ActivityPub Viewer

A small tool to view real-world ActivityPub objects as JSON! Enter a URL or username from Mastodon or a similar service below, and we'll send a request with the right Accept header to the server to view the underlying object.

Open in browser →
{ "@context": "https://www.w3.org/ns/activitystreams", "type": "OrderedCollectionPage", "orderedItems": [ { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:906900046375821312", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/906900046375821312\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/906900046375821312</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/906900046375821312", "published": "2018-11-07T13:37:00+00:00", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/906900046375821312", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:906900046375821312/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:887140513384792064", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "content": "Bình yên giữa SG náo nhiệt. ", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/887140513384792064", "published": "2018-09-14T00:59:40+00:00", "source": { "content": "Bình yên giữa SG náo nhiệt. ", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:887140513384792064/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:863094778641960960", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "content": "Cơn gió đồng thổi qua. <br /><br />Tôi về quê, hay lên thăm mộ ba mình, đường vào đó là cánh đồng trải rộng, kinh rạch bao quanh, tre xanh ngút ngàn. Những ngôi nhà ven kinh luôn xanh mát dù nghèo hay khá giả và yên bình thì như nhau, những cơn gió thổi trên đồng mang theo mùi hương quê là như nhau.<br />Lâu rồi mới bắt gặp hình ảnh này, một người phụ nữ lớn tuổi với áo bà ba tươm tất tay xách hai giỏ đồ. Tôi đoán bà mang quà là những cây trái trong vườn đi thăm ai đó. Thăm sui gia, thăm con cháu hay thăm người thân nào đó. Ở quê, những người phụ nữ ngày xưa ra khỏi nhà đi chợ hay đi công việc gì đó đều khoát chiếc áo bà ba dài tay, một chiếc áo có tôn chỉ như là chiếc áo của sự đứng đắn và trang trọng. Mẹ tôi có rất nhiều áo bà ba dài tay như vầy trong đó đa số may bằng vải nhung, nhìn rất sang trọng. <br />Quà quê. Một nếp văn hóa tưởng như là ruộng đồng nhưng lại là một thứ văn hóa cao quý. Người ở quê không giàu, sống bằng ruộng rẫy, những vật phẩm gắn với ruộng đồng đem ra chợ bán từng ngàn một nên việc dành biếu tặng nhau thì đáng quý vô cùng. Nhìn bà khệ nệ mang hai gói đồ thấy quý mến làm sao. <br />Tôi rất hay mang quà quê lên Sài gòn tặng người thân và bạn bè nhưng có một sự thật là có người vui vẻ và có kẻ cũng thờ ơ. Có lẽ quà là những chai rượu, gói quà đã quen nên khi nhận được mớ rau, trái khóm, cặp dưa cảm giác sao hụt hẫng. Không sao, những ai chưa từng lớn lên trên đồng ruộng sẽ không thấu hiểu bao nhiêu cơn gió mùa đi qua mới cho ra trái chuối, củ khoai và việc bỏ mấy ngàn ra chợ mua được dễ dàng đã không thấy được cái mặn đắng để làm ra nó.