuôn vàng thước ngọc. Việt Nam phải giống Tàu, phải bám theo sát Tàu. Tập Cận Bình là chuẩn mực. Qua 2 lần tuyên bố của Nguyễn Phú Trọng, vào tháng 1-2018, trước Quốc Hội và đông đảo các nhà báo: “những đảng viên đòi đa nguyên đa đảng, từ bỏ xã hội chủ nghĩa, đòi thực hiện Tam quyền phân lập là bị tác động bởi bọn phản động, phải bị khai trừ ra khỏi đảng”, và tiếp theo, trong tháng 7, nặng lời hơn: “Những kẻ đòi đa nguyên đa đảng, từ bỏ CNXH, đòi Tam quyền phân lập, đều là bọn bất hảo” (chớ không phải kẻ có lý luận như Trọng), ai cũng nhận thấy đường lối lệ thuộc Tàu của Trọng thể hiện rất rõ: “Việt Nam với Tàu là một. Một chế độ, một văn hóa”. <br /><br />Giờ đây, chúng ta thử hình dung cái “một” đó là gì, như thế nào, qua chính sách của Tập Cận Bình? <br /><br />Không thể dân chủ hóa chế độ <br /><br />Theo Giáo sư Jean-Pierre Cabestan, chuyên viên về Tàu, nhận xét mang tính kết luận “Ở Tàu, cá nhân làm giàu và tiêu thụ là ưu tiên, trước sự cần nới rộng tự do và những quyền chính trị”. <br /><br />Trong quyển sách mới xuất bản (Demain la Chine: Démocratie ou Dictature?, Gallimard, Paris, 3/2018), ông Cabestan cho rằng khả năng của dân chúng Tàu thích nghi và sự đồng thuận trong nội bộ đảng cộng sản để duy trì quyền lực là sẽ không cần phải thay đổi chế độ hiện tại. Mặc dầu như vậy là không phù hợp v ới xu thế thời đại, xung đột mạnh với nền dân chủ Tây phương. Nhiều học giả Tàu cũng lo ngại nghĩ rằng chính trị và xã hội được tự do để lần lần sẽ dân chủ hóa chế độ là điều khó tránh làm cho đất nước bị xáo trộn, mất ổn định. <br /><br />Sau Đại hội đảng cộng sản Tàu thứ XIX đưa Tập Cận Bình lên làm Hoàng đế Tàu suốt đời, phân tách những khả năng thích nghi và đổi mới của một chế độ, ông Cabestan quả quyết Tàu “không thể dân chủ hóa” được. Chẳng những “dân chủ hóa không thể được”, mà ông còn cho đó, đúng hơn, là một “chế độ độc tài”. <br /><br />Nói đó là một chế độ độc tài vì quyền lực thật sự được thể hiện ở con người Tập Cận Bình, đứng đầu một đảng duy nhất cai trị nước Tàu theo một mô hình đổi mới độc đoán. <br /><br />Sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, nhiều nước cộng sản đã lần lược thay đổi theo dân chủ. Nhưng Tàu là trường hợp khá đặc biệt. Ngoại lệ chăng? Liệu Tàu sẽ đứng vững được bao lâu khi Tàu hoàn toàn không nghĩ tới từng bước tiến lên theo hướng dân chủ trong lúc thế giới tranh chấp nhau với những ý hệ ngày càng công khai? <br /><br />Tập Cận Bình chủ trương mở cửa ra thế giới, tiếp xúc với những nước dân chủ nhưng vẫn chống lại những nước này, tìm cách áp đặt tương quan lực lượng có lợi cho mình. Tập tìm cách xuất cảng mô hình Tàu ra thế giới, nhất là nhắm những nước kém mở mang. Không phải chỉ để bảo vệ chế độ hay củng cố tính chính thống của chế độ, mà đó chính là tham vọng bá chủ thế giới của Tập Cận Bình. <br /><br />Khi nói dân chủ, người Tàu cũng nói họ có dân chủ. Chế độ ở Tàu của họ là chế độ dân chủ. Thứ dân chủ tốt hơn dân chủ tư bản cả vạn lần. Nhưng thứ gọi là dân chủ ở Tàu đó lại từ chối nhân quyền, từ chối những quyền căn bản như quyền bầu cử tự do, quyền lập đảng, tự do thông tin, tự do phát biểu, công khai ngân sách của đảng cộng sản… <br /><br />Đừng quên mô hình độc tài của Liên Sô. Chế độ Tàu là một copie lénino-staliniste: 1 đảng duy nhất lãnh đạo toàn diện và triệt để, chọn đảng viên “uu tú” (cốt cán) cầm quyền, đàn áp mọi chống đối, nhất là không tha những người có ý muốn thay đổi chế độ theo dân chủ tự do thật sự. <br /><br />Kinh tế phát triển, Tàu sẽ thay đổi theo dân chủ? <br /><br />Tuy ngày nay, chế độ độc tài ở Tàu không còn như trước khi bức tường Bá Linh sụp đổ nhưng đó vẫn là một chế độ cực kỳ phản động. Thật ra chế độ cộng sản là phản động. Nhiều nhà phân tích cho rằng tham nhũng và khủng hoảng kinh tế như tăng trưởng xuống, công nợ tăng, thất nghiệp đông, sẽ làm cho chế độ sụp đổ. Thật ra khả năng thích nghi của dân chúng sẽ giúp chế độ tồn tại - nhất là giới dân chúng biết dựa vào chế độ làm giàu vẫn là lực lượng bảo vệ chế độ vững mạnh. Đồng thời Tập quan tâm thực hiện những thay đổi kinh tế nhưng vẫn lo sợ những nhà đầu tư tư nhân sẽ gây ra nhiều rủi ro cho chế độ nên Tập càng kiểm soát đảng chặc chẽ hơn. <br /><br />Ngày nay, Tập biết mình có nhiều kẻ thù nên Tập phải tìm cách nắm trọn quyền lãnh đạo trong tay suốt đời. Buông đảng ra là chết. Chỉ yên tâm khi nào Tập loại được hết kẻ thù, đào tạo một thế hệ nối tiếp biết trung thành với Tập. Nhưng liệu toan tính này có vượt quá tầm tay một cá nhân hay không? <br /><br />Tóm lại, nhìn vào thực tế ở Tàu, người ta thấy rõ đó là chế độ độc tài nhưng sẽ bền vững nhờ ở khả năng biết thích ứng của đảng CS, kiểm soát được xã hội, và dân chúng thấy yên lòng, sống được, còn có lắm kẻ làm giàu. Điều này trước đây, mơ cũng không có. Và hơn hết, dân Tàu không