ActivityPub Viewer

A small tool to view real-world ActivityPub objects as JSON! Enter a URL or username from Mastodon or a similar service below, and we'll send a request with the right Accept header to the server to view the underlying object.

Open in browser →
{ "@context": "https://www.w3.org/ns/activitystreams", "type": "OrderedCollectionPage", "orderedItems": [ { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:879519751248687104", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "content": "Động lực để Công Phượng ghi bàn đêm qua", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/879519751248687104", "published": "2018-08-24T00:17:28+00:00", "source": { "content": "Động lực để Công Phượng ghi bàn đêm qua", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:879519751248687104/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:873440728013950976", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/873440728013950976\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/873440728013950976</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/followers", "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/873440728013950976", "published": "2018-08-07T05:41:37+00:00", "inReplyTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:873434310287646720", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/873440728013950976", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:873440728013950976/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:873434310287646720", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "content": "THUYỀN PHÓ TITANIC TIẾT LỘ BÍ MẬT VĨ ĐẠI GIẤU KÍN HƠN NỬA ĐỜI NGƯỜI<br /><br />Thuyền phó tàu Titanic tiết lộ bí mật vĩ đại giấu kín nửa đời người , phương Tây họ văn minh hơn chúng ta từ rất lâu!<br /><br />Đêm ngày 14/4/1912, một vụ tai nạn kinh hoàng đã xảy ra. Con tàu mang phong hiệu “không thể chìm” có tên Titanic đã đâm sầm vào một tảng băng trôi khổng lồ. Kết quả của vụ va chạm ấy là những con số và nỗi đau mà người ta không bao giờ muốn nhắc lại.<br />1.514 người đã thiệt mạng trong vụ đắm tàu kinh hoàng năm ấy. Nỗi đau đã khép lại hơn 100 năm, ngày nay, những gì người ta lưu lại về từ khóa “Titanic” có thể là: Vụ đắm tàu, thảm họa hàng hải nghiêm trọng nhất mọi thời đại hay mối tình lãng mạn của Jack và Rose, cũng có thể là tình ca bất hủ My heart will go on qua chất giọng cao vút của Celine Dion…<br /><br />Tuy nhiên, hầu như tất cả đều không nhận ra, đằng sau bức màn đen tối của những nỗi đau và mất mát ấy là một kiệt tác vĩ đại của Lòng vị tha.<br /><br />Charles Lightoller, khi ấy 38 tuổi, Thuyền phó thứ 2 trên con tàu Titanic, ông là người cuối cùng được kéo lên trên thuyền cứu hộ, cũng là người còn sống sót có chức vị cao nhất trên thuyền lúc đó.<br /><br />Trở về từ cõi chết, sau rất nhiều năm giấu kín và im lặng, cuối cùng Charles quyết định viết 17 trang hồi ức, kể lại chi tiết vụ tai nạn kinh hoàng mà ông chứng kiến. Từng câu từng chữ của ông chưa bao giờ sống động và dồn dập đến vậy. “Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đêm đó!”<br /><br />“Phụ nữ và trẻ em lên trước!”<br /><br />Khi mệnh lệnh vừa vang lên, nhiều người rời thuyền cứu hộ, họ lặng lẽ bước ra phía sau châm điếu thuốc và hút. Charles không thấy bất kỳ một phụ nữ hay trẻ em có ý định bỏ lại những người đàn ông thân yêu của họ. Tất cả mọi người dường như rất bình tĩnh… trước cái chết… dù đó là một thương nhân nổi tiếng hay người hầu.<br /><br />Khi chiếc thuyền cứu hộ đầu tiên được đưa xuống mặt nước, Charles đã hỏi một người phụ nữ họ Straw khi ấy đang ở trên boong tàu rằng: “Bà có muốn tôi đưa bà lên thuyền cứu hộ không?”<br /><br />Người phụ nữ lắc đầu: “Không, tôi nghĩ vẫn là ở lại trên tàu thì tốt hơn”. Người chồng của bà hỏi: “Tại sao em lại không muốn đi lên thuyền cứu hộ?” Người phụ nữ mỉm cười trả lời: “Không, em vẫn muốn ở bên cạnh anh”. Cũng kể từ đây, Charles không bao giờ còn gặp lại đôi vợ chồng này lần nữa…<br /><br />Astor đệ tứ (John Jacob Astor IV), một nhà kinh doanh, nhà phát minh, nhà văn nổi tiếng và là một trong những người giàu nhất thế giới lúc bấy giờ. Sau khi đưa người vợ mang thai 5 tháng tuổi lên thuyền cứu hộ, một tay dắt chó, tay còn lại châm điếu xì gà rồi hét to về phía chiếc thuyền cứu hộ đang trôi dần về nơi xa: “Anh yêu hai mẹ con”.