<br />Tôi vẫn yêu thích hình ảnh này, sự trang trọng và chân thành gởi trọn vào người phụ nữ này khi bà mặc chiếc áo bà ba và xách hai gói đồ có thể mang đi tặng ai đó. Dưới những bờ tre này, con kinh này là cả một quãng đời cực nhọc của bao nhiêu người nhưng giữ được cái nồng hậu cho nhau thì còn gì đáng quý hơn. <br />Tôi rất ít khi được ai tặng quà, đó là sự thật. Tôi rất hay tặng quà quê cho bạn bè, cũng là sự thật. Tôi thích như vậy là bởi vì những món quà quê đó như một cơn gió trên đồng quê thổi qua đâu đó phố chợ này mang theo chút mặn đắng, chút hương quê nồng ầm mà họ thiếu. Còn tôi, nếu được tặng quà tôi mong là mớ cá linh của cậu em đồng hương an Giang, là mấy trái vú sữa của chị, là hủ rau muống trâu ngâm dấm, là gói lạp xưởng nhà làm. Tôi không cần chai rượu ngoại hay giỏ quà vì tôi mua được, tôi chỉ cần chút gió đồng trong món quà để cảm nhận cái mặn đắng và nồng ấm mà tôi luôn thương nhớ. Thương nhớ những cơn gió đồng quê.", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/863094778641960960", "published": "2018-07-09T16:30:30+00:00", "source": { "content": "Cơn gió đồng thổi qua. \n\nTôi về quê, hay lên thăm mộ ba mình, đường vào đó là cánh đồng trải rộng, kinh rạch bao quanh, tre xanh ngút ngàn. Những ngôi nhà ven kinh luôn xanh mát dù nghèo hay khá giả và yên bình thì như nhau, những cơn gió thổi trên đồng mang theo mùi hương quê là như nhau.\nLâu rồi mới bắt gặp hình ảnh này, một người phụ nữ lớn tuổi với áo bà ba tươm tất tay xách hai giỏ đồ. Tôi đoán bà mang quà là những cây trái trong vườn đi thăm ai đó. Thăm sui gia, thăm con cháu hay thăm người thân nào đó. Ở quê, những người phụ nữ ngày xưa ra khỏi nhà đi chợ hay đi công việc gì đó đều khoát chiếc áo bà ba dài tay, một chiếc áo có tôn chỉ như là chiếc áo của sự đứng đắn và trang trọng. Mẹ tôi có rất nhiều áo bà ba dài tay như vầy trong đó đa số may bằng vải nhung, nhìn rất sang trọng. \nQuà quê. Một nếp văn hóa tưởng như là ruộng đồng nhưng lại là một thứ văn hóa cao quý. Người ở quê không giàu, sống bằng ruộng rẫy, những vật phẩm gắn với ruộng đồng đem ra chợ bán từng ngàn một nên việc dành biếu tặng nhau thì đáng quý vô cùng. Nhìn bà khệ nệ mang hai gói đồ thấy quý mến làm sao. \nTôi rất hay mang quà quê lên Sài gòn tặng người thân và bạn bè nhưng có một sự thật là có người vui vẻ và có kẻ cũng thờ ơ. Có lẽ quà là những chai rượu, gói quà đã quen nên khi nhận được mớ rau, trái khóm, cặp dưa cảm giác sao hụt hẫng. Không sao, những ai chưa từng lớn lên trên đồng ruộng sẽ không thấu hiểu bao nhiêu cơn gió mùa đi qua mới cho ra trái chuối, củ khoai và việc bỏ mấy ngàn ra chợ mua được dễ dàng đã không thấy được cái mặn đắng để làm ra nó.\nTôi vẫn yêu thích hình ảnh này, sự trang trọng và chân thành gởi trọn vào người phụ nữ này khi bà mặc chiếc áo bà ba và xách hai gói đồ có thể mang đi tặng ai đó. Dưới những bờ tre này, con kinh này là cả một quãng đời cực nhọc của bao nhiêu người nhưng giữ được cái nồng hậu cho nhau thì còn gì đáng quý hơn. \nTôi rất ít khi được ai tặng quà, đó là sự thật. Tôi rất hay tặng quà quê cho bạn bè, cũng là sự thật. Tôi thích như vậy là bởi vì những món quà quê đó như một cơn gió trên đồng quê thổi qua đâu đó phố chợ này mang theo chút mặn đắng, chút hương quê nồng ầm mà họ thiếu. Còn tôi, nếu được tặng quà tôi mong là mớ cá linh của cậu em đồng hương an Giang, là mấy trái vú sữa của chị, là hủ rau muống trâu