ActivityPub Viewer

A small tool to view real-world ActivityPub objects as JSON! Enter a URL or username from Mastodon or a similar service below, and we'll send a request with the right Accept header to the server to view the underlying object.

Open in browser →
{ "@context": "https://www.w3.org/ns/activitystreams", "type": "OrderedCollectionPage", "orderedItems": [ { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1239026243756077056", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "content": "<a href=\"https://www.facebook.com/invisiblepartner/videos/295399268967457/\" target=\"_blank\">https://www.facebook.com/invisiblepartner/videos/295399268967457/</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1239026243756077056", "published": "2021-05-12T01:27:56+00:00", "source": { "content": "https://www.facebook.com/invisiblepartner/videos/295399268967457/", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1239026243756077056/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1237486226776051712", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "content": "<a href=\"https://www.youtube.com/watch?v=JAYw3QHN_jY\" target=\"_blank\">https://www.youtube.com/watch?v=JAYw3QHN_jY</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1237486226776051712", "published": "2021-05-07T19:28:27+00:00", "source": { "content": "https://www.youtube.com/watch?v=JAYw3QHN_jY", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1237486226776051712/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1237209346993709056", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "content": "<a href=\"https://www.youtube.com/watch?v=3IqOqZU1Orw\" target=\"_blank\">https://www.youtube.com/watch?v=3IqOqZU1Orw</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1237209346993709056", "published": "2021-05-07T01:08:14+00:00", "source": { "content": "https://www.youtube.com/watch?v=3IqOqZU1Orw", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1237209346993709056/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1228181002199547904", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "content": "Giúp người, làm từ thiện<br /><br />Thấy cái hình mắc cười cái đầu nó nảy ra mấy ý nên viết post này.<br /><br />Có một cái hơi sai khi chúng ta mặc định trong đầu chúng ta rằng phải giàu thì mới làm từ thiện được và giúp người và làm từ thiện nó là một cái chi đó rất ư là dính dáng đến tiền bạc vật chất. Cái này là lỗi của truyền thông với việc khắc hoạ hình ảnh việc làm từ thiện với những tiêu đề dính tới những con số tỉ tỉ. Tỉ tỉ nghe cun ngầu hết sức, haiz, mỗi ngày ta làm chết cha ra mà được có 3-500k, thế mà có người làm từ thiện cả tỉ, ôi xịn vãi lái, thôi để mốt giàu ta làm từ thiện vậy. Cũng từ cái cun ngầu này mà đẻ ra cái biến tướng từ thiện lấy số, nhiều người xem từ thiện là việc đầu tư quảng bá hình ảnh, tâm thế của họ là vì họ, từ thiện chỉ là công cụ thôi, làm từ thiện vầy cũng mất chất, không còn là từ thiện nữa. <br />Rồi nhiều người làm từ thiện kiểu tỏ ra bản thân phải khổ sở, hi sinh để giúp đỡ người khác. Có thể là hi sinh thiệt cơ mà than vãn khổ sở thì hơi xàm, chả ai ép cả. Cá nhân tôi thấy giống đánh bóng tên tuổi và tỏ ra mình cun ngầu hơn.<br /><br />Đây là góc nhìn cá nhân của tôi.<br />Giúp người và làm thiện đơn giản là cho đi vô vị lợi những giá trị tốt đẹp. Cho vì thích cho, thấy vui, thấy thoải mái. Xong, đơn giản. Chả vì cái mẹ gì cả. Bố giúp người vì bố thấy vui thôi đấy, được không? <br /><br />Từ cái định nghĩa này thì ta thấy rằng có vô vàn cách giúp người và làm từ thiện. Đời sống của con người rất phức tạp và đa diện. Ngoài những nhu cầu vật chất thì ta còn cần nhiều mặt khác về tinh thần, giáo dục, sức khoẻ cảm giác được phát triển… nói chung là nhiều mặt. <br /><br />Thế nên không nhất thiết cần tiền thì mới giúp đời được. (À, có tiền thì càng tốt, làm được nhiều thứ với nhiều lựa chọn hơn). <br /><br />Điều đầu tiên tiên quyết cho việc giúp đời là tấm lòng muốn cho đi vô vị lợi - khi làm một sự chi đó mang tính giúp đời. Nhẹ hơn tí thì \"đối xử với người như cách ta muốn được đối xử\". <br /><br />Có cái tâm thế này thì ta có thể giúp đời theo vô vàn cách trong tầm tay của ta.<br /><br />Các ví dụ:<br /><br />Không chửi hay tỏ thái độ bực dọc với những người cung cấp dịch vụ cho ta. Vui thì tips thêm tí cho mấy anh grab, shipper. Thay vì bị complain khi giao hàng chậm tí mà họ được nhận thêm ít tips (5 - 10k) thì ngày của họ đỡ chật vật hơn tí.<br /><br />Thấy tụi nít trong xóm dán mắt vào màn hình thì thử thiết kế cách chơi vận động trong xóm. Giúp đầu tụi nó khôn ra, người tụi nó khoẻ mạnh hơn.<br /><br />Chân thành cảm ơn khi được ai cho gì đó. Đây là trao đi sự biết ơn. <br /><br />Biết gì xài được thì lên mạng chia sẻ giúp cho người đi sau đỡ ngáo đỡ sai đỡ ăn loz. <br /><br />Mua 1 hộp cơm cho một người vô gia cư. <br /><br />Tạo một cái thư viện theo qui mô mà feng có thể làm, để ai nghèo mà cần đọc thì cũng có cái mà đọc.<br /><br />Xịn hơn nữa thì xây dựng cơ sở vật chất giúp ích cho cộng đồng như sân chơi cho trẻ em, thư viện, trường dạy nghề...<br /><br />…..<br /><br />Xã hội còn nhiều cái chưa chuẩn với nhiều tình cảnh bi thương lắm. Cứ đi 50m là thấy một sự mà ta có thể giúp. <br /><br />Hay có một path giúp đời, làm từ thiện rất chuẩn là: hoàn thành XUẤT SẮC nhất có thể với trách nhiệm, phận sự của mình. Trao đi nhiều giá trị tốt đẹp hơn thông qua dịch vụ của mình. <br /><br />Buôn bán thì chọn hàng sạch, an toàn bán giá hợp lý, lấy lời hợp lý.<br />Làm thầy giáo thì cố gắng tìm tòi kỹ thuật dạy để giúp khai trí cho người học.<br />Bán bánh mì thì làm đồ ăn sạch sẽ an toàn, tìm cách làm cho ngon hơn.<br />Chém gió giỏi thì làm content tạo động lực hướng người đi theo path đúng đắn.<br />Còn đang đi học xài tiền của cha mẹ thì ăn học, tu dưỡng cho xịn sò chứ không bay lắc hại thân báo nhà. <br /><br />Thật sự tôi nghĩ thì truyền thông nên tôn vinh những cái việc thiện giúp đời giúp người nhỏ bé nhưng thiếu tính cun ngầu phông bạt này. Chứ cứ làm content từ thiện mà cần hi sinh nhiều với vật chất lớn (dĩ nhiên là câu like nhiều hơn) thì bà con lại xem nhẹ những cái việc tốt nhỏ lẻ không tốn nhiều sức - tiền của mà họ có thể làm trong cuộc sống hàng ngày. Cơ mà mấy cái nhỏ này coi vậy chứ tạo hiệu quả ghê gớm tới cuộc sống của nhiều người lắm.<br /><br />Nói chung là giúp đời giúp người có nhiều cách, không nhất thiết phải giàu lắm tiền mới làm được.<br /><br />Hình tục vkl. Hahahaha<br />Cre Vagabond fb", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1228181002199547904", "published": "2021-04-12T03:12:48+00:00", "source": { "content": "Giúp người, làm từ thiện\n\nThấy cái hình mắc cười cái đầu nó nảy ra mấy ý nên viết post này.\n\nCó một cái hơi sai khi chúng ta mặc định trong đầu chúng ta rằng phải giàu thì mới làm từ thiện được và giúp người và làm từ thiện nó là một cái chi đó rất ư là dính dáng đến tiền bạc vật chất. Cái này là lỗi của truyền thông với việc khắc hoạ hình ảnh việc làm từ thiện với những tiêu đề dính tới những con số tỉ tỉ. Tỉ tỉ nghe cun ngầu hết sức, haiz, mỗi ngày ta làm chết cha ra mà được có 3-500k, thế mà có người làm từ thiện cả tỉ, ôi xịn vãi lái, thôi để mốt giàu ta làm từ thiện vậy. Cũng từ cái cun ngầu này mà đẻ ra cái biến tướng từ thiện lấy số, nhiều người xem từ thiện là việc đầu tư quảng bá hình ảnh, tâm thế của họ là vì họ, từ thiện chỉ là công cụ thôi, làm từ thiện vầy cũng mất chất, không còn là từ thiện nữa. \nRồi nhiều người làm từ thiện kiểu tỏ ra bản thân phải khổ sở, hi sinh để giúp đỡ người khác. Có thể là hi sinh thiệt cơ mà than vãn khổ sở thì hơi xàm, chả ai ép cả. Cá nhân tôi thấy giống đánh bóng tên tuổi và tỏ ra mình cun ngầu hơn.\n\nĐây là góc nhìn cá nhân của tôi.\nGiúp người và làm thiện đơn giản là cho đi vô vị lợi những giá trị tốt đẹp. Cho vì thích cho, thấy vui, thấy thoải mái. Xong, đơn giản. Chả vì cái mẹ gì cả. Bố giúp người vì bố thấy vui thôi đấy, được không? \n\nTừ cái định nghĩa này thì ta thấy rằng có vô vàn cách giúp người và làm từ thiện. Đời sống của con người rất phức tạp và đa diện. Ngoài những nhu cầu vật chất thì ta còn cần nhiều mặt khác về tinh thần, giáo dục, sức khoẻ cảm giác được phát triển… nói chung là nhiều mặt. \n\nThế nên không nhất thiết cần tiền thì mới giúp đời được. (À, có tiền thì càng tốt, làm được nhiều thứ với nhiều lựa chọn hơn). \n\nĐiều đầu tiên tiên quyết cho việc giúp đời là tấm lòng muốn cho đi vô vị lợi - khi làm một sự chi đó mang tính giúp đời. Nhẹ hơn tí thì \"đối xử với người như cách ta muốn được đối xử\". \n\nCó cái tâm thế này thì ta có thể giúp đời theo vô vàn cách trong tầm tay của ta.\n\nCác ví dụ:\n\nKhông chửi hay tỏ thái độ bực dọc với những người cung cấp dịch vụ cho ta. Vui thì tips thêm tí cho mấy anh grab, shipper. Thay vì bị complain khi giao hàng chậm tí mà họ được nhận thêm ít tips (5 - 10k) thì ngày của họ đỡ chật vật hơn tí.\n\nThấy tụi nít trong xóm dán mắt vào màn hình thì thử thiết kế cách chơi vận động trong xóm. Giúp đầu tụi nó khôn ra, người tụi nó khoẻ mạnh hơn.