<br /><br />Thuyền phó I đã ra mệnh lệnh cho Astor đệ tứ lên thuyền, nhưng ông kiên quyết trả lời rằng: “Tôi thích cách nói cơ bản nhất (bảo vệ phái yếu)!”. Sau đó, ông nhường chỗ của mình cho một người phụ nữ ở khoang hạng 3.<br /><br />Vài ngày sau, khi bình minh vươn lên trên mặt biển Đại Tây Dương, đội cứu hộ tìm thấy thi thể ông trong tình trạng đầu bị chấn thương nghiêm trọng do đập vào ống khói. Khối tài sản của ông đủ để chế tạo 10 con tàu Titanic, nhưng Astor đệ tứ đã từ chối tất cả. Ông chọn cái chết để bảo vệ người thân yêu của mình, bảo vệ “phụ nữ và trẻ em” và bảo vệ nhân cách của mình.<br /><br />Ben Guggenheim, một nhà tỷ phú, một nhân vật nổi tiếng trong ngành ngân hàng. Trong giờ phút nguy nan nhất, khi tất cả mọi người đang hối hả và vội vã, ông thản nhiên thay một bộ vest dạ hội sang trọng và tuyên bố: “Tôi phải chết thật trịnh trọng, như một quý ông”.<br /><br />Trong lời nhắn ông gửi cho vợ viết: “Trên con tàu này, không có bất kỳ một phụ nữ nào vì anh cướp chỗ trên thuyền cứu hộ mà bị bỏ lại trên boong tàu. Anh sẽ không chết giống như một tên khốn, anh sẽ giống như một người đàn ông chân chính”.<br /><br />Một thủy thủ đề nghị với Strauss, nhà sáng lập công ty bách hóa Macy của Mỹ, cũng là người giàu thứ hai thế giới rằng: “Tôi bảo đảm sẽ không ai phản đối một người già như ngài bước lên thuyền cứu hộ đâu”. Strauss nói: “Tôi sẽ không đi khi những người đàn ông khác còn đang ở lại”. Khi ông cố gắng khuyên giải bà Rosalie vợ của mình lên thuyền cứu hộ thì bà vẫn một mực từ chối. Bà nói: “Bao nhiêu năm qua, anh đi đâu là em theo đến đó, em sẽ cùng anh đi đến bất cứ nơi nào mà anh muốn đi”.<br /><br />Sau đó, ông choàng lấy cánh tay của bà Rosalie, thong thả bước đến chiếc ghế trên boong tàu, ngồi xuống và chờ đợi giây phút cuối cùng của cuộc đời. Ngày nay, tại Bronx thành phố New York, người ta xây một tượng đài để tưởng niệm vợ chồng ông Strauss, trên đó khắc hàng chữ: “Tình yêu không thể nào nhấn chìm dù có nhiều nước biển hơn nữa”.<br /><br />Một doanh nhân người Pháp tên Nahuatl đưa hai cậu con trai của mình lên thuyền cứu hộ, nhờ một vài người phụ nữ chăm sóc cho chúng, và mình thì từ chối lên thuyền. Sau khi hai đứa con trai được cứu sống, báo chí khắp nơi trên thế giới đều rầm rộ đăng hình ảnh của hai đứa trẻ này, cho đến khi mẹ của chúng từ hình ảnh nhận ra được chúng.<br /><br />Trong giờ phút nguy kịch, Lydepas ôm chặt lấy người chồng mới cưới, không muốn thoát chết một mình. Vì bất đắc dĩ, chồng Lydepas phải đấm cô ngất xỉu, khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình trên một chiếc thuyền cứu hộ đang trôi lênh đênh ngoài biển. Về sau, Lydepas cả đời không tái giá, sống độc thân để hoài niệm người chồng đã mất của mình.<br /><br />Trong buổi họp mặt những người may mắn sống sót tại Lausanne nước Thụy Sĩ, bà Smith kể lại: “Lúc đó hai đứa con của tôi được bế lên thuyền cứu hộ. Vì quá tải nên tôi không thể lên thuyền nữa, một người phụ nữ ngồi trên thuyền cứu hộ khi ấy đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, rồi đẩy tôi lên và hét lớn với tôi một câu: ‘Ngồi đi, những đứa trẻ không thể thiếu mẹ!’.” Bà hối tiếc vì lúc đó đã không hỏi tên người phụ nữ đó.<br /><br />Những người thiệt mạng trong vụ tai nạn này còn có tỷ phú Acid, nhà báo nổi tiếng Stead, Thiếu tá pháo binh Bart, kỹ sư Robble nổi tiếng v.v.. Họ nhường chỗ của mình trên thuyền cứu hộ, cho những phụ nữ nông dân không một đồng trên người.<br /><br />Hơn 50 nhân viên cấp cao trên tàu Titanic, ngoài thuyền phó thứ hai Charles Lightoller chỉ huy cứu hộ may mắn sống sót, toàn bộ đều hết mình cứu người đến chết trong cương vị của mình.<br /><br />Khoảng 2h sáng nhân viên điện báo số 1 John Philip nhận được mệnh lệnh bỏ tàu của thuyền trưởng, mọi người tự mình cứu mình, nhưng ông vẫn ngồi trong phòng thông báo, vẫn giữ tư thế phát tín hiệu SOS liên tục cho đến phút cuối cùng.