ngâm dấm, là gói lạp xưởng nhà làm. Tôi không cần chai rượu ngoại hay giỏ quà vì tôi mua được, tôi chỉ cần chút gió đồng trong món quà để cảm nhận cái mặn đắng và nồng ấm mà tôi luôn thương nhớ. Thương nhớ những cơn gió đồng quê.", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:863094778641960960/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:862931951216631808", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "content": "Góc Sài Gòn phố thị. ", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/862931951216631808", "published": "2018-07-09T05:43:29+00:00", "source": { "content": "Góc Sài Gòn phố thị. ", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:862931951216631808/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:861243275999191040", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "content": "Cuộc đời là bóng dáng liêu xiêu. <br /><br />Tôi có đứa em nhà bên The Vista, hàng tuần tôi hay đưa mấy đứa nhỏ qua bên đó chơi vì nơi này có cái hồ bơi thật to, hồ bơi cho mấy nhỏ còn tôi chơi tennis với mấy anh em ở đó. Cạnh hồ bơi có một hồ cá chép nhật lớn, rất đẹp. Tôi khoái đứng chỗ này, nhìn cá chép bơi bơi nhẹ nhàng rồi lâu lâu ngía qua cái hồ bơi bên cạnh. Ở hồ cá chép có một anh chuyên làm vệ sinh hồ cá, anh mang máy bơm và cần đẩy ra hút bụi bẩn dưới đáy hồ cá, khi nào qua tôi cũng gặp. Nhà tôi cũng có một hồ cá chép nhỏ chừng 2m2 tôi cũng hay vệ sinh hồ cá định kỳ, gặp anh tôi hỏi để biết thêm kinh nghiệm. Thấy máy bơm hút của anh dùng thì quá to nên tôi hỏi anh có biết loại nào chỉ tôi mua, tôi chỉ cần máy nhỏ. Anh bảo ở nhà anh có một cái nhỏ, cũ nhưng còn tốt nếu tôi cần anh để lại, anh cũng nói mình làm sửa chữa điện gia dụng tại nhà, để anh về kiểm tra lại máy bơm rồi báo cho tôi. Vài ngày sau anh báo máy bơm ok rồi, anh để tôi 300k, tôi đồng ý và nói thêm nhờ anh mang lên cho tôi tôi sẽ gởi anh thêm tiền xe. <br />Sớm hôm sau anh tới nhà, lúc đó tôi lại đưa con đi học chưa về, tôi nói anh ngồi quán cafe chờ tôi một chút. Khi về tôi thấy anh ngồi ở ghế đá trước nhà với một cô con gái, anh vào thả máy bơm xuống hồ, cắm điện chạy ngon lành. Tôi lấy 500k đưa anh nói : anh bán em 300, em xin gởi anh tiền xe 100, cảm ơn anh nhiều. Anh cầm tờ 500 nhìn tôi rồi móc bóp của mình ra, tôi vô tình thấy trong bóp chỉ còn 1 tờ 20k. Thương anh quá, tôi nói : dạ vậy anh nợ em lại 100k đi, hôm nào trả lại em sau. Anh cảm ơn rồi từ biệt tôi để đưa cô con gái đi tới trường, anh nói con anh mới vài đại học năm nhất. Tôi ngồi trên thành hồ cá nhìn cái dáng liêu xiêu của anh ( chắc anh có tật hay yếu bên chân phải) đi ra mà thấy buồn trong lòng. Hèn chi anh không ngồi đợi tôi ở quán cafe, hèn chi anh mang máy bơm đến cho tôi sớm để đưa con đi học rồi quay lại chỗ làm. Nhiều khi tôi cũng không có tiền trong người nhưng tôi cảm thấy đau nhói lòng khi chứng kiến một người cha chỉ còn 20k trong bóp. Cô con gái vẫn ngồi ngoài ghế đá đợi ba không biết có thấu hiểu được hoàn cảnh của cha mình. Sáng nay con gái nhỏ coi phim gì đó rồi chạy ra hỏi tôi : cuộc đời là gì vậy ba. Tôi thoáng chút ngập ngừng và nhớ tới câu chuyện này : cuộc đời là bóng dáng liêu xiêu của cha, mẹ cố gắng mang lại cuộc sống tốt nhất cho