biết dân chủ, văn hóa Tàu không có dân chủ. Người Tàu chỉ biết mong đợi ở một minh quân nên ở Tàu không có sự đòi hỏi dân chủ, tự do quan trọng trong dân chúng. <br /><br />Tàu và Việt Nam là “một”, do đó chế độ ở Việt Nam chỉ sẽ thay đổi chỉ khi nào dân chúng Việt Nam hiểu dân chủ, cần đòi hỏi dân chủ, để tự mình cai trị chính mình, tự mình giữ gìn và bảo vệ đất nước nguyên vẹn cho mình. <br /><br />Về văn hóa, tuy ngày xưa, học chữ Nho, học văn hóa Tàu nhưng cái học đã được Việt hóa rất căn bản nên giữa 2 nền văn hóa vẫn có nhiều khác biệt. <br /><br />Một Văn hóa <br /><br />Những người học chữ Nho thời xưa theo lối nhồi sọ của Tống Nho, không kịp suy nghĩ, đều nằm lòng Việt Nam và Tàu “đồng văn, đồng chủng”. Trân trọng chữ Tàu vì đó là chữ của thánh hiền. Thấy một miếng giấy chữ Tàu lăn lốc trên mặt đất vội lượm lên đem đốt. Không dám bỏ bậy. <br /><br />Ngày nay, dưới sự cai trị của đảng CSVN, chữ Tàu, tiếng Tàu bắt đầu xuất hiện ở Việt Nam rộng rãi với một ưu thế mới. Học tiếng Tàu như một ngoại ngữ là bình thường, không mang ý nghĩa lệ thuộc văn hóa. Nhưng nếu người Việt Nam tiếp thu văn hóa Tàu theo tinh thần Tống Nho thì sự lệ thuộc này mới kinh khủng hơn mất đất do dời cột mốc biên giới, mất đảo, mất biển... Mất văn hóa là mất chính người Việt Nam! <br /><br />Thật ra văn hóa Tàu có mặt đẹp của nó nên nó mới tồn tại tới ngày nay. Nhưng về chính trị, Tàu có những tấm gương tuân phục vua/tôi vô cùng rùng rợn. Khi lệ thuộc văn hóa thì dĩ nhiên Việt Nam sẽ phải được học thứ văn hóa chính trị này để thể hiện ý nghĩa “một văn hóa” theo chính sách xâm lược cố hũu của Tàu. <br /><br />Đây, Cỏ May tôi xin kể một câu chuyện lịch sử tàu để minh họa thứ văn hóa chính trị ghê rợn của Tàu. <br /><br />Chuyện kể: <br /><br />“Vua Tề hoàn Công nhờ có Quản Trọng, Bảo thúc Nha và nhiều trung thần hào kiệt giúp sức nên đã dựng lên cơ nghiệp bá vương, xứ sở cường thịnh, dân chúng ấm no. Quản Trọng được mọi người kính trọng và biết ơn, Tề Hoàn Công đã coi ông như một người cha và luôn gọi ông là Trọng Phụ, và không cho phép mọi người gọi tên huý hoặc tên thật của Quản Trọng. Cùng làm việc trong cung đình, còn có nịnh thần như Thụ Điêu, Dịch Nha và Khai Phương. <br /><br />Thụ Điêu thì tự thiến mình để xin vào cung hầu hạ, vì thế vua rất cảm động và thương yêu cách đặc biệt. <br /><br />Dịch Nha có tài nấu ăn và là người nấu ăn riêng của vua. Một hôm vua nói, các món sơn hào hải vị và trân châu bát bửu ta đều đã dùng qua, có món đã làm ta thật chán. Chỉ duy có món thịt người là ta chưa được nếm thử bao giờ. <br /><br />Ngay ngày hôm sau, Dịch Nha liền dâng lên vua một món thịt chế biến rất hấp dẫn. Ăn xong, nhà vua hết lời khen ngon và hỏi thịt gì. Dịch Nha nói, đó là thịt đứa con 3 tuổi của hạ thần”. <br /><br />Thứ văn hóa chính trị tuân phục vì quyền lợi riêng tư này thật kinh khủng. Ngày xưa, để làm vui lòng nhà vua muu cầu quyền lợi cho mình, Dịch Nha đã không ngần ngại làm thịt con dâng cho nhà vua đổi món ăn. Điều này, về ý nghĩa chính trị, không khác gì lắm khi trước đây Hồ Chí Minh đã long trọng “sông liền sông, núi liền núi” và “môi hở răng lạnh”, trước sau chỉ nhằm thực hiện tham vọng lãnh tụ, phục hận quá khứ gia đình. Tới Lê Duẩn xua mười triệu thanh niên Việt Nam vào lửa đạn (3) cũng chỉ để “phục vụ Liên Sô và Trung Quốc”. Ngày nay, Nguyễn Phú Trọng và đảng cộng sản sẵn sàng đem đất nước dâng cho vua tàu Tập Cận Bình để đổi lấy sự giàu có. <br /><br />Bắt đầu từng bước thực hiện thứ văn hóa chính trị tuân phục, Trọng đã mở rộng cửa cho Tàu tràn ngập qua Việt Nam, cho thiết lập khắp nơi nhà máy Tàu xả thải phá hủy môi trường đất nước, bán những vùng đất quan trọng về chiến lược cho Tàu cộng khai thác đời đời. <br /><br />So sánh với giết con, tự thiến của thời xưa để được làm quan thì tội ác của Hồ Chí Minh, của Lê Duẩn, của Nguyễn Phú Trọng sau này mới thật là tày trời hơn cả vạn lần. Đặc tính của thứ văn hóa chính trị Tàu xưa nay là ác. Nhìn lại chế độ Mao để đừng quên có 80 triệu người Tàu chết, từ Vạn Lý Trường Chinh, những bước Đại Nhảy Vọt đến Cách Mạng Văn Hóa. Vậy khi Việt Nam lệ thuộc Tàu cộng, cái ác đó sẽ đem áp dụng ở Việt Nam, đời sống dân chúng sẽ lầm than đến đâu? Như dân Tây Tạng, dân Ngô Duy Nhỉ? <br /><br />* Ghi chú: <br /><br />(1) Khi nói Việt Nam sẽ bị lệ thuộc Tàu, rất nhiều tác giả Việt Nam dẫn chứng “lời ” của Hồ Chí Minh nói với Đại diện của Mao Trạch Đông là 2 tướng Trần Canh và Vị Quốc Thanh năm 1926 và bốn năm sau, năm 1930, nhân lúc thành lập Đảng Cộng Sản Việt Nam, đươc Hồ Chí Minh lập lại một lần nữa với Tổng Lý Chu Ân Lai: “Việt Nam và Trung Quốc tuy hai mà một. Một dân tộc. Một Nền văn hóa. Một phong tục. Một tổ quốc. Nếu giúp chúng tôi thắng Pháp, thắng Nhật, thắng tất cả bọn tư bản vùng Đông Nam Á, nắm được chính quyền, thì nợ viện trợ sẽ hoàn trả dưới mọi hình thức, kể cả cắt đất, cắt đảo, lùi biên giới nhượng lại cho Trung Quốc, chúng tôi cũng làm, để đền ơn đáp nghĩa.”