<br /><br />Khi đuôi tàu bắt đầu chìm xuống nước, Charles nghe thấy vào khoảnh khắc cuối cùng, khoảnh khắc của sinh ly tử biệt, những lời yêu thương vang lên: “I love you! I love you!”<br /><br />Trong bức màn đêm đen tối nhuốm đẫm đau khổ và chia ly, tinh thần quý tộc nổi lên như ngọn đuốc rực sáng, khắc họa nên một tuyệt tác vĩ đại về nhân cách và đạo đức con người. Giáo dục lối sống không chỉ là lý thuyết; mà trong những hoàn cảnh thực tế, những bài học đạo đức ăn sâu vào tâm thức trở thành kim chỉ nam cho hành động của mỗi người.<br /><br />Phụ nữ và trẻ em, những con người yếu đuối cần được tôn trọng và ưu tiên. Những người đàn ông lịch lãm không chỉ là kẻ nói lời hoa mỹ và tử tế trên bàn tiệc; mà ngay cả khi đối diện với thực tế rằng dù ngày mai tất cả đều trở thành vô nghĩa thì bài học về đạo đức và nhân cách hôm nay vẫn cần được thực hành một cách tuyệt đối.<br /><br />Nhân sinh như cõi mộng, dù cho người đó giàu có bao nhiêu hay nghèo kém cỡ nào, đứng trước sinh tử cũng đều chỉ là một sinh mệnh bé nhỏ. Quan trọng hơn, khi ấy người ta mới thật sự nhận ra điều quan trọng nhất của cuộc đời: Không phải vật chất, không phải quyền danh càng không phải nhận lại điều gì cho mình mà là cho người khác, là vị tha.<br /><br />Vị tha hàm chứa một sức mạnh vô tỉ, đã biến những con người xấu số trong cơn “bão biển” kinh hoàng năm ấy trở thành biểu tượng vĩ đại của tấm lòng thiện lương cao cả.<br /><br />Hồng Tâm", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/873434310287646720", "published": "2018-08-07T05:16:07+00:00", "source": { "content": "THUYỀN PHÓ TITANIC TIẾT LỘ BÍ MẬT VĨ ĐẠI GIẤU KÍN HƠN NỬA ĐỜI NGƯỜI\n\nThuyền phó tàu Titanic tiết lộ bí mật vĩ đại giấu kín nửa đời người , phương Tây họ văn minh hơn chúng ta từ rất lâu!\n\nĐêm ngày 14/4/1912, một vụ tai nạn kinh hoàng đã xảy ra. Con tàu mang phong hiệu “không thể chìm” có tên Titanic đã đâm sầm vào một tảng băng trôi khổng lồ. Kết quả của vụ va chạm ấy là những con số và nỗi đau mà người ta không bao giờ muốn nhắc lại.\n1.514 người đã thiệt mạng trong vụ đắm tàu kinh hoàng năm ấy. Nỗi đau đã khép lại hơn 100 năm, ngày nay, những gì người ta lưu lại về từ khóa “Titanic” có thể là: Vụ đắm tàu, thảm họa hàng hải nghiêm trọng nhất mọi thời đại hay mối tình lãng mạn của Jack và Rose, cũng có thể là tình ca bất hủ My heart will go on qua chất giọng cao vút của Celine Dion…\n\nTuy nhiên, hầu như tất cả đều không nhận ra, đằng sau bức màn đen tối của những nỗi đau và mất mát ấy là một kiệt tác vĩ đại của Lòng vị tha.\n\nCharles Lightoller, khi ấy 38 tuổi, Thuyền phó thứ 2 trên con tàu Titanic, ông là người cuối cùng được kéo lên trên thuyền cứu hộ, cũng là người còn sống sót có chức vị cao nhất trên thuyền lúc đó.\n\nTrở về từ cõi chết, sau rất nhiều năm giấu kín và im lặng, cuối cùng Charles quyết định viết 17 trang hồi ức, kể lại chi tiết vụ tai nạn kinh hoàng mà ông chứng kiến. Từng câu từng chữ của ông chưa bao giờ sống động và dồn dập đến vậy. “Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đêm đó!”\n\n“Phụ nữ và trẻ em lên trước!”\n\nKhi mệnh lệnh vừa vang lên, nhiều người rời thuyền cứu hộ, họ lặng lẽ bước ra phía sau châm điếu thuốc và hút. Charles không thấy bất kỳ một phụ nữ hay trẻ em có ý định bỏ lại những người đàn ông thân yêu của họ. Tất cả mọi người dường như rất bình tĩnh… trước cái chết… dù đó là một thương nhân nổi tiếng hay người hầu.\n\nKhi chiếc thuyền cứu hộ đầu tiên được đưa xuống mặt nước, Charles đã hỏi một người phụ nữ họ Straw khi ấy đang ở trên boong tàu rằng: “Bà có muốn tôi đưa bà lên thuyền cứu hộ không?”\n\nNgười phụ nữ lắc đầu: “Không, tôi nghĩ vẫn là ở lại trên tàu thì tốt hơn”. Người chồng của bà hỏi: “Tại sao em lại không muốn đi lên thuyền cứu hộ?” Người phụ nữ mỉm cười trả lời: “Không, em vẫn muốn ở bên cạnh anh”. Cũng kể từ đây, Charles không bao giờ còn gặp lại đôi vợ chồng này lần nữa…\n\nAstor đệ tứ (John Jacob Astor IV), một nhà kinh doanh, nhà phát minh, nhà văn nổi tiếng và là một trong những người giàu nhất thế giới lúc bấy giờ. Sau khi đưa người vợ mang thai 5 tháng tuổi lên thuyền cứu hộ, một tay dắt chó, tay còn lại châm điếu xì gà rồi hét to về phía chiếc thuyền cứu hộ đang trôi dần về nơi xa: “Anh yêu hai mẹ con”.