con mình. Con gái tôi chưa hiểu hết điều này nhưng tôi thì rõ. Tôi nhớ bóng dáng ba tôi còng lưng vác từng ghe phân, xi măng sau khi cải tạo về. Mẹ tôi khuya sớm làm những cái bánh ít, nồi chè để sáng đem ra chợ bán. Nửa đêm gà gáy bà phải dậy đón từng chuyến đò lên tận Tân Châu, Châu Đốc mua đồ về bán lại vào những năm 80-90. Bất kỳ ai hiểu được nỗi cơ cực của cha mẹ thì nhất định sẽ tìm được một nơi chốn đàng hoàng cho mình, tôi tin như vậy. Hình ảnh người cha liêu xiêu với 20k trong bóp đang đưa con mình đến trường để lại ấn tượng mạnh trong tôi. Trong bóp người cha kia không có nhiều tiền nhưng đong đầy tình thương yêu, lo lắng cho con và luôn nâng bước cho con bay vào đời dù cực khổ gian nan. Cuộc đời là bóng dáng liêu xiêu của người cha để cho con vươn tới mơ ước của mình.", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/861243275999191040", "published": "2018-07-04T13:53:18+00:00", "source": { "content": "Cuộc đời là bóng dáng liêu xiêu. \n\nTôi có đứa em nhà bên The Vista, hàng tuần tôi hay đưa mấy đứa nhỏ qua bên đó chơi vì nơi này có cái hồ bơi thật to, hồ bơi cho mấy nhỏ còn tôi chơi tennis với mấy anh em ở đó. Cạnh hồ bơi có một hồ cá chép nhật lớn, rất đẹp. Tôi khoái đứng chỗ này, nhìn cá chép bơi bơi nhẹ nhàng rồi lâu lâu ngía qua cái hồ bơi bên cạnh. Ở hồ cá chép có một anh chuyên làm vệ sinh hồ cá, anh mang máy bơm và cần đẩy ra hút bụi bẩn dưới đáy hồ cá, khi nào qua tôi cũng gặp. Nhà tôi cũng có một hồ cá chép nhỏ chừng 2m2 tôi cũng hay vệ sinh hồ cá định kỳ, gặp anh tôi hỏi để biết thêm kinh nghiệm. Thấy máy bơm hút của anh dùng thì quá to nên tôi hỏi anh có biết loại nào chỉ tôi mua, tôi chỉ cần máy nhỏ. Anh bảo ở nhà anh có một cái nhỏ, cũ nhưng còn tốt nếu tôi cần anh để lại, anh cũng nói mình làm sửa chữa điện gia dụng tại nhà, để anh về kiểm tra lại máy bơm rồi báo cho tôi. Vài ngày sau anh báo máy bơm ok rồi, anh để tôi 300k, tôi đồng ý và nói thêm nhờ anh mang lên cho tôi tôi sẽ gởi anh thêm tiền xe. \nSớm hôm sau anh tới nhà, lúc đó tôi lại đưa con đi học chưa về, tôi nói anh ngồi quán cafe chờ tôi một chút. Khi về tôi thấy anh ngồi ở ghế đá trước nhà với một cô con gái, anh vào thả máy bơm xuống hồ, cắm điện chạy ngon lành. Tôi lấy 500k đưa anh nói : anh bán em 300, em xin gởi anh tiền xe 100, cảm ơn anh nhiều. Anh cầm tờ 500 nhìn tôi rồi móc bóp của mình ra, tôi vô tình thấy trong bóp chỉ còn 1 tờ 20k. Thương anh quá, tôi nói : dạ vậy anh nợ em lại 100k đi, hôm nào trả lại em sau. Anh cảm ơn rồi từ biệt tôi để đưa cô con gái đi tới trường, anh nói con anh mới vài đại học năm nhất. Tôi ngồi trên thành hồ cá nhìn cái dáng liêu xiêu của anh ( chắc anh có tật hay yếu bên chân phải) đi ra mà thấy buồn trong lòng. Hèn chi anh không ngồi đợi tôi ở quán cafe, hèn chi anh mang máy bơm đến cho tôi sớm để đưa con đi học rồi quay lại chỗ làm. Nhiều khi tôi cũng không có tiền trong người nhưng tôi cảm thấy đau nhói lòng khi chứng kiến một người cha chỉ còn 20k trong bóp. Cô con gái vẫn ngồi ngoài ghế đá đợi ba không biết có thấu hiểu được hoàn cảnh của cha mình. Sáng nay con gái nhỏ coi phim gì đó rồi chạy ra hỏi tôi : cuộc đời là gì vậy ba. Tôi thoáng chút ngập ngừng và nhớ tới câu chuyện này : cuộc đời là