. <br /><br />Rất tiếc xuất xứ của lời này không được rõ ràng lắm. Hơn nữa, năm 1926, chỉ có chế độ thực dân Pháp ở Việt Nam. <br /><br />(2) Trường Chinh, Tổng Bí thư đảng Lao Động, Văn thư số 284/LĐ đang trên Nhật báo Tiếng Dội, 5/1951, Sài gòn. <br /><br />(3) Duẩn vâng lệnh Mao làm chiến tranh biển người. Lý thuyết chiến tranh biển người của Mao là “Càng nhiều người bị giết, cách mạng càng thành công” (D.Acemoglu và J.A.Robinson, “Tại sao các quốc gia thất bại”, NXB Trẻ, 2013, trang 545). <br /><br />Về mười triệu người chết trong chiến tranh do Lê Duẩn được bà Bảy Vân xác nhận trong cuộc phỏng vấn của nhà báo Xuân Hồng (BBC). Bà Bảy Vân nói thêm nếu Tàu không giúp, Lê Duân sẽ phải hy sinh người dân thêm nữa, để giải phóng cho được Miền nam. <br /><br />24.08.2018<br /><br /><br />Nguyễn thị Cỏ May <br />",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/879966151887466497",
"published": "2018-08-25T05:51:19+00:00",
"source": {
"content": "Khi Việt Nam và Tàu là \"một Tổ quốc, một Văn hóa\"\n\n\nNguyễn thị Cỏ May (Danlambao) - Trong gần đây, nhiều người nói tới năm 2020, Việt Nam sẽ lệ thuộc Tàu (1) vì sẽ trở thành “một vùng tự trị” hay “một tỉnh lẻ” của Tàu. Khi nói về ngày mai này, người ta nhắc lại “Hội nghị Thành Đô” tuy văn bản qui định việc này, không biết có ai thấy không?. Nhưng nói về “ảnh hưởng đậm” hay “lệ thuộc” Tàu thì trong nhiều sách vở và báo chí của chế độ, không thiếu những lời như “Việt Nam và Trung quốc sông liền sông, núi liền núi” hoặc “môi hở răng lạnh” và, nhất là “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa”, hay lời của Trường Chinh kêu gọi người Việt Nam hảy bỏ chữ quốc ngữ vì chữ này là của thực dân đem tới, không phải chữ của ta, hãy trở về học chữ Hán (2), còn trong sách vở xưa, thì “Việt Nam và Trung Quốc đồng văn, đồng chủng”. Thực tế sẽ ra sao, chúng ta hãy chờ trả lời. Chỉ còn 2 năm nữa mà thôi. \n\nNgày nay, có điều chắc chắn, rõ ràng, ai cũng có thể ghi nhận không cần bàn cãi là hướng đi của Việt Nam do đảng cộng sản lèo lái vẫn lấy Tàu làm khuôn vàng thước ngọc. Việt Nam phải giống Tàu, phải bám theo sát Tàu. Tập Cận Bình là chuẩn mực. Qua 2 lần tuyên bố của Nguyễn Phú Trọng, vào tháng 1-2018, trước Quốc Hội và đông đảo các nhà báo: “những đảng viên đòi đa nguyên đa đảng, từ bỏ xã hội chủ nghĩa, đòi thực hiện Tam quyền phân lập là bị tác động bởi bọn phản động, phải bị khai trừ ra khỏi đảng”, và tiếp theo, trong tháng 7, nặng lời hơn: “Những kẻ đòi đa nguyên đa đảng, từ bỏ CNXH, đòi Tam quyền phân lập, đều là bọn bất hảo” (chớ không phải kẻ có lý luận như Trọng), ai cũng nhận thấy đường lối lệ thuộc Tàu của Trọng thể hiện rất rõ: “Việt Nam với Tàu là một. Một chế độ, một văn hóa”. \n\nGiờ đây, chúng ta thử hình dung cái “một” đó là gì, như thế nào, qua chính sách của Tập Cận Bình? \n\nKhông thể dân chủ hóa chế độ \n\nTheo Giáo sư Jean-Pierre Cabestan, chuyên viên về Tàu, nhận xét mang tính kết luận “Ở Tàu, cá nhân làm giàu và tiêu thụ là ưu tiên, trước sự cần nới rộng tự do và những quyền chính trị”. \n\nTrong quyển sách mới xuất bản (Demain la Chine: Démocratie ou Dictature?, Gallimard, Paris, 3/2018), ông Cabestan cho rằng khả năng của dân chúng Tàu thích nghi và sự đồng thuận trong nội bộ đảng cộng sản để duy trì quyền lực là sẽ không cần phải thay đổi chế độ hiện tại. Mặc dầu như vậy là không phù hợp v ới xu thế thời đại, xung đột mạnh với nền dân chủ Tây phương. Nhiều học giả Tàu cũng lo ngại nghĩ rằng chính trị và xã hội được tự do để lần lần sẽ dân chủ hóa chế độ là điều khó tránh làm cho đất nước bị xáo trộn, mất ổn định. \n\nSau Đại hội đảng cộng sản Tàu thứ XIX đưa Tập Cận Bình lên làm Hoàng đế Tàu suốt đời, phân tách những khả năng thích nghi và đổi mới của một chế độ, ông Cabestan quả quyết Tàu “không thể dân chủ hóa” được. Chẳng những “dân chủ hóa không thể được”, mà ông còn cho đó, đúng hơn, là một “chế độ độc tài”. \n\nNói đó là một chế độ độc tài vì quyền lực thật sự được thể hiện ở con người Tập Cận Bình, đứng đầu một đảng duy nhất cai trị nước Tàu theo một mô hình đổi mới độc đoán. \n\nSau khi chiến tranh lạnh kết thúc, nhiều nước cộng sản đã lần lược thay đổi theo dân chủ. Nhưng Tàu là trường hợp khá đặc biệt. Ngoại lệ chăng? Liệu Tàu sẽ đứng vững được bao lâu khi Tàu hoàn toàn không nghĩ tới từng bước tiến lên theo hướng dân chủ trong lúc thế giới tranh chấp nhau với những ý hệ ngày càng công khai? \n\nTập Cận Bình chủ trương mở cửa ra thế giới, tiếp xúc với những nước dân chủ nhưng vẫn chống lại những nước này, tìm cách áp đặt tương quan lực lượng có lợi cho mình. Tập tìm cách xuất cảng mô hình Tàu ra thế giới, nhất là nhắm những nước kém mở mang. Không