\n\nChân thành cảm ơn khi được ai cho gì đó. Đây là trao đi sự biết ơn. \n\nBiết gì xài được thì lên mạng chia sẻ giúp cho người đi sau đỡ ngáo đỡ sai đỡ ăn loz. \n\nMua 1 hộp cơm cho một người vô gia cư. \n\nTạo một cái thư viện theo qui mô mà feng có thể làm, để ai nghèo mà cần đọc thì cũng có cái mà đọc.\n\nXịn hơn nữa thì xây dựng cơ sở vật chất giúp ích cho cộng đồng như sân chơi cho trẻ em, thư viện, trường dạy nghề...\n\n…..\n\nXã hội còn nhiều cái chưa chuẩn với nhiều tình cảnh bi thương lắm. Cứ đi 50m là thấy một sự mà ta có thể giúp. \n\nHay có một path giúp đời, làm từ thiện rất chuẩn là: hoàn thành XUẤT SẮC nhất có thể với trách nhiệm, phận sự của mình. Trao đi nhiều giá trị tốt đẹp hơn thông qua dịch vụ của mình. \n\nBuôn bán thì chọn hàng sạch, an toàn bán giá hợp lý, lấy lời hợp lý.\nLàm thầy giáo thì cố gắng tìm tòi kỹ thuật dạy để giúp khai trí cho người học.\nBán bánh mì thì làm đồ ăn sạch sẽ an toàn, tìm cách làm cho ngon hơn.\nChém gió giỏi thì làm content tạo động lực hướng người đi theo path đúng đắn.\nCòn đang đi học xài tiền của cha mẹ thì ăn học, tu dưỡng cho xịn sò chứ không bay lắc hại thân báo nhà. \n\nThật sự tôi nghĩ thì truyền thông nên tôn vinh những cái việc thiện giúp đời giúp người nhỏ bé nhưng thiếu tính cun ngầu phông bạt này. Chứ cứ làm content từ thiện mà cần hi sinh nhiều với vật chất lớn (dĩ nhiên là câu like nhiều hơn) thì bà con lại xem nhẹ những cái việc tốt nhỏ lẻ không tốn nhiều sức - tiền của mà họ có thể làm trong cuộc sống hàng ngày. Cơ mà mấy cái nhỏ này coi vậy chứ tạo hiệu quả ghê gớm tới cuộc sống của nhiều người lắm.\n\nNói chung là giúp đời giúp người có nhiều cách, không nhất thiết phải giàu lắm tiền mới làm được.\n\nHình tục vkl. Hahahaha\nCre Vagabond fb", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1228181002199547904/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1228150445069705216", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "content": "<a href=\"https://www.youtube.com/watch?v=B19MgpKiv0k\" target=\"_blank\">https://www.youtube.com/watch?v=B19MgpKiv0k</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1228150445069705216", "published": "2021-04-12T01:11:24+00:00", "source": { "content": "https://www.youtube.com/watch?v=B19MgpKiv0k", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1228150445069705216/activity" }, { "type": "Announce", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/851742789724020750/entities/urn:activity:1228016410327785472", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/851742789724020750", "content": "<br /><br />“THẾ NÀO LÀ SANG TRỌNG?<br /><br />Khái niệm này khá là trừu tượng, khó có thể cân đo. Nên bài viết này chỉ là quan điểm cá nhân của một người chưa sang trọng nhưng có hiểu biết, viết về sự sang trọng. <br /><br />Đầu tiên phải loại bỏ ngay tư tưởng: “Không/chưa sang thì biết gì mà nói về sang trọng”. Đó là tư duy nguỵ biện mà mình đã viết rất nhiều trong khi người VN là có cách suy nghĩ đó rất phổ biến. Mở rộng ra là: “Đã giàu chưa mà đòi chê người giàu? Biết đá bóng không mà chê cầu thủ? Làm thủ tướng chưa mà chê thủ tướng? Ở nhà sang chưa mà đòi thiết kế nhà sang?” Cách suy nghĩ đó, xin lỗi, là rất ngu. Đó là loại nguỵ biện đả kích cá nhân. Thay vì phản biện trực tiếp thì quay ra phê phán cá nhân tác giả luận điểm. <br /><br />Cái sự sang trọng phải có từ bản chất của con người chứ không phải khoác cái vỏ đắt tiền, dùng đồ hiệu, xe ô tô vài chục tỷ thì tự nhiên thành người sang trọng. Cái chất sang trọng của mỗi người nó tới từ văn hoá ứng xử, kiến thức nền về tri thức nói chung, gu thẩm mỹ chuẩn mực và hiểu biết về nghệ thuật (ít nhất là các ngành cơ bản như mỹ thuật và âm nhạc). <br /><br />Vẻ hào nhoáng bên ngoài để tạo ra cái vỏ sang trọng khá đơn giản. Ở quê là Cúc là Hoa, khi ra TP em là Trà My. Mấy cô ca sĩ, người mẫu gốc bần nông có thể sau vài năm có đại gia đỡ đầu là có thể lột xác thành hot girl sang chảnh. Nhưng nếu không có cái gốc văn hoá, học hành, kiến thức của gia đình hay nhà trường truyền lại, thì cũng như con vịt bầu khoác bộ lông thiên nga mà thôi. <br /><br />Mấy đại gia BĐS trúng mấy mảnh đất có trăm tỷ sau vài năm cũng vậy thôi. Người ta học cách ăn chơi như vào nhà hàng xịn, đi spa, hút xì gà, đánh golf, ở trong lâu đài, ở resort 5 sao... cũng khá dễ, có tiền là có đứa hầu. Nhưng để có cái cốt cách của người sang trọng như viết ở trên thì không phải ngày một ngày hai mà có được. Vì giáo dục kiến thức, học hỏi về nghệ thuật, thẩm mỹ, về đối nhân xử thế, về trách nhiệm xã hội... phải là một quá trình dài hàng chục đến vài chục năm, thậm chí 1-2 thế hệ. <br /><br />Với các tố chất kể trên, chỉ có giới tinh hoa lâu đời mới có được. Nhưng ở vài stt trước mình đã viết, VN bây giờ hầu như không còn giới tinh hoa. Chế độ CS đã làm triệt tiêu giới này kể từ khi họ nắm quyền. Bởi tinh hoa là đại diện của giai cấp bóc lột, cần phải tiêu diệt. <br /><br />Kể từ năm 54 ở miền Bắc, giới tinh hoa bỏ trốn vào Nam hoặc ra nước ngoài. Một số ở lại thì buộc phải hoà đồng với giới bình dân, thu mình lại, chỉ dám bộc lộ cái cốt cách sang trọng 1 cách kín đáo nhất có thể và hình ảnh của họ trở nên mờ nhạt, không còn là tấm gương cho quần chúng noi theo. Thậm chí họ còn bị cần lao chửi là tiểu tư sản! <br /><br />Một trường hợp khá điển hình là ông Giáp, khi còn ở chiến khu, ông vẫn giữ thói quen khi còn sống ở Hà Nội, học trường Albert Sarraut (trường trung học Tây xịn nhất Đông Dương) và ĐH Đông Dương, là mặc vest, đội mũ phớt, xách ba toong. Nhưng kể từ năm 54, không bao giờ ông còn cách ăn mặc kiểu đó, thay vào đó là bộ quân phục cấp tướng, kể cả ở những buổi ra mắt thuần dân sự, có lẽ để hoà đồng với các đồng chí mặc bộ kaki kiểu Tôn Trung Sơn (trend thời đó). <br /><br />Miền Nam sau 75 cũng tương tự, giới tinh hoa vượt biên vãn. Những người còn lại thì bị cải tạo công thương nghiệp, rồi cũng tìm cách ra đi. SG trở nên giống với HN năm 54, là đất của dân tiếp quản (hay giải phóng). <br /><br />Trải qua mấy chục năm lầm than do kinh tế bao cấp, giới tinh hoa gần như đã bị thủ tiêu, chỉ còn lay lắt ở một số gia đình. Nghèo thì đâu còn sang được nữa. Kể từ sau 1995, kinh tế VN khởi sắc, mới dần tạo nên một lớp nhà giàu mới. Với những ai có gốc gác từ giới tinh hoa cũ thì họ vẫn giữ được cốt cách cha ông, không quá bỡ ngỡ với sự sang trọng mới quay trở lại. Nhưng đa phần thì nhưng người giàu mới đều không có gốc gác như vậy, vì phần nhiều đã ra nước ngoài cả rồi. <br /><br />Những người giàu mới đa phần bị coi là trọc phú, do họ không có gốc, lại thêm cách kiếm tiền của họ không dựa trên tri thức, thậm chí phi pháp. Đại khái như đào vàng, đá đỏ trúng mánh, đầu cơ BĐS, giang hồ, buôn bán chụp giật, mánh mung, cấu kết với quan lại để làm sân sau (tư bản đỏ)... Những người này có thể có rất nhiều tiền, nhưng không có gốc, cũng chẳng có học, nên họ có khoác lên mình đồ hiệu, xe xịn, nhà lâu đài, thì nó vẫn toát lên vẻ trọc phú mới rũ bùn đứng dậy sáng loà. Đại gia Trầm Bê là một ví dụ rất kinh điển, nghe đồn ông mới học hết lớp 3, cứ nhìn mấy toà lâu đài của ông là đánh giá được thẩm mỹ và văn hoá. <br /><br />Chính vì mới có của ăn của để được nhiều lắm là 20 năm nay (tức là mới một thế hệ) nên dân VN mới quay ngoắt 180 độ từ thái cực căm ghét giới tinh hoa nhà giàu, đề cao thành phần cơ bản (công nông binh) sang bưng bô nhà giàu một cách thô bỉ. Thành phần bưng bô nhà giàu, đồng thời khinh bỉ người chưa giàu bây giờ rất phổ biến cùng với trào lưu đọc sách self-help (nó xui người ta chỉ chơi với người giàu để học hỏi và thu nạp “năng lượng tích cực”). <br /><br />Mục đích sống là làm giàu, cố gắng vươn lên một đẳng cấp mới, có tiền, có quyền không bao giờ là sai. Nhưng vươn lên bằng mọi giá để bước chân vào cái gọi là sang trọng, bất kể phải hy sinh tư cách, đạo đức, thậm chí vi phạm pháp luật, là điều đáng lên án. <br /><br />Nên nhớ là giới tinh hoa, tức là người sang trọng, không ai chấp nhận hi sinh tư cách cá nhân, dòng họ, truyền thống gia đình để có tiền, có quyền. Người tinh hoa truyền thống họ có tư cách như những nhà quý tộc, như nhà quý tộc trong phim Titanic sẵn sàng ở lại tàu để chết, nhường chỗ cho phụ nữ và trẻ em được sống. Giới tinh hoa có cốt cách sang trọng không bao giờ khoe của, hợm hĩnh, nịnh trên nạt dưới, làm nhục người nghèo mà tự họ phải thấy trách nhiệm làm gương cho giới cần lao về phong cách sống, cách ứng xử chuẩn mực. <br /><br />Còn với giới nhà giàu VN hiện nay, những ai có học thức, hoặc cố gắng để có học thức, thì vẫn đang tiệm cận được với phong cách sống sang trọng của giới tinh hoa. Nhưng lượng này không nhiều, vì thời buổi nhiễu nhương, người ta khó làm giàu bằng kiến thức hơn là làm giàu bằng phạm pháp hoặc cấu kết. Mình mới gặp một vài người dân Hà Nội gốc có cốt cách sang trọng của giới tinh hoa truyền thống. Họ có cách cư xử nhã nhặn, tinh tế với mọi hoàn cảnh. <br /><br />Cùng với việc cả xã hội hùng hục “vươn lên” làm giàu bằng mọi giá là lối sống thực dụng, tiền là trên hết. Khi mình viết bài phê phán thói trưởng giả của giới nhà giàu mới nổi thì thế nào cũng có 1 đàn fan cuồng đại gia nào đó vào chửi mình là sĩ diện hão, nghèo còn chê việc. Nào là “Mày chê thì người ta càng nổi tiếng, PR miễn phí”. Thậm chí chính đối tượng bị phê phán cũng hỉ hả tuyên bố là mình được nổi tiếng thêm! <br /><br />Cần hiểu là nổi tiếng cũng dăm bảy đường, tiếng thơm và tiếng thối, tiếng vinh và tiếng nhục. Đừng nghĩ là bị dư luận chê cười là nổi tiếng, để kiếm tiền được. Cách kiếm tiền nhờ sự nổi tiếng xấu là kiếm tiền bằng cách bán đi tư cách. Người như vậy sao dám vỗ ngực nhận là “sang trọng, nâng tầm phong cách sống?”