bóng dáng liêu xiêu của cha, mẹ cố gắng mang lại cuộc sống tốt nhất cho con mình. Con gái tôi chưa hiểu hết điều này nhưng tôi thì rõ. Tôi nhớ bóng dáng ba tôi còng lưng vác từng ghe phân, xi măng sau khi cải tạo về. Mẹ tôi khuya sớm làm những cái bánh ít, nồi chè để sáng đem ra chợ bán. Nửa đêm gà gáy bà phải dậy đón từng chuyến đò lên tận Tân Châu, Châu Đốc mua đồ về bán lại vào những năm 80-90. Bất kỳ ai hiểu được nỗi cơ cực của cha mẹ thì nhất định sẽ tìm được một nơi chốn đàng hoàng cho mình, tôi tin như vậy. Hình ảnh người cha liêu xiêu với 20k trong bóp đang đưa con mình đến trường để lại ấn tượng mạnh trong tôi. Trong bóp người cha kia không có nhiều tiền nhưng đong đầy tình thương yêu, lo lắng cho con và luôn nâng bước cho con bay vào đời dù cực khổ gian nan. Cuộc đời là bóng dáng liêu xiêu của người cha để cho con vươn tới mơ ước của mình.", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:861243275999191040/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:860765145485836288", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "content": "Tiếng tắc kè. <br />Về nhà, ngồi với mẹ trên ghế đá mẹ xoa đầu : tóc bạc hết rồi con. Dọn cơm ăn, mẹ chỉ ăn được nửa chén rồi bỏ ngang, mệt nhọc.<br />Về quê, ở nhà cả ngày chỉ thấy mẹ đi ra đi vô, mỏi thì ngồi, mệt thì lên giường nằm ngủ. Căn phòng nhỏ với máy điều hòa, ti vi, radio còn lại là nước và thuốc. Nhìn mẹ nằm ngủ trong mùng trơ trọi mà thấy xốn xang. Khi thức coi tivi thì bật nhanh qua mấy đài xem đài nào có cải lương thì coi. Hết ngồi lại nằm, nằm bên này chán thì trở qua bên kia, mệt mỏi.<br />Nhìn mẹ tôi liên tưởng đến mình. Có lẽ tôi không thể sống đến hơn 70 tuổi nhưng tôi thấy bóng xế tuổi già sao buồn cô quạnh quá. Mẹ như chiếc kim đồng hồ cạn pin ì ạch cố lê những vòng quay. Con cái đều lớn, đứa nhỏ nhất cũng tóc bạc hết rồi và mẹ lại sống những tháng ngày không buồn nhưng chẳng vui.<br />Tôi ngồi buồn nhìn mẹ nằm trên giường tôi hiểu tại sao mẹ lại dặn dò con cái, cho mỗi đứa vài món nữ trang để chuẩn bị cho ngày khuất bóng. Nếu hoàng hôn nó mang một màu buồn vắng lặng thì tuổi xế chiều là nỗi buồn cô đơn, sợ sệt và bất an, nỗi buồn rất lớn. Cảm giác lo lắng cho con mãi dày vò các bậc cha mẹ không thôi cho đến khi lìa đời. Tôi tự tìm mình trong chiếc gương vô hình để xem mình như thế nào khi về già như mẹ, tôi thấy một màu xám u hoài cứ đậm, nhạt liên tục đổi tông cho nhau trong 24 giờ và cứ vậy tiếp diễn. Tôi hiểu mẹ tôi đang ở trong một màu xám đó, không nói, không muốn thoát đi nhưng đang trần ai chịu đựng. <br />Tóc bạc hết rồi con, bôn ba không qua thời vận, làm gì làm thì đừng mạo hiểm quá, đời người ngắn ngủi, như ba mày đó nên đừng có chống đối mà tù tội thì khổ mình và khổ cả gia đình. Mẹ luôn dặn dò như vậy. <br />Lo cho con cái suốt một đời rồi những ngày xế chiều lại buồn hiu quạnh. Mẹ mua ở đâu 2 con tắc kè, giờ nó cứ kêu suốt ngày , tiếng nó kêu càng thêm não ruột. Tiếng tắc kè kêu cũng chính là tiếng lòng của những người già cô đơn sống trong cảnh xế bóng chiều tà, nó không ai oán nhưng rất xót xa. Tôi nhìn lại mình, hơn 40 tuổi rồi vẫn còn muốn lao đi, vẫn ấp ôm nhiều thứ nhưng lại không thể hầu hạ mẹ mình khi xế chiều. Tôi thấy mình quá tệ.