phải chỉ để bảo vệ chế độ hay củng cố tính chính thống của chế độ, mà đó chính là tham vọng bá chủ thế giới của Tập Cận Bình. \n\nKhi nói dân chủ, người Tàu cũng nói họ có dân chủ. Chế độ ở Tàu của họ là chế độ dân chủ. Thứ dân chủ tốt hơn dân chủ tư bản cả vạn lần. Nhưng thứ gọi là dân chủ ở Tàu đó lại từ chối nhân quyền, từ chối những quyền căn bản như quyền bầu cử tự do, quyền lập đảng, tự do thông tin, tự do phát biểu, công khai ngân sách của đảng cộng sản… \n\nĐừng quên mô hình độc tài của Liên Sô. Chế độ Tàu là một copie lénino-staliniste: 1 đảng duy nhất lãnh đạo toàn diện và triệt để, chọn đảng viên “uu tú” (cốt cán) cầm quyền, đàn áp mọi chống đối, nhất là không tha những người có ý muốn thay đổi chế độ theo dân chủ tự do thật sự. \n\nKinh tế phát triển, Tàu sẽ thay đổi theo dân chủ? \n\nTuy ngày nay, chế độ độc tài ở Tàu không còn như trước khi bức tường Bá Linh sụp đổ nhưng đó vẫn là một chế độ cực kỳ phản động. Thật ra chế độ cộng sản là phản động. Nhiều nhà phân tích cho rằng tham nhũng và khủng hoảng kinh tế như tăng trưởng xuống, công nợ tăng, thất nghiệp đông, sẽ làm cho chế độ sụp đổ. Thật ra khả năng thích nghi của dân chúng sẽ giúp chế độ tồn tại - nhất là giới dân chúng biết dựa vào chế độ làm giàu vẫn là lực lượng bảo vệ chế độ vững mạnh. Đồng thời Tập quan tâm thực hiện những thay đổi kinh tế nhưng vẫn lo sợ những nhà đầu tư tư nhân sẽ gây ra nhiều rủi ro cho chế độ nên Tập càng kiểm soát đảng chặc chẽ hơn. \n\nNgày nay, Tập biết mình có nhiều kẻ thù nên Tập phải tìm cách nắm trọn quyền lãnh đạo trong tay suốt đời. Buông đảng ra là chết. Chỉ yên tâm khi nào Tập loại được hết kẻ thù, đào tạo một thế hệ nối tiếp biết trung thành với Tập. Nhưng liệu toan tính này có vượt quá tầm tay một cá nhân hay không? \n\nTóm lại, nhìn vào thực tế ở Tàu, người ta thấy rõ đó là chế độ độc tài nhưng sẽ bền vững nhờ ở khả năng biết thích ứng của đảng CS, kiểm soát được xã hội, và dân chúng thấy yên lòng, sống được, còn có lắm kẻ làm giàu. Điều này trước đây, mơ cũng không có. Và hơn hết, dân Tàu không biết dân chủ, văn hóa Tàu không có dân chủ. Người Tàu chỉ biết mong đợi ở một minh quân nên ở Tàu không có sự đòi hỏi dân chủ, tự do quan trọng trong dân chúng. \n\nTàu và Việt Nam là “một”, do đó chế độ ở Việt Nam chỉ sẽ thay đổi chỉ khi nào dân chúng Việt Nam hiểu dân chủ, cần đòi hỏi dân chủ, để tự mình cai trị chính mình, tự mình giữ gìn và bảo vệ đất nước nguyên vẹn cho mình. \n\nVề văn hóa, tuy ngày xưa, học chữ Nho, học văn hóa Tàu nhưng cái học đã được Việt hóa rất căn bản nên giữa 2 nền văn hóa vẫn có nhiều khác biệt. \n\nMột Văn hóa \n\nNhững người học chữ Nho thời xưa theo lối nhồi sọ của Tống Nho, không kịp suy nghĩ, đều nằm lòng Việt Nam và Tàu “đồng văn, đồng chủng”. Trân trọng chữ Tàu vì đó là chữ của thánh hiền. Thấy một miếng giấy chữ Tàu lăn lốc trên mặt đất vội lượm lên đem đốt. Không dám bỏ bậy. \n\nNgày nay, dưới sự cai trị của đảng CSVN, chữ Tàu, tiếng Tàu bắt đầu xuất hiện ở Việt Nam rộng rãi với một ưu thế mới. Học tiếng Tàu như một ngoại ngữ là bình thường, không mang ý nghĩa lệ thuộc văn hóa. Nhưng nếu người Việt Nam tiếp thu văn hóa Tàu theo tinh thần Tống Nho thì sự lệ thuộc này mới kinh khủng hơn mất đất do dời cột mốc biên giới, mất đảo, mất biển... Mất văn hóa là mất chính người Việt Nam! \n\nThật ra văn hóa Tàu có mặt đẹp của nó nên nó mới tồn tại tới ngày nay. Nhưng về chính trị, Tàu có những tấm gương tuân phục vua/tôi vô cùng rùng rợn. Khi lệ thuộc văn hóa thì dĩ nhiên Việt Nam sẽ phải được học thứ văn hóa chính trị này để thể hiện ý nghĩa “một văn hóa” theo chính sách xâm lược cố hũu của Tàu. \n\nĐây, Cỏ May tôi xin kể một câu chuyện lịch sử tàu để minh họa thứ văn hóa chính trị ghê rợn của Tàu. \n\nChuyện kể: \n\n“Vua Tề hoàn Công nhờ có Quản Trọng, Bảo thúc Nha và nhiều trung thần hào kiệt giúp sức nên đã dựng lên cơ nghiệp bá vương, xứ sở cường thịnh, dân chúng ấm no. Quản Trọng được mọi người kính trọng và biết ơn, Tề Hoàn Công đã coi ông như một người cha và luôn gọi ông là Trọng Phụ, và không cho phép mọi người gọi tên huý hoặc tên thật của Quản Trọng. Cùng làm việc trong cung đình, còn có nịnh thần như Thụ Điêu, Dịch Nha và Khai Phương. \n\nThụ Điêu thì tự thiến mình để xin vào cung hầu hạ, vì thế vua rất cảm động và thương yêu cách đặc biệt. \n\nDịch Nha có tài nấu ăn và là người nấu ăn riêng của vua. Một hôm vua nói, các món sơn hào hải vị và trân châu bát bửu ta đều đã dùng qua, có món đã làm ta thật chán. Chỉ duy có món thịt người là ta chưa được nếm thử bao giờ. \n\nNgay ngày hôm sau, Dịch Nha liền dâng lên vua một món thịt chế biến rất hấp dẫn. Ăn xong, nhà vua hết lời khen ngon và hỏi thịt gì. Dịch Nha nói, đó là thịt đứa con 3 tuổi của hạ thần”. \n\nThứ văn hóa chính trị tuân phục vì quyền lợi riêng tư này thật kinh