<br /><br />Tóm lại, giàu và sang là 2 khái niệm khác nhau. Sang thì cần phải giàu (không nhất thiết phải siêu giàu) nhưng giàu chưa chắc đã sang. Cái sự sang trọng toát ra từ cốt cách nó quan trọng hơn là sự hào nhoáng bề ngoài bằng cách đắp lên đồ hiệu đắt tiền. Có ai dám chê ông Steve Jobs quanh năm mặc đúng một bộ quần áo bình dân là kém sang? Sir (tước vị do nữ hoàng phong tặng) Norman Foster là một tinh hoa của nước Anh, KTS hàng đầu thế giới, thiết kế cho Steve Jobs toà nhà VP của Apple trị giá 5 tỷ đô đó. Trong 2 người đó ai sang hơn ai? Thậm chí Steve Jobs còn nổi tiếng hơn Norman Foster!<br /><br />Khi người ta thiếu cái bên trong thì sẽ phải cố tình gồng vẻ bề ngoài. Được cả trong lẫn ngoài thì quá hiếm. Vẻ ngoài hào nhoáng sang chảnh nhất VN bây giờ có lẽ là anh em bán hàng đa cấp. <br /><br />Dương Quốc Chính<br /><br />Ảnh chống trôi bài.", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/851742789724020750/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1228016410327785472", "published": "2021-04-11T16:18:46+00:00", "source": { "content": "\n\n“THẾ NÀO LÀ SANG TRỌNG?\n\nKhái niệm này khá là trừu tượng, khó có thể cân đo. Nên bài viết này chỉ là quan điểm cá nhân của một người chưa sang trọng nhưng có hiểu biết, viết về sự sang trọng. \n\nĐầu tiên phải loại bỏ ngay tư tưởng: “Không/chưa sang thì biết gì mà nói về sang trọng”. Đó là tư duy nguỵ biện mà mình đã viết rất nhiều trong khi người VN là có cách suy nghĩ đó rất phổ biến. Mở rộng ra là: “Đã giàu chưa mà đòi chê người giàu? Biết đá bóng không mà chê cầu thủ? Làm thủ tướng chưa mà chê thủ tướng? Ở nhà sang chưa mà đòi thiết kế nhà sang?” Cách suy nghĩ đó, xin lỗi, là rất ngu. Đó là loại nguỵ biện đả kích cá nhân. Thay vì phản biện trực tiếp thì quay ra phê phán cá nhân tác giả luận điểm. \n\nCái sự sang trọng phải có từ bản chất của con người chứ không phải khoác cái vỏ đắt tiền, dùng đồ hiệu, xe ô tô vài chục tỷ thì tự nhiên thành người sang trọng. Cái chất sang trọng của mỗi người nó tới từ văn hoá ứng xử, kiến thức nền về tri thức nói chung, gu thẩm mỹ chuẩn mực và hiểu biết về nghệ thuật (ít nhất là các ngành cơ bản như mỹ thuật và âm nhạc). \n\nVẻ hào nhoáng bên ngoài để tạo ra cái vỏ sang trọng khá đơn giản. Ở quê là Cúc là Hoa, khi ra TP em là Trà My. Mấy cô ca sĩ, người mẫu gốc bần nông có thể sau vài năm có đại gia đỡ đầu là có thể lột xác thành hot girl sang chảnh. Nhưng nếu không có cái gốc văn hoá, học hành, kiến thức của gia đình hay nhà trường truyền lại, thì cũng như con vịt bầu khoác bộ lông thiên nga mà thôi. \n\nMấy đại gia BĐS trúng mấy mảnh đất có trăm tỷ sau vài năm cũng vậy thôi. Người ta học cách ăn chơi như vào nhà hàng xịn, đi spa, hút xì gà, đánh golf, ở trong lâu đài, ở resort 5 sao... cũng khá dễ, có tiền là có đứa hầu. Nhưng để có cái cốt cách của người sang trọng như viết ở trên thì không phải ngày một ngày hai mà có được. Vì giáo dục kiến thức, học hỏi về nghệ thuật, thẩm mỹ, về đối nhân xử thế, về trách nhiệm xã hội... phải là một quá trình dài hàng chục đến vài chục năm, thậm chí 1-2 thế hệ. \n\nVới các tố chất kể trên, chỉ có giới tinh hoa lâu đời mới có được. Nhưng ở vài stt trước mình đã viết, VN bây giờ hầu như không còn giới tinh hoa. Chế độ CS đã làm triệt tiêu giới này kể từ khi họ nắm quyền. Bởi tinh hoa là đại diện của giai cấp bóc lột, cần phải tiêu diệt. \n\nKể từ năm 54 ở miền Bắc, giới tinh hoa bỏ trốn vào Nam hoặc ra nước ngoài. Một số ở lại thì buộc phải hoà đồng với giới bình dân, thu mình lại, chỉ dám bộc lộ cái cốt cách sang trọng 1 cách kín đáo nhất có thể và hình ảnh của họ trở nên mờ nhạt, không còn là tấm gương cho quần chúng noi theo. Thậm chí họ còn bị cần lao chửi là tiểu tư sản! \n\nMột trường hợp khá điển hình là ông Giáp, khi còn ở chiến khu, ông vẫn giữ thói quen khi còn sống ở Hà Nội, học trường Albert Sarraut (trường trung học Tây xịn nhất Đông Dương) và ĐH Đông Dương, là mặc vest, đội mũ phớt, xách ba toong. Nhưng kể từ năm 54, không bao giờ ông còn cách ăn mặc kiểu đó, thay vào đó là bộ quân phục cấp tướng, kể cả ở những buổi ra mắt thuần dân sự, có lẽ để hoà đồng với các đồng chí mặc bộ kaki kiểu Tôn Trung Sơn (trend thời đó). \n\nMiền Nam sau 75 cũng tương tự, giới tinh hoa vượt biên vãn. Những người còn lại thì bị cải tạo công thương nghiệp, rồi cũng tìm cách ra đi. SG trở nên giống với HN năm 54, là đất của dân tiếp quản (hay giải phóng). \n\nTrải qua mấy chục năm lầm than do kinh tế bao cấp, giới tinh hoa gần như đã bị thủ tiêu, chỉ còn lay lắt ở một số gia đình. Nghèo thì đâu còn sang được nữa. Kể từ sau 1995, kinh tế VN khởi sắc, mới dần tạo nên một lớp nhà giàu mới. Với những ai có gốc gác từ giới tinh hoa cũ thì họ vẫn giữ được cốt cách cha ông, không quá bỡ ngỡ với sự sang trọng mới quay trở lại. Nhưng đa phần thì nhưng người giàu mới đều không có gốc gác như vậy, vì phần nhiều đã ra nước ngoài cả rồi. \n\nNhững người giàu mới đa phần bị coi là trọc phú, do họ không có gốc, lại thêm cách kiếm tiền của họ không dựa trên tri thức, thậm chí phi pháp. Đại khái như đào vàng, đá đỏ trúng mánh, đầu cơ BĐS, giang hồ, buôn bán chụp giật, mánh mung, cấu kết với quan lại để làm sân sau (tư bản đỏ)... Những người này có thể có rất nhiều tiền, nhưng không có gốc, cũng chẳng có học, nên họ có khoác lên mình đồ hiệu, xe xịn, nhà lâu đài, thì nó vẫn toát lên vẻ trọc phú mới rũ bùn đứng dậy sáng loà. Đại gia Trầm Bê là một ví dụ rất kinh điển, nghe đồn ông mới học hết lớp 3, cứ nhìn mấy toà lâu đài của ông là đánh giá được thẩm mỹ và văn hoá. \n\nChính vì mới có của ăn của để được nhiều lắm là 20 năm nay (tức là mới một thế hệ) nên dân VN mới quay ngoắt 180 độ từ thái cực căm ghét giới tinh hoa nhà giàu, đề cao thành phần cơ bản (công nông binh) sang bưng bô nhà giàu một cách thô bỉ. Thành phần bưng bô nhà giàu, đồng thời khinh bỉ người chưa giàu bây giờ rất phổ biến cùng với trào lưu đọc sách self-help (nó xui người ta chỉ chơi với người giàu để học hỏi và thu nạp “năng lượng tích cực”). \n\nMục đích sống là làm giàu, cố gắng vươn lên một đẳng cấp mới, có tiền, có quyền không bao giờ là sai. Nhưng vươn lên bằng mọi giá để bước chân vào cái gọi là sang trọng, bất kể phải hy sinh tư cách, đạo đức, thậm chí vi phạm pháp luật, là điều đáng lên án. \n\nNên nhớ là giới tinh hoa, tức là người sang trọng, không ai chấp nhận hi sinh tư cách cá nhân, dòng họ, truyền thống gia đình để có tiền, có quyền. Người tinh hoa truyền thống họ có tư cách như những nhà quý tộc, như nhà quý tộc trong phim Titanic sẵn sàng ở lại tàu để chết, nhường chỗ cho phụ nữ và trẻ em được sống. Giới tinh hoa có cốt cách sang trọng không bao giờ khoe của, hợm hĩnh, nịnh trên nạt dưới, làm nhục người nghèo mà tự họ phải thấy trách nhiệm làm gương cho giới cần lao về phong cách sống, cách ứng xử chuẩn mực. \n\nCòn với giới nhà giàu VN hiện nay, những ai có học thức, hoặc cố gắng để có học thức, thì vẫn đang tiệm cận được với phong cách sống sang trọng của giới tinh hoa. Nhưng lượng này không nhiều, vì thời buổi nhiễu nhương, người ta khó làm giàu bằng kiến thức hơn là làm giàu bằng phạm pháp hoặc cấu kết. Mình mới gặp một vài người dân Hà Nội gốc có cốt cách sang trọng của giới tinh hoa truyền thống. Họ có cách cư xử nhã nhặn, tinh tế với mọi hoàn cảnh. \n\nCùng với việc cả xã hội hùng hục “vươn lên” làm giàu bằng mọi giá là lối sống thực dụng, tiền là trên hết. Khi mình viết bài phê phán thói trưởng giả của giới nhà giàu mới nổi thì thế nào cũng có 1 đàn fan cuồng đại gia nào đó vào chửi mình là sĩ diện hão, nghèo còn chê việc. Nào là “Mày chê thì người ta càng nổi tiếng, PR miễn phí”. Thậm chí chính đối tượng bị phê phán cũng hỉ hả tuyên bố là mình được nổi tiếng thêm! \n\nCần hiểu là nổi tiếng cũng dăm bảy đường, tiếng thơm và tiếng thối, tiếng vinh và tiếng nhục. Đừng nghĩ là bị dư luận chê cười là nổi tiếng, để kiếm tiền được. Cách kiếm tiền nhờ sự nổi tiếng xấu là kiếm tiền bằng cách bán đi tư cách. Người như vậy sao dám vỗ ngực nhận là “sang trọng, nâng tầm phong cách sống?”\n\nTóm lại, giàu và sang là 2 khái niệm khác nhau. Sang thì cần phải giàu (không nhất thiết phải siêu giàu) nhưng giàu chưa chắc đã sang. Cái sự sang trọng toát ra từ cốt cách nó quan trọng hơn là sự hào nhoáng bề ngoài bằng cách đắp lên đồ hiệu đắt tiền. Có ai dám chê ông Steve Jobs quanh năm mặc đúng một bộ quần áo bình dân là kém sang? Sir (tước vị do nữ hoàng phong tặng) Norman Foster là một tinh hoa của nước Anh, KTS hàng đầu thế giới, thiết kế cho Steve Jobs toà nhà VP của Apple trị giá 5 tỷ đô đó. Trong 2 người đó ai sang hơn ai? Thậm chí Steve Jobs còn nổi tiếng hơn Norman Foster!