<br />Đường trần vạn nẻo thì vạn nẻo chông gai, chỉ có con đường duy nhất bình yên là về bên mẹ thì chẳng chịu về, đó chính là định mệnh. Tiếng tắc kè kêu nhão nhẹt cuối ngày càng làm chùng chân người con xa xứ. Nó cứ khắc khoải, cứ trầm ngâm, cứ buồn buồn như chính tuổi già của mẹ. <br />Con bất hiếu mẹ ơi!", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/860765145485836288", "published": "2018-07-03T06:13:22+00:00", "source": { "content": "Tiếng tắc kè. \nVề nhà, ngồi với mẹ trên ghế đá mẹ xoa đầu : tóc bạc hết rồi con. Dọn cơm ăn, mẹ chỉ ăn được nửa chén rồi bỏ ngang, mệt nhọc.\nVề quê, ở nhà cả ngày chỉ thấy mẹ đi ra đi vô, mỏi thì ngồi, mệt thì lên giường nằm ngủ. Căn phòng nhỏ với máy điều hòa, ti vi, radio còn lại là nước và thuốc. Nhìn mẹ nằm ngủ trong mùng trơ trọi mà thấy xốn xang. Khi thức coi tivi thì bật nhanh qua mấy đài xem đài nào có cải lương thì coi. Hết ngồi lại nằm, nằm bên này chán thì trở qua bên kia, mệt mỏi.\nNhìn mẹ tôi liên tưởng đến mình. Có lẽ tôi không thể sống đến hơn 70 tuổi nhưng tôi thấy bóng xế tuổi già sao buồn cô quạnh quá. Mẹ như chiếc kim đồng hồ cạn pin ì ạch cố lê những vòng quay. Con cái đều lớn, đứa nhỏ nhất cũng tóc bạc hết rồi và mẹ lại sống những tháng ngày không buồn nhưng chẳng vui.\nTôi ngồi buồn nhìn mẹ nằm trên giường tôi hiểu tại sao mẹ lại dặn dò con cái, cho mỗi đứa vài món nữ trang để chuẩn bị cho ngày khuất bóng. Nếu hoàng hôn nó mang một màu buồn vắng lặng thì tuổi xế chiều là nỗi buồn cô đơn, sợ sệt và bất an, nỗi buồn rất lớn. Cảm giác lo lắng cho con mãi dày vò các bậc cha mẹ không thôi cho đến khi lìa đời. Tôi tự tìm mình trong chiếc gương vô hình để xem mình như thế nào khi về già như mẹ, tôi thấy một màu xám u hoài cứ đậm, nhạt liên tục đổi tông cho nhau trong 24 giờ và cứ vậy tiếp diễn. Tôi hiểu mẹ tôi đang ở trong một màu xám đó, không nói, không muốn thoát đi nhưng đang trần ai chịu đựng. \nTóc bạc hết rồi con, bôn ba không qua thời vận, làm gì làm thì đừng mạo hiểm quá, đời người ngắn ngủi, như ba mày đó nên đừng có chống đối mà tù tội thì khổ mình và khổ cả gia đình. Mẹ luôn dặn dò như vậy. \nLo cho con cái suốt một đời rồi những ngày xế chiều lại buồn hiu quạnh. Mẹ mua ở đâu 2 con tắc kè, giờ nó cứ kêu suốt ngày , tiếng nó kêu càng thêm não ruột. Tiếng tắc kè kêu cũng chính là tiếng lòng của những người già cô đơn sống trong cảnh xế bóng chiều tà, nó không ai oán nhưng rất xót xa. Tôi nhìn lại mình, hơn 40 tuổi rồi vẫn còn muốn lao đi, vẫn ấp ôm nhiều thứ nhưng lại không thể hầu hạ mẹ mình khi xế chiều. Tôi thấy mình quá tệ.\nĐường trần vạn nẻo thì vạn nẻo chông gai, chỉ có con đường duy nhất bình yên là về bên mẹ thì chẳng chịu về, đó chính là định mệnh. Tiếng tắc kè kêu nhão nhẹt cuối ngày càng làm chùng chân người con xa xứ. Nó cứ khắc khoải, cứ trầm ngâm, cứ buồn buồn như chính tuổi già của mẹ. \nCon bất hiếu mẹ ơi!", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:860765145485836288/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:860712274955198464", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "content": "Con nước sau nhà.