khủng. Ngày xưa, để làm vui lòng nhà vua muu cầu quyền lợi cho mình, Dịch Nha đã không ngần ngại làm thịt con dâng cho nhà vua đổi món ăn. Điều này, về ý nghĩa chính trị, không khác gì lắm khi trước đây Hồ Chí Minh đã long trọng “sông liền sông, núi liền núi” và “môi hở răng lạnh”, trước sau chỉ nhằm thực hiện tham vọng lãnh tụ, phục hận quá khứ gia đình. Tới Lê Duẩn xua mười triệu thanh niên Việt Nam vào lửa đạn (3) cũng chỉ để “phục vụ Liên Sô và Trung Quốc”. Ngày nay, Nguyễn Phú Trọng và đảng cộng sản sẵn sàng đem đất nước dâng cho vua tàu Tập Cận Bình để đổi lấy sự giàu có. \n\nBắt đầu từng bước thực hiện thứ văn hóa chính trị tuân phục, Trọng đã mở rộng cửa cho Tàu tràn ngập qua Việt Nam, cho thiết lập khắp nơi nhà máy Tàu xả thải phá hủy môi trường đất nước, bán những vùng đất quan trọng về chiến lược cho Tàu cộng khai thác đời đời. \n\nSo sánh với giết con, tự thiến của thời xưa để được làm quan thì tội ác của Hồ Chí Minh, của Lê Duẩn, của Nguyễn Phú Trọng sau này mới thật là tày trời hơn cả vạn lần. Đặc tính của thứ văn hóa chính trị Tàu xưa nay là ác. Nhìn lại chế độ Mao để đừng quên có 80 triệu người Tàu chết, từ Vạn Lý Trường Chinh, những bước Đại Nhảy Vọt đến Cách Mạng Văn Hóa. Vậy khi Việt Nam lệ thuộc Tàu cộng, cái ác đó sẽ đem áp dụng ở Việt Nam, đời sống dân chúng sẽ lầm than đến đâu? Như dân Tây Tạng, dân Ngô Duy Nhỉ? \n\n* Ghi chú: \n\n(1) Khi nói Việt Nam sẽ bị lệ thuộc Tàu, rất nhiều tác giả Việt Nam dẫn chứng “lời ” của Hồ Chí Minh nói với Đại diện của Mao Trạch Đông là 2 tướng Trần Canh và Vị Quốc Thanh năm 1926 và bốn năm sau, năm 1930, nhân lúc thành lập Đảng Cộng Sản Việt Nam, đươc Hồ Chí Minh lập lại một lần nữa với Tổng Lý Chu Ân Lai: “Việt Nam và Trung Quốc tuy hai mà một. Một dân tộc. Một Nền văn hóa. Một phong tục. Một tổ quốc. Nếu giúp chúng tôi thắng Pháp, thắng Nhật, thắng tất cả bọn tư bản vùng Đông Nam Á, nắm được chính quyền, thì nợ viện trợ sẽ hoàn trả dưới mọi hình thức, kể cả cắt đất, cắt đảo, lùi biên giới nhượng lại cho Trung Quốc, chúng tôi cũng làm, để đền ơn đáp nghĩa.”. \n\nRất tiếc xuất xứ của lời này không được rõ ràng lắm. Hơn nữa, năm 1926, chỉ có chế độ thực dân Pháp ở Việt Nam. \n\n(2) Trường Chinh, Tổng Bí thư đảng Lao Động, Văn thư số 284/LĐ đang trên Nhật báo Tiếng Dội, 5/1951, Sài gòn. \n\n(3) Duẩn vâng lệnh Mao làm chiến tranh biển người. Lý thuyết chiến tranh biển người của Mao là “Càng nhiều người bị giết, cách mạng càng thành công” (D.Acemoglu và J.A.Robinson, “Tại sao các quốc gia thất bại”, NXB Trẻ, 2013, trang 545). \n\nVề mười triệu người chết trong chiến tranh do Lê Duẩn được bà Bảy Vân xác nhận trong cuộc phỏng vấn của nhà báo Xuân Hồng (BBC). Bà Bảy Vân nói thêm nếu Tàu không giúp, Lê Duân sẽ phải hy sinh người dân thêm nữa, để giải phóng cho được Miền nam. \n\n24.08.2018\n\n\nNguyễn thị Cỏ May \n",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:879966151887466497/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:879937619184726016",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"content": "Phải xuống đường đến cùng trên con đường Sự thật và Đấu tranh<br /><br /><br />Trần Quốc Việt (Danlambao) - Chúng ta hãy đối mặt với sự thật để nhận diện tương lai. Sự thật ấy là Luật Đặc khu là sự khởi đầu của quá trình Hán hóa Việt Nam. <br /><br />Nhiều người nhận ra sự thật nhưng không dám đối mặt với sự thật. Còn đa số không quan tâm và coi như không có gì xảy ra. Họ gợi cho ta nhớ lại lời của Đức Phật: <br /><br />\"Chỉ có hai sai lầm ta có thể mắc phải trên con đường đi đến sự thật; không đi đến cùng, và không bắt đầu đi.\"<br /><br />Không đi đến cùng để khỏi đối mặt với lương tâm, trách nhiệm, và hy sinh. Không bắt đầu đi là còn chìm đắm trong sợ hãi và vô cảm. <br /><br />Con đường duy nhất để xóa bỏ Luật Đặc khu là con đường toàn dân cùng xuống đường liên tục trong tinh thần bất bạo động. Xuống đường là sẵn sàng chờ đợi sự đàn áp và lao tù tất yếu. Tinh thần bất bạo động là tinh thần mà Martin Luther King kêu gọi: <br /><br />\"Phản kháng bất bạo động là chấp nhận đau khổ mà không trả thù, chấp nhận những cú đánh của đối thủ mà không đánh trả. \"Dòng sông máu có thể phải chảy trước khi chúng ta đạt được tự do, nhưng nó phải là máu của chúng ta.\" Gandhi nói với đồng bào ông. Người phản kháng bất bạo động sẵn sàng chấp nhận bạo lực nếu cần thiết, nhưng không bao giờ gây ra bạo lực. Họ không tìm cách lẩn tránh nhà tù. Nếu đi tù là cần thiết, thì họ đi vào tù \"như chú rể đi vào phòng cô dâu.\"\" <br /><br />Con đường đến tự do là con đường đến sự thật mà đa số phải đi đến cùng để nhận thức rồi để hành động trên tinh thần bất bạo động đến cùng. Con đường như thế chính là con đường tất cả mọi người đồng lòng cùng nhau chép nên trang sử mới tinh khôi rạng rỡ của quê hương bằng nét bút can đảm và dòng mực máu của tất cả mọi người. <br /><br />Vũ khí xuống đường của người xuống đường là sự thật và tinh thần bất bạo động cộng với dòng máu yêu nước của muôn đời. Và có thể thêm đóa hoa để cắm lên hàng rào kẽm gai hay tặng cho người đồng hành ngã xuống trước dùi cui. <br /><br />25.08.2018<br /><br /><br />Trần Quốc Việt<br />danlambaovn.blogspot.com",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/879937619184726016",