\n\nKhi người ta thiếu cái bên trong thì sẽ phải cố tình gồng vẻ bề ngoài. Được cả trong lẫn ngoài thì quá hiếm. Vẻ ngoài hào nhoáng sang chảnh nhất VN bây giờ có lẽ là anh em bán hàng đa cấp. \n\nDương Quốc Chính\n\nẢnh chống trôi bài.", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1228040970698555392/activity", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/851742789724020750", "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/followers" ] }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1227963914296795136", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "content": "<a href=\"https://www.facebook.com/media/set/?set=a.2258770461084251&amp;type=3\" target=\"_blank\">https://www.facebook.com/media/set/?set=a.2258770461084251&amp;type=3</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1227963914296795136", "published": "2021-04-11T12:50:11+00:00", "source": { "content": "https://www.facebook.com/media/set/?set=a.2258770461084251&type=3", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1227963914296795136/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1227775838022074368", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "content": "<a href=\"https://www.youtube.com/watch?v=IprScr_TBGY\" target=\"_blank\">https://www.youtube.com/watch?v=IprScr_TBGY</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1227775838022074368", "published": "2021-04-11T00:22:50+00:00", "source": { "content": "https://www.youtube.com/watch?v=IprScr_TBGY", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1227775838022074368/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1226957932138983424", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "content": "<a href=\"https://www.facebook.com/invisiblepartner/videos/493884228463196/\" target=\"_blank\">https://www.facebook.com/invisiblepartner/videos/493884228463196/</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1226957932138983424", "published": "2021-04-08T18:12:46+00:00", "source": { "content": "https://www.facebook.com/invisiblepartner/videos/493884228463196/", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1226957932138983424/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1226266673562214400", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "content": "Tận hưởng cuộc sống với những thứ (mà chúng ta cho là) lặt vặt<br /><br />Sáng ăn cái cheese sandwich với ly cà phê nghe ít jazz phê vloz nên có hứng làm cái post này. <br />À, 1p quảng cáo. Cái sandwich công nghệ nhật yudan gì đó của abc bakery ăn ngon mà giá ok vloz. 28k 6 miếng. Vì ngon nên pr free. Hệ hệ. <br /><br />Chúng ta được lập trình từ nhỏ rằng chúng ta chỉ đạt được hạnh phúc, niềm vui, sự tận hưởng khi chúng ta đạt được mục đích. Mục đích đó phần lớn là do môi trường, cha mẹ, xã hội áp cho chúng ta. <br /><br />Phải được 9d mới được ba mẹ cưng, ông bà khen. <br />Phải được top 5 học sinh giỏi.<br />Phải ăn hết tô cơm.<br />Phải 6 múi.<br />Phải giàu.<br />Phải thành đạt. <br />Phải đọc được 30 quyển sách trong 1 năm.<br />Phải chạy được 6km trong 30p.<br />Phải phải phải. Mệch vkl.<br /><br />Mấy feng thử ngẫm coi mấy cái mấy feng làm có thực sự là mấy feng thích không. Hay làm là vì sợ hãi bị bỏ xa trong cuộc đua sinh tồn. Có phải là thứ feng thực sự thấy vui khi làm không hay vì một nguyên nhân ngoại cảnh nào đó - tập tạ để dễ cua gái chẳng hạn, hay học đọc vị để thao túng người khác cho dễ. <br /><br />Đam mê không phải là yếu tố cốt lõi quan trọng nhất cho thành công khi truy cầu thứ gì đó, nhưng nó vẫn giữ một vị thế lớn trong quá trình.<br />À bữa nhớ có viết tí về đam mê. Đam mê thật sự chỉ xuất hiện sau khi đã qua thử thách với bao khổ cực và hiểu rõ rủi ro được mất trên con đường truy cầu, chấp nhận những cái đó đầy đủ mà vẫn mê được thì mới gọi là đam mê. Chứ mới nhìn thấy hay hay đẹp đẹp rồi bảo mê thì giống teen boy mới lớn thôi koo. <br />Có đam mê rồi thì hành trình dễ thở hơn vui hơn lẹ hơn. <br /><br />Mấy cái \"phải\" ở trên là cái giết đam mê lẹ nhất. <br />Nó khiến feng tiếp cận vấn đề theo hướng bị động, bị hiếp dâm. <br />Tôi chưa bị hiếp bao giờ nhưng tôi biết bị hiếp chẳng dễ chịu gì, và làm việc với tâm thế bị động thì nó oải và chán vkl. <br /><br />Giải pháp là sao. Thì tận hưởng việc bị hiếp dâm chứ sao. <br />Đời mà không có những cái phải ở trên thì không ra việc. Mà không ra việc thì xã hội ko vận hành chuẩn được. <br /><br />Học, làm, vận hành mà không có thành quả thì đâu có được. Gia đình xã hội và chính feng sẽ hành feng sml cho xem. <br /><br />Vậy để tận hưởng cuộc hiếp dâm mà cuộc đời dành cho ta thì nên tự thiết kế và đổi não trạng với những yếu tố sau.<br /><br />1 . Đặt mục tiêu hợp lý. <br />- đặt mục tiêu với cỡ 20% vượt cấp của feng hiện tại thôi. Kiểu neet loser lâu quá thì ngủ sớm với sáng ra ngoài đi bộ phơi nắng với ngày đọc 2 trang sách là ok rồi.<br />Hay đang có biz ấm êm thì phải chuẩn bị những project mới phòng hờ. Thể lực ok thì thử những cách tập mới để tăng trần hiện tại. <br /><br />Hay đơn giản nhất là mỗi ngày tìm lỗi nhỏ mà sửa. Khỏi cần tiến hay set up cao hơn làm gì. Cứ tìm thiếu sót trong cuộc sống mà sửa. Lên level ầm ầm luôn. <br /><br />2 . Học tận hưởng quá trình cùng những sự nhỏ nhỏ trong cuộc sống<br /><br />Tôi dùng chữ học vì nó không dễ. Nó đòi hỏi ở feng sự mindfulness (quên nghĩa việt rồi) để biết chuyện gì đang xảy ra. Biết chuyện gì đang xảy ra để thấy tiến độ phát triển. Nhận biết cái tiến độ phát triển này rất quan trọng. Con người, Có nhiều nhu cầu, và một trong số đó là việc nhận ra mình đang tiến bộ aka up level. Cứ nhớ lại mấy lúc đọc đồ thông não hay thấy sức mạnh của mình tăng lên xem. Phê không. Phê vloz. <br />Có cái mắc cười là thời này phải học để giữ trạng thái mindfulness chứ người thời xưa người ta không cần lắm vì tâm người xưa tịnh, không bị nhiễu. Ngoài ra thể lực họ còn khoẻ và minh mẫn hơn người bây giờ nhiều nên họ chơi môn gì thì nhận ra những cái thay đổi tiệm cận rất dễ. Mà họ cũng chả cần nhận ra cái thay đổi tiệm cận luôn vì khi họ làm họ chơi họ cũng đã thấy vui rồi. <br /><br />Why? Vì họ hoạt động nhiều và KHÔNG CÓ MẠNG ẢO. <br /><br />Trước có viết thì chơi các thể loại mạng ảo (game, internet, mạng xã hội) thì phải biết tâm thế chơi để tâm, vô thức không bị loạn. Đơn giản thôi, đang vui yêu đời vì được tăng 10% lương, mở net lên thấy thiếu gia nó mua con xe mà cái bánh xe của nó mình làm 3 năm mới mua nổi. Một bầu trời gato nổi lên. Mất mẹ nó ngày để recover. À đó là nếu ngày hôm sau không xài gì. Chứ xài tiếp thì loạn tiếp. <br />Hay đang chạy chơi vui thì thấy mấy đứa lập kỷ lục mà cả đời mình cố cũng ko bằng. Lại hoảng. <br /><br />Chơi game cũng hại não. Nó điều chỉnh thông số về thế giới thật trong tiềm thức ghê vl. Để thông một motion tập chuẩn thì cần cỡ 6 tháng đến 2 năm (tùy motion). Game thì 20p học được 3 skill high class. Hỏi sao tới lúc chơi game đời không chán. <br /><br />Game đời nó vi tế hơn, chi tiết hơn, kiên nhẫn hơn, tốn time hơn, ít rõ ràng hơn, rủi ro cao hơn, (cảm giác) mất mát lớn hơn. Chúng ta được sinh ra để chơi game. Nên giờ có game ảo chơi dễ hơn thì lại switch qua ảo thôi. <br />Tóm lại. Muốn chơi game đời giỏi thì tập nhìn com chấy thành con bò. Còn game ảo gây phê vì giúp nhìn con bò thành con chấy.<br /><br />Game đời khoai hơn nhưng bù lại hạnh phúc lâu dài và ổn định hơn.<br /><br />Bởi bọn elite high class rất kỹ trong việc nạp thứ gì vào đầu. <br />Dân đen thì chỉ cần không đổ máu gãy tay bể đầu đau bụng là ok - không sao đâu.<br /><br />Thiệt sự chỉ cần kiêng được mạng ảo thì những thứ bình thường lặt vặt trong cuộc sống cũng có thể đem lại cho ta niềm vui rất lớn.<br />Vài ví dụ.<br />Tiếng nhạc tiền chiến trong một chiều mưa chủ nhật có thể làm feng thăng hoa khi đang đọc một truyện ngắn của một nhà văn trẻ ất ơ nào đó.<br />Ngồi nhìn con nít chạy chơi - hay phê hơn là ra chơi với tụi nó trong một chiều hè tắt nắng.<br />Sáng ra dậy tỉa cây tưới nước vườn cây trong nắng sớm.<br />Chọc cho bọn con nít khóc.<br />Chọc chó bị xích. <br />Đi ăn trộm trái cây.<br />Đọc doremon.<br />Tối nghe truyện ma chú ngạn.<br />Đi xe đạp qua một vùng khác hơi xa.<br />Giành ăn với em trai rồi nhìn nó khóc ấm ức. <br />.......<br /><br />Mấy cái vui nho nhỏ này coi vậy chứ quan trọng lắm vì nó là những niềm vui lành mạnh và giúp feng cân bằng. Nền tảng của cuộc sống hạnh phúc nó đến từ mấy cái nhỏ nhỏ này đó mấy koos.<br />Cre Vagabond ", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1226266673562214400", "published": "2021-04-06T20:25:56+00:00", "source": { "content": "Tận hưởng cuộc sống với những thứ (mà chúng ta cho là) lặt vặt\n\nSáng ăn cái cheese sandwich với ly cà phê nghe ít jazz phê vloz nên có hứng làm cái post này. \nÀ, 1p quảng cáo. Cái sandwich công nghệ nhật yudan gì đó của abc bakery ăn ngon mà giá ok vloz. 28k 6 miếng. Vì ngon nên pr free. Hệ hệ. \n\nChúng ta được lập trình từ nhỏ rằng chúng ta chỉ đạt được hạnh phúc, niềm vui, sự tận hưởng khi chúng ta đạt được mục đích. Mục đích đó phần lớn là do môi trường, cha mẹ, xã hội áp cho chúng ta. \n\nPhải được 9d mới được ba mẹ cưng, ông bà khen. \nPhải được top 5 học sinh giỏi.