\n\nThuyền phó I đã ra mệnh lệnh cho Astor đệ tứ lên thuyền, nhưng ông kiên quyết trả lời rằng: “Tôi thích cách nói cơ bản nhất (bảo vệ phái yếu)!”. Sau đó, ông nhường chỗ của mình cho một người phụ nữ ở khoang hạng 3.\n\nVài ngày sau, khi bình minh vươn lên trên mặt biển Đại Tây Dương, đội cứu hộ tìm thấy thi thể ông trong tình trạng đầu bị chấn thương nghiêm trọng do đập vào ống khói. Khối tài sản của ông đủ để chế tạo 10 con tàu Titanic, nhưng Astor đệ tứ đã từ chối tất cả. Ông chọn cái chết để bảo vệ người thân yêu của mình, bảo vệ “phụ nữ và trẻ em” và bảo vệ nhân cách của mình.\n\nBen Guggenheim, một nhà tỷ phú, một nhân vật nổi tiếng trong ngành ngân hàng. Trong giờ phút nguy nan nhất, khi tất cả mọi người đang hối hả và vội vã, ông thản nhiên thay một bộ vest dạ hội sang trọng và tuyên bố: “Tôi phải chết thật trịnh trọng, như một quý ông”.\n\nTrong lời nhắn ông gửi cho vợ viết: “Trên con tàu này, không có bất kỳ một phụ nữ nào vì anh cướp chỗ trên thuyền cứu hộ mà bị bỏ lại trên boong tàu. Anh sẽ không chết giống như một tên khốn, anh sẽ giống như một người đàn ông chân chính”.\n\nMột thủy thủ đề nghị với Strauss, nhà sáng lập công ty bách hóa Macy của Mỹ, cũng là người giàu thứ hai thế giới rằng: “Tôi bảo đảm sẽ không ai phản đối một người già như ngài bước lên thuyền cứu hộ đâu”. Strauss nói: “Tôi sẽ không đi khi những người đàn ông khác còn đang ở lại”. Khi ông cố gắng khuyên giải bà Rosalie vợ của mình lên thuyền cứu hộ thì bà vẫn một mực từ chối. Bà nói: “Bao nhiêu năm qua, anh đi đâu là em theo đến đó, em sẽ cùng anh đi đến bất cứ nơi nào mà anh muốn đi”.\n\nSau đó, ông choàng lấy cánh tay của bà Rosalie, thong thả bước đến chiếc ghế trên boong tàu, ngồi xuống và chờ đợi giây phút cuối cùng của cuộc đời. Ngày nay, tại Bronx thành phố New York, người ta xây một tượng đài để tưởng niệm vợ chồng ông Strauss, trên đó khắc hàng chữ: “Tình yêu không thể nào nhấn chìm dù có nhiều nước biển hơn nữa”.\n\nMột doanh nhân người Pháp tên Nahuatl đưa hai cậu con trai của mình lên thuyền cứu hộ, nhờ một vài người phụ nữ chăm sóc cho chúng, và mình thì từ chối lên thuyền. Sau khi hai đứa con trai được cứu sống, báo chí khắp nơi trên thế giới đều rầm rộ đăng hình ảnh của hai đứa trẻ này, cho đến khi mẹ của chúng từ hình ảnh nhận ra được chúng.\n\nTrong giờ phút nguy kịch, Lydepas ôm chặt lấy người chồng mới cưới, không muốn thoát chết một mình. Vì bất đắc dĩ, chồng Lydepas phải đấm cô ngất xỉu, khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình trên một chiếc thuyền cứu hộ đang trôi lênh đênh ngoài biển. Về sau, Lydepas cả đời không tái giá, sống độc thân để hoài niệm người chồng đã mất của mình.\n\nTrong buổi họp mặt những người may mắn sống sót tại Lausanne nước Thụy Sĩ, bà Smith kể lại: “Lúc đó hai đứa con của tôi được bế lên thuyền cứu hộ. Vì quá tải nên tôi không thể lên thuyền nữa, một người phụ nữ ngồi trên thuyền cứu hộ khi ấy đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, rồi đẩy tôi lên và hét lớn với tôi một câu: ‘Ngồi đi, những đứa trẻ không thể thiếu mẹ!’.” Bà hối tiếc vì lúc đó đã không hỏi tên người phụ nữ đó.\n\nNhững người thiệt mạng trong vụ tai nạn này còn có tỷ phú Acid, nhà báo nổi tiếng Stead, Thiếu tá pháo binh Bart, kỹ sư Robble nổi tiếng v.v.. Họ nhường chỗ của mình trên thuyền cứu hộ, cho những phụ nữ nông dân không một đồng trên người.\n\nHơn 50 nhân viên cấp cao trên tàu Titanic, ngoài thuyền phó thứ hai Charles Lightoller chỉ huy cứu hộ may mắn sống sót, toàn bộ đều hết mình cứu người đến chết trong cương vị của mình.\n\nKhoảng 2h sáng nhân viên điện báo số 1 John Philip nhận được mệnh lệnh bỏ tàu của thuyền trưởng, mọi người tự mình cứu mình, nhưng ông vẫn ngồi trong phòng thông báo, vẫn giữ tư thế phát tín hiệu SOS liên tục cho đến phút cuối cùng.\n\nKhi đuôi tàu bắt đầu chìm xuống nước, Charles nghe thấy vào khoảnh khắc cuối cùng, khoảnh khắc của sinh ly tử biệt, những lời yêu thương vang lên: “I love you! I love you!”