"published": "2018-08-25T03:57:56+00:00",
"source": {
"content": "Phải xuống đường đến cùng trên con đường Sự thật và Đấu tranh\n\n\nTrần Quốc Việt (Danlambao) - Chúng ta hãy đối mặt với sự thật để nhận diện tương lai. Sự thật ấy là Luật Đặc khu là sự khởi đầu của quá trình Hán hóa Việt Nam. \n\nNhiều người nhận ra sự thật nhưng không dám đối mặt với sự thật. Còn đa số không quan tâm và coi như không có gì xảy ra. Họ gợi cho ta nhớ lại lời của Đức Phật: \n\n\"Chỉ có hai sai lầm ta có thể mắc phải trên con đường đi đến sự thật; không đi đến cùng, và không bắt đầu đi.\"\n\nKhông đi đến cùng để khỏi đối mặt với lương tâm, trách nhiệm, và hy sinh. Không bắt đầu đi là còn chìm đắm trong sợ hãi và vô cảm. \n\nCon đường duy nhất để xóa bỏ Luật Đặc khu là con đường toàn dân cùng xuống đường liên tục trong tinh thần bất bạo động. Xuống đường là sẵn sàng chờ đợi sự đàn áp và lao tù tất yếu. Tinh thần bất bạo động là tinh thần mà Martin Luther King kêu gọi: \n\n\"Phản kháng bất bạo động là chấp nhận đau khổ mà không trả thù, chấp nhận những cú đánh của đối thủ mà không đánh trả. \"Dòng sông máu có thể phải chảy trước khi chúng ta đạt được tự do, nhưng nó phải là máu của chúng ta.\" Gandhi nói với đồng bào ông. Người phản kháng bất bạo động sẵn sàng chấp nhận bạo lực nếu cần thiết, nhưng không bao giờ gây ra bạo lực. Họ không tìm cách lẩn tránh nhà tù. Nếu đi tù là cần thiết, thì họ đi vào tù \"như chú rể đi vào phòng cô dâu.\"\" \n\nCon đường đến tự do là con đường đến sự thật mà đa số phải đi đến cùng để nhận thức rồi để hành động trên tinh thần bất bạo động đến cùng. Con đường như thế chính là con đường tất cả mọi người đồng lòng cùng nhau chép nên trang sử mới tinh khôi rạng rỡ của quê hương bằng nét bút can đảm và dòng mực máu của tất cả mọi người. \n\nVũ khí xuống đường của người xuống đường là sự thật và tinh thần bất bạo động cộng với dòng máu yêu nước của muôn đời. Và có thể thêm đóa hoa để cắm lên hàng rào kẽm gai hay tặng cho người đồng hành ngã xuống trước dùi cui. \n\n25.08.2018\n\n\nTrần Quốc Việt\ndanlambaovn.blogspot.com",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:879937619184726016/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:879935624623075328",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367",
"content": "10:37:41, 25 THG 8, 2018<br />Dân biểu Đức gặp gỡ gia đình blogger Mẹ Nấm<br /><br /><br />Mạng Lưới Blogger Việt Nam - Ông Frank Schwabe, phát ngôn viên về Nhân quyền và Viện trợ Nhân đạo của khối dân biểu thuộc Đảng dân chủ xã hội trong Quốc hội Liên bang Đức đã có buổi gặp mặt cùng bà Nguyễn Thị Tuyết Lan (thân mẫu blogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh) vào sáng hôm 22 tháng 08 tại Hà Nội. <br /><br />Tham dự buổi gặp mặt tại tòa Đại sứ Liên bang Đức còn có ông Wolfgang Manig -Phó Đại sứ, các nhân viên sứ quán và ông Dương Đại Triều Lâm, thành viên của Mạng Lưới Blogger Việt Nam.<br /><br /><br />Dương Lâm, ông Frank Chwabe, Bà Nguyễn Thị Tuyết Lan, phó đại sứ Wolfgang Manig<br />(Ảnh MLBVN)<br />Dân biểu Frank Schwabe là người đã bảo trợ cho blogger Mẹ Nấm trong chương trình “Dân biểu bảo vệ dân biểu” của Quốc hội Liên bang Đức. Được biết, Ông Frank Schwabe còn là Phó trưởng phái đoàn Quốc hội Liên bang Đức tại Hội đồng Nghị viện của Ủy hội châu Âu (Parliamentary Assembly of the Council of Europe, viết tắt là PACE). <br /><br />Tại buổi gặp, ông Schwabe đã dành nhiều thời gian để thăm hỏi về tình hình sức khỏe và cuộc sống của blogger Mẹ Nấm ở bên trong trại tù, về những khó khăn, thử thách của gia đình phải đối diện sau khi nữ blogger này bị bắt giữ và cầm tù. Ông cũng dành quan tâm đặc biệt đến 2 con nhỏ của blogger Mẹ Nấm và Nấm và Gấu. <br /><br />Ông Schwabe cũng cho biết thêm rằng: Hôm 21 tháng 08, phái đoàn của ông đã bị nhà cầm quyền CSVN từ chối yêu cầu được vào trại giam thăm gặp blogger Mẹ Nấm. Tuy nhiên, ông cho hay sẽ đưa vấn đề blogger Mẹ Nấm bị ngược đãi, khủng bố trong trại giam vào trong chương trình làm việc của mình với giới hữu trách tại Việt Nam. <br /><br />Thay mặt gia đình, bà Tuyết Lan gởi lời cảm ơn sâu sắc đến cá nhân ông Schwabe, Quốc hội, Chính phủ cũng như Tòa Đại sứ Đức đã luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho con gái mình, cũng như đã luôn bằng cách này hay cách khác để đồng hành, nâng đỡ về tinh thần cùng gia đình trong gần 2 năm qua. <br /><br />Bà Lan cho biết blogger Mẹ Nấm bắt đầu viết blog vào thời điểm năm 2006 sau một lần đưa con gái sơ sinh của mình vào bệnh viện. Tại đây, Quỳnh chứng kiến những tiêu cực ở hệ thống công ích cũng như nỗi thống khổ của người dân. Ban đầu, Quỳnh lên án các vấn nạn trong xã hội, cùng với đó là phân tích, phản biện nhằm nỗ lực cải thiện dân sinh. Sau này, Quỳnh dấn thân mạnh mẽ hơn không chỉ những bài viết trên blog, facebook mà còn bằng các hoạt động thực tiễn ngoài xã hội cho chủ quyền quốc gia, quyền con người, dân chủ hóa đất nước và môi trường. Bà Lan cũng chia sẽ những khó khăn mà gia đình bà phải đối mặt kể từ khi con gái bà tham gia các hoạt động xã hội. Tuy nhiên, Bà Lan hoàn toàn ủng hộ những hoạt động mang tính xây dựng xã hội tốt đẹp của con gái mình. <br /><br />Buổi gặp kết thúc trong sáng cùng ngày. <br /><br />*<br /><br />Blogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, sinh năm 1979 tại Nha Trang (Khánh Hòa). Bà là một trong những sáng lập viên của Mạng Lưới Blogger Việt Nam và là một trong những blogger hoạt động hăng say, được nhiều người biết đến tại Việt Nam. Bà bị bắt giữ ngày 10 tháng 10 năm 2016, với cáo buộc về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước” và tuyên án 10 năm tù giam. <br /><br />Hiện nay, bà đang bị nhà cầm quyền CSVN giam tại trại giam số 5, Thanh Hóa. <br /><br />Cần nhắc lại rằng, ngay sau khi tòa phúc thẩm tuyên y án 10 năm đối với blogger Mẹ Nấm, ông Frank Schwabe đã ra Thông cáo báo chí yêu cầu trả tự do ngay lập tức đối với nữ blogger Việt Nam. Thông báo tuyên bố: <br /><br />“Tại Việt Nam những nhà phê bình chính phủ đang bị đe dọa, sách nhiễu và bắt giữ một cách có hệ thống. Các nhà bảo vệ nhân quyền và những blogger đang đặc biệt bị hiểm nguy. Thí dụ mới nhất là trường hợp Blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, với bút danh Mẹ Nấm, bị tòa phúc thẩm hôm qua y án 10 năm tù. Khối dân biểu đảng SPD trong Quốc hội Liên Bang Đức yêu cầu trả tự do lập tức cho bà Như Quỳnh. <br /><br />Mẹ Nấm luôn luôn bác bỏ cáo buộc cho rằng bà tuyên truyền chống nhà nước. Nhưng những trang Blog của bà về vấn đề nhân quyền và thảm họa môi trường ở bờ biển Việt Nam vẫn bị nhà nước xem là tuyên truyền chống nhà nước. Viện cớ là họ gây phương hại cho an ninh quốc gia, nhiều người ở Việt Nam đã bị bắt giam chỉ vì họ thực hiện quyền tự do ngôn luận. Theo tổ chức Human Rights Watch, chỉ trong vòng 12 tháng vừa qua, đã có 28 người bị bắt với lý do hoạt động chống nhà nước. <br /><br />Khối Dân biểu đảng Dân chủ Xã hội (SPD) trong Quốc hội Liên Bang Đức yêu cầu Việt Nam trả tự do lập tức và vô điều kiện cho Mẹ Nấm và những người ôn hòa phê bình nhà nước. Chúng tôi xem những người này là những tù nhân chính trị. Đồng thời Việt Nam phải chấm dứt tình trạng vô phạt khi có những nhà bất đồng chính kiến bị hăm dọa và hành hung mà thủ phạm không bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật. <br /><br />Mẹ Nấm là một trong số những nhà bảo vệ nhân quyền được các dân biểu Quốc hội Liên bang Đức giúp đỡ qua chương trình “Dân biểu bảo vệ Dân biểu”. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi số phận nữ Blogger dũng cảm này và tiếp tục gây áp lực lên chính phủ Việt Nam vì chính phủ hiện kiểm soát cả báo chí truyền thông lẫn hệ thống tư pháp.” (1) <br /><br />(1): <a href=\"https://www.frank-schwabe.de/de/article/1517.sofortige-freilassung-der-vietnamesischen-bloggerin-gefordert.html\" target=\"_blank\">https://www.frank-schwabe.de/de/article/1517.sofortige-freilassung-der-vietnamesischen-bloggerin-gefordert.html</a> <br /><br />Mạng Lưới Blogger Việt Nam<br />mangluoiblogger.blogspot.com/2018/08/dan-bieu-uc-gap-go-gia-inh-blogger-me.html<br />",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/879935624623075328",
"published": "2018-08-25T03:50:01+00:00",
"source": {
"content": "10:37:41, 25 THG 8, 2018\nDân biểu Đức gặp gỡ gia đình blogger Mẹ Nấm\n\n\nMạng Lưới Blogger Việt Nam - Ông Frank Schwabe, phát ngôn viên về Nhân quyền và Viện trợ Nhân đạo của khối dân biểu thuộc Đảng dân chủ xã hội trong Quốc hội Liên bang Đức đã có buổi gặp mặt cùng bà Nguyễn Thị Tuyết Lan (thân mẫu blogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh) vào sáng hôm 22 tháng 08 tại Hà Nội. \n\nTham dự buổi gặp mặt tại tòa Đại sứ Liên bang Đức còn có ông Wolfgang Manig -Phó Đại sứ, các nhân viên sứ quán và ông Dương Đại Triều Lâm, thành viên của Mạng Lưới Blogger Việt Nam.