\nPhải ăn hết tô cơm.\nPhải 6 múi.\nPhải giàu.\nPhải thành đạt. \nPhải đọc được 30 quyển sách trong 1 năm.\nPhải chạy được 6km trong 30p.\nPhải phải phải. Mệch vkl.\n\nMấy feng thử ngẫm coi mấy cái mấy feng làm có thực sự là mấy feng thích không. Hay làm là vì sợ hãi bị bỏ xa trong cuộc đua sinh tồn. Có phải là thứ feng thực sự thấy vui khi làm không hay vì một nguyên nhân ngoại cảnh nào đó - tập tạ để dễ cua gái chẳng hạn, hay học đọc vị để thao túng người khác cho dễ. \n\nĐam mê không phải là yếu tố cốt lõi quan trọng nhất cho thành công khi truy cầu thứ gì đó, nhưng nó vẫn giữ một vị thế lớn trong quá trình.\nÀ bữa nhớ có viết tí về đam mê. Đam mê thật sự chỉ xuất hiện sau khi đã qua thử thách với bao khổ cực và hiểu rõ rủi ro được mất trên con đường truy cầu, chấp nhận những cái đó đầy đủ mà vẫn mê được thì mới gọi là đam mê. Chứ mới nhìn thấy hay hay đẹp đẹp rồi bảo mê thì giống teen boy mới lớn thôi koo. \nCó đam mê rồi thì hành trình dễ thở hơn vui hơn lẹ hơn. \n\nMấy cái \"phải\" ở trên là cái giết đam mê lẹ nhất. \nNó khiến feng tiếp cận vấn đề theo hướng bị động, bị hiếp dâm. \nTôi chưa bị hiếp bao giờ nhưng tôi biết bị hiếp chẳng dễ chịu gì, và làm việc với tâm thế bị động thì nó oải và chán vkl. \n\nGiải pháp là sao. Thì tận hưởng việc bị hiếp dâm chứ sao. \nĐời mà không có những cái phải ở trên thì không ra việc. Mà không ra việc thì xã hội ko vận hành chuẩn được. \n\nHọc, làm, vận hành mà không có thành quả thì đâu có được. Gia đình xã hội và chính feng sẽ hành feng sml cho xem. \n\nVậy để tận hưởng cuộc hiếp dâm mà cuộc đời dành cho ta thì nên tự thiết kế và đổi não trạng với những yếu tố sau.\n\n1 . Đặt mục tiêu hợp lý. \n- đặt mục tiêu với cỡ 20% vượt cấp của feng hiện tại thôi. Kiểu neet loser lâu quá thì ngủ sớm với sáng ra ngoài đi bộ phơi nắng với ngày đọc 2 trang sách là ok rồi.\nHay đang có biz ấm êm thì phải chuẩn bị những project mới phòng hờ. Thể lực ok thì thử những cách tập mới để tăng trần hiện tại. \n\nHay đơn giản nhất là mỗi ngày tìm lỗi nhỏ mà sửa. Khỏi cần tiến hay set up cao hơn làm gì. Cứ tìm thiếu sót trong cuộc sống mà sửa. Lên level ầm ầm luôn. \n\n2 . Học tận hưởng quá trình cùng những sự nhỏ nhỏ trong cuộc sống\n\nTôi dùng chữ học vì nó không dễ. Nó đòi hỏi ở feng sự mindfulness (quên nghĩa việt rồi) để biết chuyện gì đang xảy ra. Biết chuyện gì đang xảy ra để thấy tiến độ phát triển. Nhận biết cái tiến độ phát triển này rất quan trọng. Con người, Có nhiều nhu cầu, và một trong số đó là việc nhận ra mình đang tiến bộ aka up level. Cứ nhớ lại mấy lúc đọc đồ thông não hay thấy sức mạnh của mình tăng lên xem. Phê không. Phê vloz. \nCó cái mắc cười là thời này phải học để giữ trạng thái mindfulness chứ người thời xưa người ta không cần lắm vì tâm người xưa tịnh, không bị nhiễu. Ngoài ra thể lực họ còn khoẻ và minh mẫn hơn người bây giờ nhiều nên họ chơi môn gì thì nhận ra những cái thay đổi tiệm cận rất dễ. Mà họ cũng chả cần nhận ra cái thay đổi tiệm cận luôn vì khi họ làm họ chơi họ cũng đã thấy vui rồi. \n\nWhy? Vì họ hoạt động nhiều và KHÔNG CÓ MẠNG ẢO. \n\nTrước có viết thì chơi các thể loại mạng ảo (game, internet, mạng xã hội) thì phải biết tâm thế chơi để tâm, vô thức không bị loạn. Đơn giản thôi, đang vui yêu đời vì được tăng 10% lương, mở net lên thấy thiếu gia nó mua con xe mà cái bánh xe của nó mình làm 3 năm mới mua nổi. Một bầu trời gato nổi lên. Mất mẹ nó ngày để recover. À đó là nếu ngày hôm sau không xài gì. Chứ xài tiếp thì loạn tiếp. \nHay đang chạy chơi vui thì thấy mấy đứa lập kỷ lục mà cả đời mình cố cũng ko bằng. Lại hoảng. \n\nChơi game cũng hại não. Nó điều chỉnh thông số về thế giới thật trong tiềm thức ghê vl. Để thông một motion tập chuẩn thì cần cỡ 6 tháng đến 2 năm (tùy motion). Game thì 20p học được 3 skill high class. Hỏi sao tới lúc chơi game đời không chán. \n\nGame đời nó vi tế hơn, chi tiết hơn, kiên nhẫn hơn, tốn time hơn, ít rõ ràng hơn, rủi ro cao hơn, (cảm giác) mất mát lớn hơn. Chúng ta được sinh ra để chơi game. Nên giờ có game ảo chơi dễ hơn thì lại switch qua ảo thôi. \nTóm lại. Muốn chơi game đời giỏi thì tập nhìn com chấy thành con bò. Còn game ảo gây phê vì giúp nhìn con bò thành con chấy.\n\nGame đời khoai hơn nhưng bù lại hạnh phúc lâu dài và ổn định hơn.\n\nBởi bọn elite high class rất kỹ trong việc nạp thứ gì vào đầu. \nDân đen thì chỉ cần không đổ máu gãy tay bể đầu đau bụng là ok - không sao đâu.\n\nThiệt sự chỉ cần kiêng được mạng ảo thì những thứ bình thường lặt vặt trong cuộc sống cũng có thể đem lại cho ta niềm vui rất lớn.\nVài ví dụ.\nTiếng nhạc tiền chiến trong một chiều mưa chủ nhật có thể làm feng thăng hoa khi đang đọc một truyện ngắn của một nhà văn trẻ ất ơ nào đó.\nNgồi nhìn con nít chạy chơi - hay phê hơn là ra chơi với tụi nó trong một chiều hè tắt nắng.\nSáng ra dậy tỉa cây tưới nước vườn cây trong nắng sớm.\nChọc cho bọn con nít khóc.\nChọc chó bị xích. \nĐi ăn trộm trái cây.\nĐọc doremon.\nTối nghe truyện ma chú ngạn.\nĐi xe đạp qua một vùng khác hơi xa.\nGiành ăn với em trai rồi nhìn nó khóc ấm ức. \n.......\n\nMấy cái vui nho nhỏ này coi vậy chứ quan trọng lắm vì nó là những niềm vui lành mạnh và giúp feng cân bằng. Nền tảng của cuộc sống hạnh phúc nó đến từ mấy cái nhỏ nhỏ này đó mấy koos.\nCre Vagabond ", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1226266673562214400/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1226265775757606912", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "content": "Trẻ trâu ngu ngốk<br /><br />Post không tính tụi được định hướng xịn, được tiếp nhận giáo dục xịn từ nhỏ. Post dành cho phần lớn số đông kiếp trước hiếp dâm con heo, đẩy bà già xuống biển nên kiếp này u mê lạc lối những 2x năm tuổi trẻ.<br /><br />Mới coi lại kỷ niệm facebook cách đây mấy năm. Tôi có post cái tút khá mắc cười.<br /><br />Age 16: Don't tell me what to do!! Age 24: Could someone PLEASE tell me what to do?<br /><br />Năm 16. Đừng bảo tao phải làm gì cả.<br />Năm 24: anh nào ơi làm ơn chỉ bảo em nên làm gì đi.<br /><br />Mỗi nơi mỗi quốc gia mỗi văn hoá thì trẻ trai nó có một cái mốc quan trọng để đánh dấu việc mình trở thành đàn ông. <br />Về mặt hình tướng thì đó có thể là việc có công việc ổn định, kiếm ra tiền, mất trinh con koo, mua được nhà, cưới được vợ, tham dự một lễ trưởng thành chi chi đó, đại loại vậy. Nói chung đây là về mặt thể xác, nhìn thấy được.<br /><br />Còn cá nhân tôi nghĩ trẻ trai ngoài mặt thể xác sinh lý (sinh lý) thì còn một yếu tố quan trọng vkl về mặt tinh thần - tâm thế (mental) có thể xem là một mốc quan trọng đánh dấu cho việc trưởng thành làm đàn ông là: nhận ra - giác ngộ rằng mình ngu, nhỏ bé, thiếu sót, khiếm khuyết, lạc lối, cùi bắp vkl VÀ có lòng mong cầu học tập, tu dưỡng, sửa đổi, cản thiện bản thân. <br /><br />Boys are stupid. Bọn con trai có tính nam mạnh thì bản năng là ham vui và cứng đầu méo nghe ai cả. Lúc nào cũng cho mình là xịn là ngon là cái rốn của vũ trụ. Đứa nào tố chất càng cao thì cái tính \"duy ngã độc tôn\" này hơi lớn. Phải là cao nhân thứ dữ mới độ được tụi nó. <br />Với thêm phần lớn lên trong môi trường vô trùng (không đương đầu thử thách thật ngoài đời) với những thử thách tương đối dễ (thi học sinh giỏi hay hạng nhất trong trường chẳng hạn). Những môi trường mà bọn boys lớn lên bây giờ nó bị cái là \"không cần ra việc thật\" \"không cần make shit happen\" nên chúng nghĩ là chúng giỏi lắm, ngon cơm lắm, được dăm ba con điểm cao, có tí thành tích ảo là hơn người, tí tài lẻ xàm loz, là được quyền làm cái rốn của vũ trụ. <br /><br />Chưa biết học được gì từ mấy môi trường này không nhưng trước mắt là bị nhiễm cái ảo thành tích. Mà ảo thành tích này thì dễ dẫn tới việc kiêu căng, không biết điều với cuộc đời. Bị mấy cái này thì sao, thì sẽ bị đời tát, tát cho tới lúc tỉnh để mà biết điều, để mà bỏ làm ngợm mà trở lại làm người. Còn loz nào mà ngáo + cố chấp méo chịu khuây khoả + nhà có điều kiện + lười thì dễ thành neet sĩ hay ngáo sĩ trốn đời nhưng vẫn tỏ vẻ thanh cao: tao không thèm chứ không phải tao không có khả năng. Hahaha. Cười vloz tụi lập lờ con đen này.<br /><br />À đấy là nói tụi mạnh dám giữ chính kiến (có phần ngu ngốc ngây ngô) của mình. Chứ còn bọn bị pussy hoá thì dễ bẻ dễ hoà nhập hơn thôi. Nhưng đó là bề nổi chứ thâm sâu thì nó vẫn giữ cái tôi đần lì khó độ, chỉ là biểu hiện ra nhẹ nhàng. Nói chung thì điểm chung của boys là ngu mà được cái lì. <br /><br />Thế nên giây phút mà boys trẻ trâu nó nhận ra được rằng bản thân nó ngu mà lì thì nó là một giây phút khá thiêng liêng trong cuộc đời. Đó là phút giây nó dám mạnh mẽ, khách quan nhìn vào cái thân sida hột gà ghẻ lở của nó. Sự kiêu căng thành khiêm tốn, sự nhìn nhận chủ quan thành khách quan, sự không biết điều thành biết điều, sự tự phụ vô lý biến thành sự sợ hãi hợp lý - cần thiết. Nó nhận ra được thế giới không xoay quanh nó mà nó nên điều chỉnh để sống hoà hợp với thế giới. Nó nhận ra được thế giới không phải màu hồng mà là một nơi khốc liệt tàn nhẫn, nơi mà không dung thứ cho sự lười biếng và ngu dốt. <br /><br />Nó biết sợ. Không phải kiểu sợ ma khi coi phim ma hay sợ cha mẹ trách phạt đòn roi. Mà là cái sợ mang tính nhận thức rõ ràng đầy đủ các cung bậc. Từ cảm xúc, lý trí, thân xác, vô thức nó cùng hoà một bản nhạc du dương ngày này qua ngày khác với theme sự sợ hãi. <br /><br />Tới lúc này thì não tụi boys mới sẵn sàng nạp kiến thức vào.