\n\nTrong bức màn đêm đen tối nhuốm đẫm đau khổ và chia ly, tinh thần quý tộc nổi lên như ngọn đuốc rực sáng, khắc họa nên một tuyệt tác vĩ đại về nhân cách và đạo đức con người. Giáo dục lối sống không chỉ là lý thuyết; mà trong những hoàn cảnh thực tế, những bài học đạo đức ăn sâu vào tâm thức trở thành kim chỉ nam cho hành động của mỗi người.\n\nPhụ nữ và trẻ em, những con người yếu đuối cần được tôn trọng và ưu tiên. Những người đàn ông lịch lãm không chỉ là kẻ nói lời hoa mỹ và tử tế trên bàn tiệc; mà ngay cả khi đối diện với thực tế rằng dù ngày mai tất cả đều trở thành vô nghĩa thì bài học về đạo đức và nhân cách hôm nay vẫn cần được thực hành một cách tuyệt đối.\n\nNhân sinh như cõi mộng, dù cho người đó giàu có bao nhiêu hay nghèo kém cỡ nào, đứng trước sinh tử cũng đều chỉ là một sinh mệnh bé nhỏ. Quan trọng hơn, khi ấy người ta mới thật sự nhận ra điều quan trọng nhất của cuộc đời: Không phải vật chất, không phải quyền danh càng không phải nhận lại điều gì cho mình mà là cho người khác, là vị tha.\n\nVị tha hàm chứa một sức mạnh vô tỉ, đã biến những con người xấu số trong cơn “bão biển” kinh hoàng năm ấy trở thành biểu tượng vĩ đại của tấm lòng thiện lương cao cả.\n\nHồng Tâm", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:873434310287646720/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:873130185197400064", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/873130185197400064\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/873130185197400064</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/followers", "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/873130185197400064", "published": "2018-08-06T09:07:38+00:00", "inReplyTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:873089384092536832", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/873130185197400064", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:873130185197400064/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:873089384092536832", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "content": "Kỹ năng đầu tiên của sinh tồn là sự lựa chọn.", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/873089384092536832", "published": "2018-08-06T06:25:30+00:00", "source": { "content": "Kỹ năng đầu tiên của sinh tồn là sự lựa chọn.", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:873089384092536832/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:873081657420623872", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/873081657420623872\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/873081657420623872</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/followers", "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869513185462329351" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/873081657420623872", "published": "2018-08-06T05:54:48+00:00", "inReplyTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/869513185462329351/entities/urn:activity:873051765908443136", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/873081657420623872", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:873081657420623872/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:873031256420388864", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "content": "<br /> Kawaguchiko lake: Không biết loại cây này trồng ở Việt Nam được không ???", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/873031256420388864", "published": "2018-08-06T02:34:31+00:00", "source": { "content": "\n Kawaguchiko lake: Không biết loại cây này trồng ở Việt Nam được không ???", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:873031256420388864/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:872084927748079616", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "content": "Mùa nước lũ chuyển từ đồng bằng sông Cửu Long ra đồng bằng Bắc Bộ", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/872084927748079616", "published": "2018-08-03T11:54:09+00:00", "source": { "content": "Mùa nước lũ chuyển từ đồng bằng sông Cửu Long ra đồng bằng Bắc