\n\n\nDương Lâm, ông Frank Chwabe, Bà Nguyễn Thị Tuyết Lan, phó đại sứ Wolfgang Manig\n(Ảnh MLBVN)\nDân biểu Frank Schwabe là người đã bảo trợ cho blogger Mẹ Nấm trong chương trình “Dân biểu bảo vệ dân biểu” của Quốc hội Liên bang Đức. Được biết, Ông Frank Schwabe còn là Phó trưởng phái đoàn Quốc hội Liên bang Đức tại Hội đồng Nghị viện của Ủy hội châu Âu (Parliamentary Assembly of the Council of Europe, viết tắt là PACE). \n\nTại buổi gặp, ông Schwabe đã dành nhiều thời gian để thăm hỏi về tình hình sức khỏe và cuộc sống của blogger Mẹ Nấm ở bên trong trại tù, về những khó khăn, thử thách của gia đình phải đối diện sau khi nữ blogger này bị bắt giữ và cầm tù. Ông cũng dành quan tâm đặc biệt đến 2 con nhỏ của blogger Mẹ Nấm và Nấm và Gấu. \n\nÔng Schwabe cũng cho biết thêm rằng: Hôm 21 tháng 08, phái đoàn của ông đã bị nhà cầm quyền CSVN từ chối yêu cầu được vào trại giam thăm gặp blogger Mẹ Nấm. Tuy nhiên, ông cho hay sẽ đưa vấn đề blogger Mẹ Nấm bị ngược đãi, khủng bố trong trại giam vào trong chương trình làm việc của mình với giới hữu trách tại Việt Nam. \n\nThay mặt gia đình, bà Tuyết Lan gởi lời cảm ơn sâu sắc đến cá nhân ông Schwabe, Quốc hội, Chính phủ cũng như Tòa Đại sứ Đức đã luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho con gái mình, cũng như đã luôn bằng cách này hay cách khác để đồng hành, nâng đỡ về tinh thần cùng gia đình trong gần 2 năm qua. \n\nBà Lan cho biết blogger Mẹ Nấm bắt đầu viết blog vào thời điểm năm 2006 sau một lần đưa con gái sơ sinh của mình vào bệnh viện. Tại đây, Quỳnh chứng kiến những tiêu cực ở hệ thống công ích cũng như nỗi thống khổ của người dân. Ban đầu, Quỳnh lên án các vấn nạn trong xã hội, cùng với đó là phân tích, phản biện nhằm nỗ lực cải thiện dân sinh. Sau này, Quỳnh dấn thân mạnh mẽ hơn không chỉ những bài viết trên blog, facebook mà còn bằng các hoạt động thực tiễn ngoài xã hội cho chủ quyền quốc gia, quyền con người, dân chủ hóa đất nước và môi trường. Bà Lan cũng chia sẽ những khó khăn mà gia đình bà phải đối mặt kể từ khi con gái bà tham gia các hoạt động xã hội. Tuy nhiên, Bà Lan hoàn toàn ủng hộ những hoạt động mang tính xây dựng xã hội tốt đẹp của con gái mình. \n\nBuổi gặp kết thúc trong sáng cùng ngày. \n\n*\n\nBlogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, sinh năm 1979 tại Nha Trang (Khánh Hòa). Bà là một trong những sáng lập viên của Mạng Lưới Blogger Việt Nam và là một trong những blogger hoạt động hăng say, được nhiều người biết đến tại Việt Nam. Bà bị bắt giữ ngày 10 tháng 10 năm 2016, với cáo buộc về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước” và tuyên án 10 năm tù giam. \n\nHiện nay, bà đang bị nhà cầm quyền CSVN giam tại trại giam số 5, Thanh Hóa. \n\nCần nhắc lại rằng, ngay sau khi tòa phúc thẩm tuyên y án 10 năm đối với blogger Mẹ Nấm, ông Frank Schwabe đã ra Thông cáo báo chí yêu cầu trả tự do ngay lập tức đối với nữ blogger Việt Nam. Thông báo tuyên bố: \n\n“Tại Việt Nam những nhà phê bình chính phủ đang bị đe dọa, sách nhiễu và bắt giữ một cách có hệ thống. Các nhà bảo vệ nhân quyền và những blogger đang đặc biệt bị hiểm nguy. Thí dụ mới nhất là trường hợp Blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, với bút danh Mẹ Nấm, bị tòa phúc thẩm hôm qua y án 10 năm tù. Khối dân biểu đảng SPD trong Quốc hội Liên Bang Đức yêu cầu trả tự do lập tức cho bà Như Quỳnh. \n\nMẹ Nấm luôn luôn bác bỏ cáo buộc cho rằng bà tuyên truyền chống nhà nước. Nhưng những trang Blog của bà về vấn đề nhân quyền và thảm họa môi trường ở bờ biển Việt Nam vẫn bị nhà nước xem là tuyên truyền chống nhà nước. Viện cớ là họ gây phương hại cho an ninh quốc gia, nhiều người ở Việt Nam đã bị bắt giam chỉ vì họ thực hiện quyền tự do ngôn luận. Theo tổ chức Human Rights Watch, chỉ trong vòng 12 tháng vừa qua, đã có 28 người bị bắt với lý do hoạt động chống nhà nước. \n\nKhối Dân biểu đảng Dân chủ Xã hội (SPD) trong Quốc hội Liên Bang Đức yêu cầu Việt Nam trả tự do lập tức và vô điều kiện cho Mẹ Nấm và những người ôn hòa phê bình nhà nước. Chúng tôi xem những người này là những tù nhân chính trị. Đồng thời Việt Nam phải chấm dứt tình trạng vô phạt khi có những nhà bất đồng chính kiến bị hăm dọa và hành hung mà thủ phạm không bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật. \n\nMẹ Nấm là một trong số những nhà bảo vệ nhân quyền được các dân biểu Quốc hội Liên bang Đức giúp đỡ qua chương trình “Dân biểu bảo vệ Dân biểu”. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi số phận nữ Blogger dũng cảm này và tiếp tục gây áp lực lên chính phủ Việt Nam vì chính phủ hiện kiểm soát cả báo chí truyền thông lẫn hệ thống tư pháp.” (1) \n\n(1): https://www.frank-schwabe.de/de/article/1517.sofortige-freilassung-der-vietnamesischen-bloggerin-gefordert.html \n\nMạng Lưới Blogger Việt Nam\nmangluoiblogger.blogspot.com/2018/08/dan-bieu-uc-gap-go-gia-inh-blogger-me.html\n",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/entities/urn:activity:879935624623075328/activity"
}
],
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/outbox",
"partOf": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869456937127780367/outboxoutbox"
}