<br /><br />Loài người chúng ta học - lãnh ngộ tốt nhất từ đau đớn và sợ hãi.<br /><br />Sự sợ hãi thế giới và sợ sự bất lực vô năng của bản thân là bài học đầu tiên mà bất cứ thằng boys trẻ trâu nào muốn làm đàn ông đều phải trải qua. Học bài này sớm thì khôn sớm, trưởng thành sớm, có nhiều thời gian tu dưỡng sớm, từ đó có lợi thế về mặt kinh nghiệm trí tuệ hơn những đứa khác.<br /><br />Còn cứ tự tin, cái rốn của vũ trụ mà không biết sợ hãi và khiêm tốn học hỏi thì sẽ sớm bị đời vả cho tỉnh thôi baby à.<br /><br />Bởi thế có những người dù già thân xác nhưng tâm tính không khác gì tụi trẻ trâu, và cũng có những người còn rất trẻ nhưng lại có những đức tính tốt cần rất nhiều thời gian. Nhìn vậy mà không phải vậy à nha.<br />Cre Vagabond fb", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1226265775757606912", "published": "2021-04-06T20:22:22+00:00", "source": { "content": "Trẻ trâu ngu ngốk\n\nPost không tính tụi được định hướng xịn, được tiếp nhận giáo dục xịn từ nhỏ. Post dành cho phần lớn số đông kiếp trước hiếp dâm con heo, đẩy bà già xuống biển nên kiếp này u mê lạc lối những 2x năm tuổi trẻ.\n\nMới coi lại kỷ niệm facebook cách đây mấy năm. Tôi có post cái tút khá mắc cười.\n\nAge 16: Don't tell me what to do!! Age 24: Could someone PLEASE tell me what to do?\n\nNăm 16. Đừng bảo tao phải làm gì cả.\nNăm 24: anh nào ơi làm ơn chỉ bảo em nên làm gì đi.\n\nMỗi nơi mỗi quốc gia mỗi văn hoá thì trẻ trai nó có một cái mốc quan trọng để đánh dấu việc mình trở thành đàn ông. \nVề mặt hình tướng thì đó có thể là việc có công việc ổn định, kiếm ra tiền, mất trinh con koo, mua được nhà, cưới được vợ, tham dự một lễ trưởng thành chi chi đó, đại loại vậy. Nói chung đây là về mặt thể xác, nhìn thấy được.\n\nCòn cá nhân tôi nghĩ trẻ trai ngoài mặt thể xác sinh lý (sinh lý) thì còn một yếu tố quan trọng vkl về mặt tinh thần - tâm thế (mental) có thể xem là một mốc quan trọng đánh dấu cho việc trưởng thành làm đàn ông là: nhận ra - giác ngộ rằng mình ngu, nhỏ bé, thiếu sót, khiếm khuyết, lạc lối, cùi bắp vkl VÀ có lòng mong cầu học tập, tu dưỡng, sửa đổi, cản thiện bản thân. \n\nBoys are stupid. Bọn con trai có tính nam mạnh thì bản năng là ham vui và cứng đầu méo nghe ai cả. Lúc nào cũng cho mình là xịn là ngon là cái rốn của vũ trụ. Đứa nào tố chất càng cao thì cái tính \"duy ngã độc tôn\" này hơi lớn. Phải là cao nhân thứ dữ mới độ được tụi nó. \nVới thêm phần lớn lên trong môi trường vô trùng (không đương đầu thử thách thật ngoài đời) với những thử thách tương đối dễ (thi học sinh giỏi hay hạng nhất trong trường chẳng hạn). Những môi trường mà bọn boys lớn lên bây giờ nó bị cái là \"không cần ra việc thật\" \"không cần make shit happen\" nên chúng nghĩ là chúng giỏi lắm, ngon cơm lắm, được dăm ba con điểm cao, có tí thành tích ảo là hơn người, tí tài lẻ xàm loz, là được quyền làm cái rốn của vũ trụ. \n\nChưa biết học được gì từ mấy môi trường này không nhưng trước mắt là bị nhiễm cái ảo thành tích. Mà ảo thành tích này thì dễ dẫn tới việc kiêu căng, không biết điều với cuộc đời. Bị mấy cái này thì sao, thì sẽ bị đời tát, tát cho tới lúc tỉnh để mà biết điều, để mà bỏ làm ngợm mà trở lại làm người. Còn loz nào mà ngáo + cố chấp méo chịu khuây khoả + nhà có điều kiện + lười thì dễ thành neet sĩ hay ngáo sĩ trốn đời nhưng vẫn tỏ vẻ thanh cao: tao không thèm chứ không phải tao không có khả năng. Hahaha. Cười vloz tụi lập lờ con đen này.\n\nÀ đấy là nói tụi mạnh dám giữ chính kiến (có phần ngu ngốc ngây ngô) của mình. Chứ còn bọn bị pussy hoá thì dễ bẻ dễ hoà nhập hơn thôi. Nhưng đó là bề nổi chứ thâm sâu thì nó vẫn giữ cái tôi đần lì khó độ, chỉ là biểu hiện ra nhẹ nhàng. Nói chung thì điểm chung của boys là ngu mà được cái lì. \n\nThế nên giây phút mà boys trẻ trâu nó nhận ra được rằng bản thân nó ngu mà lì thì nó là một giây phút khá thiêng liêng trong cuộc đời. Đó là phút giây nó dám mạnh mẽ, khách quan nhìn vào cái thân sida hột gà ghẻ lở của nó. Sự kiêu căng thành khiêm tốn, sự nhìn nhận chủ quan thành khách quan, sự không biết điều thành biết điều, sự tự phụ vô lý biến thành sự sợ hãi hợp lý - cần thiết. Nó nhận ra được thế giới không xoay quanh nó mà nó nên điều chỉnh để sống hoà hợp với thế giới. Nó nhận ra được thế giới không phải màu hồng mà là một nơi khốc liệt tàn nhẫn, nơi mà không dung thứ cho sự lười biếng và ngu dốt. \n\nNó biết sợ. Không phải kiểu sợ ma khi coi phim ma hay sợ cha mẹ trách phạt đòn roi. Mà là cái sợ mang tính nhận thức rõ ràng đầy đủ các cung bậc. Từ cảm xúc, lý trí, thân xác, vô thức nó cùng hoà một bản nhạc du dương ngày này qua ngày khác với theme sự sợ hãi. \n\nTới lúc này thì não tụi boys mới sẵn sàng nạp kiến thức vào.\n\nLoài người chúng ta học - lãnh ngộ tốt nhất từ đau đớn và sợ hãi.\n\nSự sợ hãi thế giới và sợ sự bất lực vô năng của bản thân là bài học đầu tiên mà bất cứ thằng boys trẻ trâu nào muốn làm đàn ông đều phải trải qua. Học bài này sớm thì khôn sớm, trưởng thành sớm, có nhiều thời gian tu dưỡng sớm, từ đó có lợi thế về mặt kinh nghiệm trí tuệ hơn những đứa khác.\n\nCòn cứ tự tin, cái rốn của vũ trụ mà không biết sợ hãi và khiêm tốn học hỏi thì sẽ sớm bị đời vả cho tỉnh thôi baby à.\n\nBởi thế có những người dù già thân xác nhưng tâm tính không khác gì tụi trẻ trâu, và cũng có những người còn rất trẻ nhưng lại có những đức tính tốt cần rất nhiều thời gian. Nhìn vậy mà không phải vậy à nha.\nCre Vagabond fb", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1226265775757606912/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1226191046959665152", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "content": "Chuyện công sở<br /><br />Yes, fen nhìn không lầm đâu. Chủ đề hôm nay không liên quan gì đến thiền định hết haha. Chuyện là tôi mới nhận việc mới vài tuần nay, nên bận hơn bình thường ít thời gian múa bút hơn. Nhưng mấy nay đi làm đút kết được nhiều thứ hay ho từ game đời nên kể mấy fen nghe.<br /><br />Theo thể chế xã hội ngày nay, một đứa trung bình để được xem là một con người không đáng khinh, không đáng bị khinh thường nhé chứ còn chưa nói đến được xã hội nể trọng. Thì cũng phải có khả năng vâng lời, tuân lệnh và chịu đựng qua được 12 năm phổ thông và 4 năm đại học. Những đứa ra trường được có cái ghế giám đốc chờ sẵn hay ba mẹ mở cho công ty làm ăn thì tôi không biết nên không phán xét được. <br /><br />Mười mấy năm học ra trường rồi thì hầu hết không đứa nào có kỹ năng gì cụ thể để tạo ra của cải hoặc thậm chí có được chút ít cũng chưa đủ để mạnh dạn mà mở một cái biz, thành ra đi làm thuê, hà hà. Mà thế hệ ngày nay chỉ với tấm bằng thì đa phần lao đầu vào mấy công việc công sở.<br /><br />Việc công sở thì có gì hay có gì dở? Phải công nhận một điều là truyền thông làm hay quá. Phim Việt hay phim Mỹ gì cũng tô vẽ lên được việc công sở đầy màu sắc và hào nhoáng.<br /><br />\"Được mặc vest vủng, giày tây các kiểu đi đi lại lại nhìn thật bận rộn và chuyên nghiệp\". Lúc nhỏ chắc ai cũng từng có suy nghĩ giống vầy chứ không phải mỗi tôi. Nhớ lại ngày đó Hoàng Thùy Linh biểu diễn ở trường tôi có đưa mic cho tôi phát biểu, hỏi em muốn làm gì trong tương lai. Tôi mạnh dạn tuyên bố với toàn trường: \"Em muốn làm một doanh nhân thành đạt\". <br /><br />Lúc này \"doanh nhân thành đạt\" là những hình ảnh từ truyền thông được tiêm vào đầu tôi bao năm tháng thôi, chứ tôi chả có một khái niệm doanh nhân là cái mịa gì cả. Đời thật nó chưa bao giờ giống phim ảnh. <br /><br />Nói về trang phục công sở thì có khi những đứa thiếu kỹ năng nhất lại ăn mặc trang trọng và chuyên nghiệp nhất. Không tin thì bạn cứ thử vào làm sales bds, môi giới chứng khoán, sales đa cấp xem, tôi bảo đảm bạn được thỏa ước mơ mặc vest, mang giày tây mỗi ngày :)) Hoặc cũng là do mấy đứa này tạo danh tiếng xấu quá mà bọn nó lại hay mặc đồ kiểu vậy nên bộ đồ bị vạ lây.<br /><br />Đồ suit, comple, vest gọi sao cũng được, xuất xứ từ phương Tây. Do người ta muốn một cái trang phục gì đó vừa trang trọng vừa giữ ấm tốt được nên nó ra đời. Trừ khi bạn ngồi cả ngày trong máy lạnh hoặc hôm nay là ngày cưới của bạn, thì mặc Âu phục ở Việt Nam khá là dở hơi, vì nó nóng vcl. James Bond mà ở vn chắc cũng lựa chọn trang phục khác.<br /><br />Ngày nhỏ đi học lúc nào cũng phải bỏ áo vào quần. Mong muốn của bạn lúc đó là gì? Trai hay gái thì chắc đứa nào cũng sẽ muốn bỏ cái áo ra ngoài cho nó thoải mái thôi. Nên sau này đi làm, thực sự chả đứa nào muốn mặc mấy thứ quần áo trang trọng đó mỗi ngày đâu. Vì nó làm bạn thiếu linh hoạt trong cử động, di chuyển và gò bó.