Bộ", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:872084927748079616/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:871263023319855104", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/871263023319855104\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/871263023319855104</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/followers", "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/871263023319855104", "published": "2018-08-01T05:28:12+00:00", "inReplyTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:871203566623764480", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/871263023319855104", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:871263023319855104/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:871203566623764480", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "content": "TẠI SAO SỐ PHẬN LẠI NGHIỆT NGÃ NHƯ VẬY! <br />(Một câu chuyện cuộc đời) <br /><br />“Cho tôi đứng trước mặt mọi người khóc òa lên có được không? Tôi không đủ sức chịu đựng một mình nữa, tôi không muốn phải chui vào một xó nào đó... không muốn phải úp mặt xuống bàn để nước mắt rơi đến phát nghẹn. Thực sự là những năm tháng trôi qua tưởng sẽ xóa hết mọi sự khổ sở gia đình tôi gánh chịu... Tôi không muốn kể khổ, tôi không mong cầu giúp đỡ nhưng mọi thứ càng ngày càng vượt tầm kiểm soát của tôi.<br /><br />Cách đây hơn 1 năm, cái ngày vợ tôi bắt đầu nhập viện và được chuẩn đoán Lao màng não khi vừa mới sinh cháu. Những cơn sốt thường xuyên hơn 40 độ, phát ban, lác mắt, co giật và mất nhận thức... cái ngày mà bác sĩ gọi tôi lên bảo còn chưa đầy 5% giữ nổi mạng sống, ngày mà tôi vẫn phải xin từng túi sữa mẹ của bạn bè cho cháu để cháu đủ sức đề kháng từ sữa mẹ. Tôi chấp nhận tiêm truyền những đơn thuốc chục triệu một ngày kéo dài cả tháng cho vợ mặc cho bác sĩ nói cũng chỉ là biện pháp cầu may khi hy vọng là quá thấp. <br /><br />Ngày tôi đi làm tối vào viện đi về 3 chục cây số có khi chỉ để vào nhìn thấy vợ đang nằm đấy tiêm truyền. Cả khi vợ tôi đỡ được về thì cũng chỉ là giây phút đoàn tụ được tính bằng phút bằng giờ... Đêm hôm lại cõng nhau ra đường gào thét kêu Taxi cấp cứu... “Em ơi sắp được về” là câu nói dối tôi phải thường xuyên nói với vợ. Tôi cầu sự giúp đỡ từ mọi nơi kể cả các ngài các thầy. Tôi sống trong cảm giác chờ chết cả tuần trời khi được nói ''vợ mày bị bắt mất vía ko qua được tuần này ''... cái cảm giác chờ chết của tử tù chắc cũng chỉ như tôi khi đó.<br /><br />Cái ngày Vợ co giật và liệt đi nửa người có lẽ là mốc nặng nề nhất của tôi. Nhưng ông trời hay một thế lực nào đó chưa thỏa mãn. Ngày anh đầu bếp nhắn tin cho tôi bảo: ''Bố mày buồn mày lắm, có hai bố con mà chẳng bao giờ nó gọi điện hay tâm sự...'' Một bữa cháo lòng tiết canh sáng là điều duy nhất trong đầu tôi có ý định sẽ làm với bố khi về quê để xóa đi cái khoảng cách vô hình của hai bố con. Nhưng tôi chẳng thể làm điều đó dù chỉ một lần, chỉ cách nhà 2 cây số tôi được thông báo bố tai nạn nặng. Bố mổ não...nuôi cấy vỏ sọ...nhưng mọi thứ ko thể giữ lại bố tôi. Tôi nghĩ tôi mất hết rồi, không thiết sống trên cõi đời đen bạc này nữa, tại sao lại là tôi? tại sao những đau đớn mất mát lại dồn dập dồn tôi vào bước đường cùng không lối thoát như vậy? Có những lúc trong đầu tôi luôn ám ảnh “Hay là mình chết mẹ đi cho đỡ khổ? Sống như thế này thì khéo chết đi còn sướng hơn”… Nhưng Chíp, con gái – thiên thần bé bỏng của 2 vợ chồng là điều duy nhất khiến tôi phải sống tốt và gần đây dường như mọi thứ có vẻ như đã đi vào quỹ đạo. Tôi tập chung lo công việc, lo kiếm tiền trang trải mọi thứ, thuốc men châm cứu hàng ngày cho vợ, làm những gì tốt nhất cho con. Và chờ thời gian sẽ dần giúp con tôi khôn lớn, vợ tôi khỏe mạnh.<br /><br />Hàng ngày, điều duy nhất khiến tôi vui mà chỉ vào ngực hỏi vợ -“Ai đây?”... và “Hà!” là câu trả lời đủ khiến tôi hạnh phúc. Nhưng tất cả đéo đơn giản, cuộc sống như trêu ngươi, Chip bỗng nôn mửa hai ngày, đi ngoài liên tục. Sau khám chữa tưởng ổn thì bỗng co giật tím tái lịm đi, cháu phải cấp cứu mang theo nguy cơ động kinh. Vợ ở nhà có lẽ đủ nhận thức để biết đứa con nhỏ có chuyện, 2 ngày ko ngủ rồi lại nôn mửa sốt cao. Tôi không phải bác sĩ. Tôi không phải thần, tôi chỉ là chồng, là bố... Tôi cùng cực phải cầu xin người bố đã khuất có thể giang tay phù hộ gia đình tôi. Có lẽ tôi vẫn sẽ như mọi khi, làm một việc đó là sống cho con. Nhưng tôi sợ ! Việc muốn sống với cảm xúc một cách tự nhiên còn quá khó với tôi!”