<br /><br />Một khi cơ thể bạn không thoải mái thì tinh thần bạn cũng không. Khi tinh thần không thoải mái thì bạn cũng không thể làm việc hiệu quả nhất được. Cộng thêm cái nữa, trang phục gì thì cũng có mục đích của nó. Đồ công sở thể hiện sự trang trọng và chuyên nghiệp tạo sự tin tưởng cho khách hàng, nên hoàn toàn hợp lý khi bạn mặc suit để làm việc với khách mỗi ngày. Nhưng không khi bạn chỉ là hậu cần (back-office) và người bạn gặp mỗi ngày chỉ là đồng nghiệp, bạn đâu cố gây ấn tượng với đồng nghiệp nhỉ?<br /><br />Nên nội việc quần áo thôi nhiều lúc tôi cũng ghen tị với mấy bác boomer mặc tà lõn khuynh vác ngoài đường. Dù công việc mấy bác tốn nhiều sức hơn nhưng mấy ổng được tự do chọn lựa trang phục mỗi ngày của mình, đôi khi là áo thun, quần đùi hoặc chỉ quần đùi thôi luôn. Fen nào biết chỗ nào ngồi máy lạnh được mặc quần đùi chỉ tôi.<br /><br />Tiếp theo là câu chuyện về những chú hề công sở. Trừ khi bạn là vũ công hay đang theo một nhóm nhảy nào đó, thì chắc bạn không muốn phải nhảy nhót đâu. Sau vài công việc thì tôi thấy được một số nơi hay có trò cho nhân viên nhảy nhót trong văn phòng để có năng lượng làm việc hăng say hơn. Tôi sợ trò này ớn, tự dưng khi không bắt người ta nhảy nhót để tăng khí thế một cách gượng gạo vô cùng.<br /><br />Hôm nọ tôi nhận được thông báo từ team hôm ấy là sinh nhật của sếp lớn, cả tim sẽ mua một bó hoa lớn để tặng. Cả nhóm đến phòng của sếp để chúc mừng và thu tiền mỗi người sau đó để bù vào. Vấn đề là có vài người mới trong team bao gồm cả tôi cũng phải tham gia. <br /><br />Về căn bản dù là cấp trên hay dưới chúng tôi vẫn chưa biết mặt người này, và bạn thật sự muốn làm vui lòng một người xa lạ chứ? Sự tặng quà ở đây không vì thiện ý, không vì tình yêu thương thật sự bạn muốn dành cho người này, nó có thể là vì một thông lệ nào đó mà tôi chưa biết hoặc vì một mục đích khác. <br /><br />Dù không ở cương vị cao, thì chắc không ai muốn được tặng quà hay chúc mừng sinh nhật từ những đứa mình không quen biết và mình cũng biết rõ đám này muốn gì đó từ mình chứ nhỉ? Phải tôi là sếp, tôi cho mỗi đứa một bộ tóc giả + mũi chú hề cho bỏ thói lấy lòng giả tạo. Sau đó thì tôi bị thu tiền (nhắc lại vẫn đau), tôi mới hỏi \"em đâu có ý định tặng quà cho ai đâu nhỉ?\" thì bị Suỵt rõ to do có sếp nhỏ ngồi sau lưng. <br /><br />Tôi không rõ môi trường công sở nơi khác như nào, nhưng theo kinh nghiệm skin in the game của tôi qua vài nơi thì chủ nghĩa tập thể khá mạnh ở những nơi này. Chủ nghĩa cá nhân hay tự do ý chí thường được xem là chống đối, không có tinh thần xây dựng. Mong muốn của tập thể (Sế..p) là mong muốn của cá nhân, thậm chí trong những việc nhỏ mang tính nhu cầu cá nhân như order đồ ăn thức uống. Nếu từ chối bạn có thể đối mặt với phản ứng mạnh từ đồng nghiệp hoặc có khi lại bị cho vào black list, thành phần chống đối. Nghe quen quen nhưng tôi quên ở đâu rồi.<br /><br />Cái cuối cùng tôi nhận ra là đối với nhiều công việc công sở bạn phải căng mắt trên màn hình trong 8 tiếng đồng hồ. Thiết bị điện tử kỹ thuật số mới xuất hiện trên mặt đất này chưa đến 100 năm. Mắt con người thì trải qua 7 triệu năm tiến hóa trừ đi thời gian màn hình kỹ thuật số ra đời thì không được cấu tạo để làm việc này. Việc mỗi ngày ngồi trước màn hình 8h đồng hồ khá là tra tấn thị giác, ngồi vậy 5 10 năm chắc khó mà không cận hay suy giảm thị lực. Nói chung là đi ngược lại với tự nhiên và cấu tạo sinh học của ta.<br /><br />Chung quy là office jobs suck, kể cho mấy fen có động lực thoát khỏi rat race ra làm chủ. Bài này là ý kiến chủ quan của tôi thôi, có thể nhiều fen thích công việc công sở nhàn hạ thì chúc mừng fen. Còn ai mà có việc nào đó làm tầm 4 tiếng 1 ngày lương tầm 10 củ thôi, đang cần người thì giới thiệu tôi nhé. <br /><br />Mấy fen thích nghe chuyện xàm/skin in the game giống vầy nữa không cho biết ý kiến mốt tôi kể tiếp ha ha.<br />Cre It’s Here And Now<br /><br />", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1226191046959665152", "published": "2021-04-06T15:25:25+00:00", "source": { "content": "Chuyện công sở\n\nYes, fen nhìn không lầm đâu. Chủ đề hôm nay không liên quan gì đến thiền định hết haha. Chuyện là tôi mới nhận việc mới vài tuần nay, nên bận hơn bình thường ít thời gian múa bút hơn. Nhưng mấy nay đi làm đút kết được nhiều thứ hay ho từ game đời nên kể mấy fen nghe.\n\nTheo thể chế xã hội ngày nay, một đứa trung bình để được xem là một con người không đáng khinh, không đáng bị khinh thường nhé chứ còn chưa nói đến được xã hội nể trọng. Thì cũng phải có khả năng vâng lời, tuân lệnh và chịu đựng qua được 12 năm phổ thông và 4 năm đại học. Những đứa ra trường được có cái ghế giám đốc chờ sẵn hay ba mẹ mở cho công ty làm ăn thì tôi không biết nên không phán xét được. \n\nMười mấy năm học ra trường rồi thì hầu hết không đứa nào có kỹ năng gì cụ thể để tạo ra của cải hoặc thậm chí có được chút ít cũng chưa đủ để mạnh dạn mà mở một cái biz, thành ra đi làm thuê, hà hà. Mà thế hệ ngày nay chỉ với tấm bằng thì đa phần lao đầu vào mấy công việc công sở.\n\nViệc công sở thì có gì hay có gì dở? Phải công nhận một điều là truyền thông làm hay quá. Phim Việt hay phim Mỹ gì cũng tô vẽ lên được việc công sở đầy màu sắc và hào nhoáng.\n\n\"Được mặc vest vủng, giày tây các kiểu đi đi lại lại nhìn thật bận rộn và chuyên nghiệp\". Lúc nhỏ chắc ai cũng từng có suy nghĩ giống vầy chứ không phải mỗi tôi. Nhớ lại ngày đó Hoàng Thùy Linh biểu diễn ở trường tôi có đưa mic cho tôi phát biểu, hỏi em muốn làm gì trong tương lai. Tôi mạnh dạn tuyên bố với toàn trường: \"Em muốn làm một doanh nhân thành đạt\". \n\nLúc này \"doanh nhân thành đạt\" là những hình ảnh từ truyền thông được tiêm vào đầu tôi bao năm tháng thôi, chứ tôi chả có một khái niệm doanh nhân là cái mịa gì cả. Đời thật nó chưa bao giờ giống phim ảnh. \n\nNói về trang phục công sở thì có khi những đứa thiếu kỹ năng nhất lại ăn mặc trang trọng và chuyên nghiệp nhất. Không tin thì bạn cứ thử vào làm sales bds, môi giới chứng khoán, sales đa cấp xem, tôi bảo đảm bạn được thỏa ước mơ mặc vest, mang giày tây mỗi ngày :)) Hoặc cũng là do mấy đứa này tạo danh tiếng xấu quá mà bọn nó lại hay mặc đồ kiểu vậy nên bộ đồ bị vạ lây.\n\nĐồ suit, comple, vest gọi sao cũng được, xuất xứ từ phương Tây. Do người ta muốn một cái trang phục gì đó vừa trang trọng vừa giữ ấm tốt được nên nó ra đời. Trừ khi bạn ngồi cả ngày trong máy lạnh hoặc hôm nay là ngày cưới của bạn, thì mặc Âu phục ở Việt Nam khá là dở hơi, vì nó nóng vcl. James Bond mà ở vn chắc cũng lựa chọn trang phục khác.\n\nNgày nhỏ đi học lúc nào cũng phải bỏ áo vào quần. Mong muốn của bạn lúc đó là gì? Trai hay gái thì chắc đứa nào cũng sẽ muốn bỏ cái áo ra ngoài cho nó thoải mái thôi. Nên sau này đi làm, thực sự chả đứa nào muốn mặc mấy thứ quần áo trang trọng đó mỗi ngày đâu. Vì nó làm bạn thiếu linh hoạt trong cử động, di chuyển và gò bó.\n\nMột khi cơ thể bạn không thoải mái thì tinh thần bạn cũng không. Khi tinh thần không thoải mái thì bạn cũng không thể làm việc hiệu quả nhất được. Cộng thêm cái nữa, trang phục gì thì cũng có mục đích của nó. Đồ công sở thể hiện sự trang trọng và chuyên nghiệp tạo sự tin tưởng cho khách hàng, nên hoàn toàn hợp lý khi bạn mặc suit để làm việc với khách mỗi ngày. Nhưng không khi bạn chỉ là hậu cần (back-office) và người bạn gặp mỗi ngày chỉ là đồng nghiệp, bạn đâu cố gây ấn tượng với đồng nghiệp nhỉ?\n\nNên nội việc quần áo thôi nhiều lúc tôi cũng ghen tị với mấy bác boomer mặc tà lõn khuynh vác ngoài đường. Dù công việc mấy bác tốn nhiều sức hơn nhưng mấy ổng được tự do chọn lựa trang phục mỗi ngày của mình, đôi khi là áo thun, quần đùi hoặc chỉ quần đùi thôi luôn. Fen nào biết chỗ nào ngồi máy lạnh được mặc quần đùi chỉ tôi.\n\nTiếp theo là câu chuyện về những chú hề công sở. Trừ khi bạn là vũ công hay đang theo một nhóm nhảy nào đó, thì chắc bạn không muốn phải nhảy nhót đâu. Sau vài công việc thì tôi thấy được một số nơi hay có trò cho nhân viên nhảy nhót trong văn phòng để có năng lượng làm việc hăng say hơn. Tôi sợ trò này ớn, tự dưng khi không bắt người ta nhảy nhót để tăng khí thế một cách gượng gạo vô cùng.\n\nHôm nọ tôi nhận được thông báo từ team hôm ấy là sinh nhật của sếp lớn, cả tim sẽ mua một bó hoa lớn để tặng. Cả nhóm đến phòng của sếp để chúc mừng và thu tiền mỗi người sau đó để bù vào. Vấn đề là có vài người mới trong team bao gồm cả tôi cũng phải tham gia. \n\nVề căn bản dù là cấp trên hay dưới chúng tôi vẫn chưa biết mặt người này, và bạn thật sự muốn làm vui lòng một người xa lạ chứ? Sự tặng quà ở đây không vì thiện ý, không vì tình yêu thương thật sự bạn muốn dành cho người này, nó có thể là vì một thông lệ nào đó mà tôi chưa biết hoặc vì một mục đích khác. \n\nDù không ở cương vị cao, thì chắc không ai muốn được tặng quà hay chúc mừng sinh nhật từ những đứa mình không quen biết và mình cũng biết rõ đám này muốn gì đó từ mình chứ nhỉ? Phải tôi là sếp, tôi cho mỗi đứa một bộ tóc giả + mũi chú hề cho bỏ thói lấy lòng giả tạo. Sau đó thì tôi bị thu tiền (nhắc lại vẫn đau), tôi mới hỏi \"em đâu có ý định tặng quà cho ai đâu nhỉ?\" thì bị Suỵt rõ to do có sếp nhỏ ngồi sau lưng. \n\nTôi không rõ môi trường công sở nơi khác như nào, nhưng theo kinh nghiệm skin in the game của tôi qua vài nơi thì chủ nghĩa tập thể khá mạnh ở những nơi này. Chủ nghĩa cá nhân hay tự do ý chí thường được xem là chống đối, không có tinh thần xây dựng. Mong muốn của tập thể (Sế..p) là mong muốn của cá nhân, thậm chí trong những việc nhỏ mang tính nhu cầu cá nhân như order đồ ăn thức uống. Nếu từ chối bạn có thể đối mặt với phản ứng mạnh từ đồng nghiệp hoặc có khi lại bị cho vào black list, thành phần chống đối. Nghe quen quen nhưng tôi quên ở đâu rồi.\n\nCái cuối cùng tôi nhận ra là đối với nhiều công việc công sở bạn phải căng mắt trên màn hình trong 8 tiếng đồng hồ. Thiết bị điện tử kỹ thuật số mới xuất hiện trên mặt đất này chưa đến 100 năm. Mắt con người thì trải qua 7 triệu năm tiến hóa trừ đi thời gian màn hình kỹ thuật số ra đời thì không được cấu tạo để làm việc này. Việc mỗi ngày ngồi trước màn hình 8h đồng hồ khá là tra tấn thị giác, ngồi vậy 5 10 năm chắc khó mà không cận hay suy giảm thị lực. Nói chung là đi ngược lại với tự nhiên và cấu tạo sinh học của ta.\n\nChung quy là office jobs suck, kể cho mấy fen có động lực thoát khỏi rat race ra làm chủ. Bài này là ý kiến chủ quan của tôi thôi, có thể nhiều fen thích công việc công sở nhàn hạ thì chúc mừng fen. Còn ai mà có việc nào đó làm tầm 4 tiếng 1 ngày lương tầm 10 củ thôi, đang cần người thì giới thiệu tôi nhé. \n\nMấy fen thích nghe chuyện xàm/skin in the game giống vầy nữa không cho biết ý kiến mốt tôi kể tiếp ha ha.\nCre It’s Here And Now\n\n", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1226191046959665152/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1224497494469177344", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639", "content": "Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo tên là Không Bao Giờ. Mảnh đất này được thống trị bởi những đứa trẻ không bao giờ lớn. Không Bao Giờ xinh đẹp, sống động theo cách đầy bí ẩn và mộng mơ. Tuy nhiên, nó vẫn chỉ là mảnh đất Không Bao Giờ và không ai biết nó ở đâu cả.<br /><br />Vua của những đứa trẻ trên hòn đảo là Peter Pan. Hằng ngày, Peter dẫn đầu chuyến phiêu lưu giữa các cô cậu tiên bé xíu, nhóm thổ dân da đỏ, dã thú, tiên cá và hải tặc. Tuy nhiên, ai lại muốn làm vua của những đứa trẻ đi lạc cơ chứ? Bọn chúng nằm ngoài phạm vi của những khái niệm như truyền thống, tôn giáo, quốc gia và dễ dàng trở thành con mồi cho nỗi tuyệt vọng của sự vô nghĩa.<br /><br />Nhưng Peter Pan không để ý đến điều đó. Nó thích thả cho tâm trí bay bổng với những cánh buồm ngông nghênh và nhếch nhác, những đàn hồng hạc vỗ cánh vào mặt trời lúc hoàng hôn, những mái chèo nhún nhảy, mái chòi xanh màu lá và những túp lều nghi ngút khói của người da đỏ. Tất nhiên, không có thứ gì đáng gọi là phiêu lưu nếu không có sự nguy hiểm. Và sự nguy hiểm ở đây chính là thuyền trưởng Hook. <br /><br />Hook là thủ lĩnh của một đội cướp biển. Lão bị cá sấu đớp mất bàn tay trái và phải thay thế bằng cái móc sắt. Nhưng tại sao Hook lại có vấn đề với Peter Pan? Bởi ông ta luôn ám ảnh sẽ bị con cá sấu nuốt vào bụng cùng với chiếc đồng hồ cầm trong tay năm xưa. Thời gian là thú cưng của thần chết. Nó âm thầm theo dõi bạn trong đầm lầy tiềm thức ở tuổi 20, lầm lũi đến gần ở năm thứ 30 và cắn bạn một miếng vào tuổi 45 rồi liếm mép săn lùng bạn cho đến khi bạn thấm mệt. Hook cảm nhận được tiếng kêu tích tắc của đồng hồ và ông ta ghen tị với Peter, đứa trẻ đầy màu nhiệm, hiện thân của tiềm năng và sự tự do.<br /><br />Peter Pan có vẻ cũng hiểu rõ điều đó. Cậu ta không sợ Hook mà sợ trở thành một con người như Hook. Một gã bạo chúa bảo thủ, khó tính, thiếu trí tưởng tượng và quan trọng nhất là không có tuổi trẻ, thứ mà Peter luôn sở hữu. <br /><br />Tuy nhiên, đó cũng là lời nguyền, lời tiên tri tự đúng đối với Peter bởi tuổi trẻ thực ra không đáng giá đến thế. Bạn luôn có tiềm năng khi bạn là một đứa trẻ. Nhưng nếu không biết cách nhận thức sự giới hạn của mình và sẵn sàng chứng kiến tiềm năng mất dần đi bằng trải nghiệm, con cá sấu sẽ lầm lũi xuất hiện và không tha cho bất kỳ ai. <br /><br />Trên đây là cách diễn giải của giáo sư tâm lý học Jordan Peterson cuốn tiểu thuyết Peter Pan: The Boy Who Wouldn’t Grow Up. Theo bản thân mình, đây là cách phân tích thấu đáo, dũng cảm, nhân bản và đẹp đẽ nhất về Peter Pan, cho dù nó có đúng với ý định của biên kịch J.M.Barrie hay không. <br /><br />Bằng việc bám víu lấy sự vô tri, Peter không chỉ đánh mất tương lai mà còn bỏ lỡ mối quan hệ đầy hứa hẹn với Wendy, một vị khách không mời của mảnh đất Không Bao Giờ. Về mặt cảm xúc, Wendy bị hấp dẫn bởi sự thuần khiết, trong trẻo của Peter. Nhưng từ trong bản năng, cô vẫn bị ràng buộc mạnh mẽ bởi thực tế. Ở mảnh đất Không Bao Giờ không có những cô gái đi lạc. Bởi phụ nữ luôn ý thức được tiếng gọi mạnh mẽ của thời gian. <br /><br />Cả Peter và Wendy đều sai lầm. Cái sai của Wendy là tin rằng Peter sẽ thay đổi còn Peter sai khi cho rằng Wendy sẽ không bao giờ thay đổi. Kết cục của câu chuyện có lẽ sẽ thế này, Peter sẽ thay đổi với điều kiện là Wendy sẽ đánh mất Peter trước. Peter phải chết, để cho người đàn ông có thể đứng lên, tự nguyện gánh vác trách nhiệm và sống một cuộc đời có ý nghĩa.<br />Cre Minh Quân fb", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1224497494469177344", "published": "2021-04-01T23:15:51+00:00", "source": { "content": "Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo tên là Không Bao Giờ. Mảnh đất này được thống trị bởi những đứa trẻ không bao giờ lớn. Không Bao Giờ xinh đẹp, sống động theo cách đầy bí ẩn và mộng mơ. Tuy nhiên, nó vẫn chỉ là mảnh đất Không Bao Giờ và không ai biết nó ở đâu cả.\n\nVua của những đứa trẻ trên hòn đảo là Peter Pan. Hằng ngày, Peter dẫn đầu chuyến phiêu lưu giữa các cô cậu tiên bé xíu, nhóm thổ dân da đỏ, dã thú, tiên cá và hải tặc. Tuy nhiên, ai lại muốn làm vua của những đứa trẻ đi lạc cơ chứ? Bọn chúng nằm ngoài phạm vi của những khái niệm như truyền thống, tôn giáo, quốc gia và dễ dàng trở thành con mồi cho nỗi tuyệt vọng của sự vô nghĩa.\n\nNhưng Peter Pan không để ý đến điều đó. Nó thích thả cho tâm trí bay bổng với những cánh buồm ngông nghênh và nhếch nhác, những đàn hồng hạc vỗ cánh vào mặt trời lúc hoàng hôn, những mái chèo nhún nhảy, mái chòi xanh màu lá và những túp lều nghi ngút khói của người da đỏ. Tất nhiên, không có thứ gì đáng gọi là phiêu lưu nếu không có sự nguy hiểm. Và sự nguy hiểm ở đây chính là thuyền trưởng Hook. \n\nHook là thủ lĩnh của một đội cướp biển. Lão bị cá sấu đớp mất bàn tay trái và phải thay thế bằng cái móc sắt. Nhưng tại sao Hook lại có vấn đề với Peter Pan? Bởi ông ta luôn ám ảnh sẽ bị con cá sấu nuốt vào bụng cùng với chiếc đồng hồ cầm trong tay năm xưa. Thời gian là thú cưng của thần chết. Nó âm thầm theo dõi bạn trong đầm lầy tiềm thức ở tuổi 20, lầm lũi đến gần ở năm thứ 30 và cắn bạn một miếng vào tuổi 45 rồi liếm mép săn lùng bạn cho đến khi bạn thấm mệt. Hook cảm nhận được tiếng kêu tích tắc của đồng hồ và ông ta ghen tị với Peter, đứa trẻ đầy màu nhiệm, hiện thân của tiềm năng và sự tự do.\n\nPeter Pan có vẻ cũng hiểu rõ điều đó. Cậu ta không sợ Hook mà sợ trở thành một con người như Hook. Một gã bạo chúa bảo thủ, khó tính, thiếu trí tưởng tượng và quan trọng nhất là không có tuổi trẻ, thứ mà Peter luôn sở hữu. \n\nTuy nhiên, đó cũng là lời nguyền, lời tiên tri tự đúng đối với Peter bởi tuổi trẻ thực ra không đáng giá đến thế. Bạn luôn có tiềm năng khi bạn là một đứa trẻ. Nhưng nếu không biết cách nhận thức sự giới hạn của mình và sẵn sàng chứng kiến tiềm năng mất dần đi bằng trải nghiệm, con cá sấu sẽ lầm lũi xuất hiện và không tha cho bất kỳ ai. \n\nTrên đây là cách diễn giải của giáo sư tâm lý học Jordan Peterson cuốn tiểu thuyết Peter Pan: The Boy Who Wouldn’t Grow Up. Theo bản thân mình, đây là cách phân tích thấu đáo, dũng cảm, nhân bản và đẹp đẽ nhất về Peter Pan, cho dù nó có đúng với ý định của biên kịch J.M.Barrie hay không. \n\nBằng việc bám víu lấy sự vô tri, Peter không chỉ đánh mất tương lai mà còn bỏ lỡ mối quan hệ đầy hứa hẹn với Wendy, một vị khách không mời của mảnh đất Không Bao Giờ. Về mặt cảm xúc, Wendy bị hấp dẫn bởi sự thuần khiết, trong trẻo của Peter. Nhưng từ trong bản năng, cô vẫn bị ràng buộc mạnh mẽ bởi thực tế. Ở mảnh đất Không Bao Giờ không có những cô gái đi lạc. Bởi phụ nữ luôn ý thức được tiếng gọi mạnh mẽ của thời gian. \n\nCả Peter và Wendy đều sai lầm. Cái sai của Wendy là tin rằng Peter sẽ thay đổi còn Peter sai khi cho rằng Wendy sẽ không bao giờ thay đổi. Kết cục của câu chuyện có lẽ sẽ thế này, Peter sẽ thay đổi với điều kiện là Wendy sẽ đánh mất Peter trước. Peter phải chết, để cho người đàn ông có thể đứng lên, tự nguyện gánh vác trách nhiệm và sống một cuộc đời có ý nghĩa.\nCre Minh Quân fb", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/entities/urn:activity:1224497494469177344/activity" } ], "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/outbox", "partOf": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859599668185669639/outboxoutbox" }