<br />***<br />Đó là tâm sự, câu chuyện thật của một người bạn cách đây nửa năm. Nó vẫn cố gắng sống thật tốt, chăm chỉ làm việc và cố tỏ vẻ lạc quan với trách nhiệm là người Chồng, người Cha. Nhưng có lẽ số phận đã chán chơi đùa với nó, sau những pha quăng quật đến xác xơ và giờ này quyết định nốc ao nó hẳn. 10h đêm, nó nhắn:<br />- T ! Cho tao xin một bài thơ ngắn<br />- Tao muốn giành để tiễn nhà tao<br />- Mày rảnh ko<br />- Yếu quá rồi<br />- Chờ rút oxy ra thôi<br />...<br />- Đến mức đấy rồi hả H? Lựa chọn cuối cùng à … uhm! Âu cũng là số mệnh...<br />- Ừ! Vậy có lẽ bớt đau đớn hơn, cơ thể hỏng hết rồi, não cũng gần như đã chết. Bớt đau, bớt khổ…<br />- Đành chấp nhận sự thật vậy, mày là đàn ông trong gia đình. Biết là đau đớn lắm, nhưng mạnh mẽ lên nhé<br />….<br />“Tạm biệt nhé … em à… <br />cuộc đời này chỉ là chuyến rong chơi <br />một mai em phải về trời <br />Ơi à… chỉ là giấc ngủ thôi <br />Anh biết thế… dặn lòng mình chẳng khóc <br />nấc mơ đêm níu tiếng thở thào khó nhọc <br />Có nụ quỳnh mới chớm đã chia xa...\"<br /><br />P/s: Chỉ khi mất đi người thân trong gia đình mới biết có những nỗi đau đến độ vô cảm, trong nỗi đau của mình người ta thường quên đi nỗi đau của người khác. Buồn thì khóc thật to nhé, nhân duyên của vợ chồng mày có lẽ chỉ đến đây thôi, mày đã cố gắng hết sức rồi và đừng tự trách bản thân mình nữa... <br />Mạnh mẽ lên nhé. Tao hiểu hoàn cảnh và cảm nhận được nỗi đau của mày. Cố gắng vì Chíp nữa. Có lẽ tao lại rơi nước mắt rồi...<br />Đêm nay sẽ là một đên rất dài...<br /><br />30/7/2018<br />Nguồn: KSC", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/871203566623764480", "published": "2018-08-01T01:31:56+00:00", "source": { "content": "TẠI SAO SỐ PHẬN LẠI NGHIỆT NGÃ NHƯ VẬY! \n(Một câu chuyện cuộc đời) \n\n“Cho tôi đứng trước mặt mọi người khóc òa lên có được không? Tôi không đủ sức chịu đựng một mình nữa, tôi không muốn phải chui vào một xó nào đó... không muốn phải úp mặt xuống bàn để nước mắt rơi đến phát nghẹn. Thực sự là những năm tháng trôi qua tưởng sẽ xóa hết mọi sự khổ sở gia đình tôi gánh chịu... Tôi không muốn kể khổ, tôi không mong cầu giúp đỡ nhưng mọi thứ càng ngày càng vượt tầm kiểm soát của tôi.\n\nCách đây hơn 1 năm, cái ngày vợ tôi bắt đầu nhập viện và được chuẩn đoán Lao màng não khi vừa mới sinh cháu. Những cơn sốt thường xuyên hơn 40 độ, phát ban, lác mắt, co giật và mất nhận thức... cái ngày mà bác sĩ gọi tôi lên bảo còn chưa đầy 5% giữ nổi mạng sống, ngày mà tôi vẫn phải xin từng túi sữa mẹ của bạn bè cho cháu để cháu đủ sức đề kháng từ sữa mẹ. Tôi chấp nhận tiêm truyền những đơn thuốc chục triệu một ngày kéo dài cả tháng cho vợ mặc cho bác sĩ nói cũng chỉ là biện pháp cầu may khi hy vọng là quá thấp. \n\nNgày tôi đi làm tối vào viện đi về 3 chục cây số có khi chỉ để vào nhìn thấy vợ đang nằm đấy tiêm truyền. Cả khi vợ tôi đỡ được về thì cũng chỉ là giây phút đoàn tụ được tính bằng phút bằng giờ... Đêm hôm lại cõng nhau ra đường gào thét kêu Taxi cấp cứu... “Em ơi sắp được về” là câu nói dối tôi phải thường xuyên nói với vợ. Tôi cầu sự giúp đỡ từ mọi nơi kể cả các ngài các thầy. Tôi sống trong cảm giác chờ chết cả tuần trời khi được nói ''vợ mày bị bắt mất vía ko qua được tuần này ''... cái cảm giác chờ chết của tử tù chắc cũng chỉ như tôi khi đó.\n\nCái ngày Vợ co giật và liệt đi nửa người có lẽ là mốc nặng nề nhất của tôi. Nhưng ông trời hay một thế lực nào đó chưa thỏa mãn. Ngày anh đầu bếp nhắn tin cho tôi bảo: ''Bố mày buồn mày lắm, có hai bố con mà chẳng bao giờ nó gọi điện hay tâm sự...'' Một bữa cháo lòng tiết canh sáng là điều duy nhất trong đầu tôi có ý định sẽ làm với bố khi về quê để xóa đi cái khoảng cách vô hình của hai bố con. Nhưng tôi chẳng thể làm điều đó dù chỉ một lần, chỉ cách nhà 2 cây số tôi được thông báo bố tai nạn nặng. Bố mổ não...nuôi cấy vỏ sọ...nhưng mọi thứ ko thể giữ lại bố tôi. Tôi nghĩ tôi mất hết rồi, không thiết sống trên cõi đời đen bạc này nữa, tại sao lại là tôi? tại sao những đau đớn mất mát lại dồn dập dồn tôi vào bước đường cùng không lối thoát như vậy? Có những lúc trong đầu tôi luôn ám ảnh “Hay là mình chết mẹ đi cho đỡ khổ? Sống như thế này thì khéo chết đi còn sướng hơn”… Nhưng Chíp, con gái – thiên thần bé bỏng của 2 vợ chồng là điều duy nhất khiến tôi phải sống tốt và gần đây dường như mọi thứ có vẻ như đã đi vào quỹ đạo. Tôi tập chung lo công việc, lo kiếm tiền trang trải mọi thứ, thuốc men châm cứu hàng ngày cho vợ, làm những gì tốt nhất cho con. Và chờ thời gian sẽ dần giúp con tôi khôn lớn, vợ tôi khỏe mạnh.\n\nHàng ngày, điều duy nhất khiến tôi vui mà chỉ vào ngực hỏi vợ -“Ai đây?”... và “Hà!” là câu trả lời đủ khiến tôi hạnh phúc. Nhưng tất cả đéo đơn giản, cuộc sống như trêu ngươi, Chip bỗng nôn mửa hai ngày, đi ngoài liên tục. Sau khám chữa tưởng ổn thì bỗng co giật tím tái lịm đi, cháu phải cấp cứu mang theo nguy cơ động kinh. Vợ ở nhà có lẽ đủ nhận thức để biết đứa con nhỏ có chuyện, 2 ngày ko ngủ rồi lại nôn mửa sốt cao. Tôi không phải bác sĩ. Tôi không phải thần, tôi chỉ là chồng, là bố... Tôi cùng cực phải cầu xin người bố đã khuất có thể giang tay phù hộ gia đình tôi. Có lẽ tôi vẫn sẽ như mọi khi, làm một việc đó là sống cho con. Nhưng tôi sợ ! Việc muốn sống với cảm xúc một cách tự nhiên còn quá khó với tôi!”\n***\nĐó là tâm sự, câu chuyện thật của một người bạn cách đây nửa năm. Nó vẫn cố gắng sống thật tốt, chăm chỉ làm việc và cố tỏ vẻ lạc quan với trách nhiệm là người Chồng, người Cha. Nhưng có lẽ số phận đã chán chơi đùa với nó, sau những pha quăng quật đến xác xơ và giờ này quyết định nốc ao nó hẳn. 10h đêm, nó nhắn:\n- T ! Cho tao xin một bài thơ ngắn\n- Tao muốn giành để tiễn nhà tao\n- Mày rảnh ko\n- Yếu quá rồi\n- Chờ rút oxy ra thôi\n...\n- Đến mức đấy rồi hả H? Lựa chọn cuối cùng à … uhm! Âu cũng là số mệnh...\n- Ừ! Vậy có lẽ bớt đau đớn hơn, cơ thể hỏng hết rồi, não cũng gần như đã chết. Bớt đau, bớt khổ…\n- Đành chấp nhận sự thật vậy, mày là đàn ông trong gia đình. Biết là đau đớn lắm, nhưng mạnh mẽ lên nhé\n….\n“Tạm biệt nhé … em à… \ncuộc đời này chỉ là chuyến rong chơi \nmột mai em phải về trời \nƠi à… chỉ là giấc ngủ thôi \nAnh biết thế… dặn lòng mình chẳng khóc \nnấc mơ đêm níu tiếng thở thào khó nhọc \nCó nụ quỳnh mới chớm đã chia xa...\"\n\nP/s: Chỉ khi mất đi người thân trong gia đình mới biết có những nỗi đau đến độ vô cảm, trong nỗi đau của mình người ta thường quên đi nỗi đau của người khác. Buồn thì khóc thật to nhé, nhân duyên của vợ chồng mày có lẽ chỉ đến đây thôi, mày đã cố gắng hết sức rồi và đừng tự trách bản thân mình nữa... \nMạnh mẽ lên nhé. Tao hiểu hoàn cảnh và cảm nhận được nỗi đau của mày. Cố gắng vì Chíp nữa. Có lẽ tao lại rơi nước mắt rồi...\nĐêm nay sẽ là một đên rất dài...\n\n30/7/2018\nNguồn: KSC", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:871203566623764480/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:870808743137824768", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "content": "Cậu còn mấy chán...", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/870808743137824768", "published": "2018-07-30T23:23:03+00:00", "source": { "content": "Cậu còn mấy chán...", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:870808743137824768/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:870653880745406464", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648", "content": "CHUYỆN NGƯỜI NGHÈO LÀM GIÀU: <br />Phần đông mọi người đều bị rơi vào cạm bẫy tiện nghi của cuộc sống Tạm GOOD mà không dám vươn tới cuộc đời GREAT", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/followers", "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/870653880745406464", "published": "2018-07-30T13:07:41+00:00", "inReplyTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:870652171272925184", "source": { "content": "CHUYỆN NGƯỜI NGHÈO LÀM GIÀU: \nPhần đông mọi người đều bị rơi vào cạm bẫy tiện nghi của cuộc sống Tạm GOOD mà không dám vươn tới cuộc đời GREAT", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/entities/urn:activity:870653880745406464/activity" } ], "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/outbox", "partOf": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859651425276272648/outboxoutbox" }