<br />Mẹ bệnh, xanh xao vàng vọt. Mới hay hơn 10h mà mẹ đã nằm li bì vì mấy đêm mất ngủ. Hôm qua nói với vợ : trưa mai em đón con về gởi ông bà ngoại nhé, anh đi công việc chiều mới về. Nói vậy để vợ khỏi bâng khuâng, đòi về theo.<br />Về nhà, vắng lặng. Mẹ nói được mấy câu thì ngủ li bì. Lang thang cafe với anh em, bạn bè xong thì đi kiếm cơm ở nhà bà chị. Hai tộ cơm chay ngon lành lại được khuyến mãi 4 viên chè trôi nước. Về nhà, mẹ vẫn chưa dậy. Quê, nắng kinh khủng. Nhà mênh mông mà vắng lặng. Tiếng gà nhà hàng xóm gáy vang dậy phá tan cái không gian vắng lặng nhưng lại da diết buồn. Ra sau nhà đứng tựa cửa nhìn những chiếc xuống máy, ghe thỉnh thoảng chạy qua. Từng cơn sóng đục ngầu vỗ vào bờ kè lách tách làm đỡ buồn hơn. Những bài ca nam ai, phụng hoàng ... vang vang trên máy càng làm cho bầu không khí oi ả miền tây thêm đượm buồn, một cái buồn rất nực. <br /> Quảng đường về thăm nhà chỉ 2 tiếng đồng mà có khi cả tháng không về. Con về thăm mẹ ví như tiếng máy ghe sau nhà, âm ỉ từ xa, rõ dần, to rồi nhỏ dần, lặng khuất. Bây giờ gần 4h chiều, ăn với mẹ bữa cơm nữa là đi, vội vàng. Đời người như con nước sau nhà, lặng lẽ trôi đi , có khi quay về nhưng cũng nhiều khi trôi ra biển cả. <br />Mẹ yếu nhiều, mới tết đến giờ mà sút giảm hẳn. Bữa cơm chiều dọn lên, hôm nay rằm mẹ ăn chay đạm bạc với chao, đọt nhãn lồng, canh cải trắng. Trên radio văng vẳng lời ca cải lương của nghệ sĩ Thanh Kim Huệ : <br />Hò ơi, mẹ thương con biển hồ lai láng.<br />Nuôi con không tính tháng tính ngày...<br />Có con về ánh mắt già nua, hốc hác của mẹ ánh lên vẻ vui mừng, nửa chén cơm nhờ vậy mà nuốt trôi. Không biết con còn có thể cài trên áo bông hồng đỏ thắm bao mùa vu lan nữa nhưng hôm nay ngồi với mẹ, dù mẹ yếu con vẫn vui sướng mẹ ơi. Đời con như con nước sau nhà, trôi ra biển cả nhưng sẽ quay về và luôn quay về. Ai đi xa luôn thấp thỏm cho mẹ cha già ở quê nhà, vì nhiều lý do có thể không thường xuyên về thăm cha mẹ nhưng chỉ cần lắng lòng, nhớ đến cha mẹ mình là đủ vui, nếu về được thì đâu còn gì hạnh phúc bằng. Mẹ cha già, mong những đứa con xa từng ngày vậy nên nếu tranh thủ được thì nên về, dù khỏe, dù yếu thì mẹ vẫn rất vui, đó không phải là điều ta mong đợi hay sao?<br />Ngoài trời bất ngờ mưa to như làm mát thêm niềm vui của mẹ.", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/860712274955198464", "published": "2018-07-03T02:43:17+00:00", "source": { "content": "Con nước sau nhà.\nMẹ bệnh, xanh xao vàng vọt. Mới hay hơn 10h mà mẹ đã nằm li bì vì mấy đêm mất ngủ. Hôm qua nói với vợ : trưa mai em đón con về gởi ông bà ngoại nhé, anh đi công việc chiều mới về. Nói vậy để vợ khỏi bâng khuâng, đòi về theo.\nVề nhà, vắng lặng. Mẹ nói được mấy câu thì ngủ li bì. Lang thang cafe với anh em, bạn bè xong thì đi kiếm cơm ở nhà bà chị. Hai tộ cơm chay ngon lành lại được khuyến mãi 4 viên chè trôi nước. Về nhà, mẹ vẫn chưa dậy. Quê, nắng kinh khủng. Nhà mênh mông mà vắng lặng. Tiếng gà nhà hàng xóm gáy vang dậy phá tan cái không gian vắng lặng nhưng lại da diết buồn. Ra sau nhà đứng tựa cửa nhìn những chiếc xuống máy, ghe thỉnh thoảng chạy qua. Từng cơn sóng đục ngầu vỗ vào bờ kè lách tách làm đỡ buồn hơn. Những bài ca nam ai, phụng hoàng ... vang vang trên máy càng làm cho bầu không khí oi ả miền tây thêm đượm buồn, một cái buồn rất nực. \n Quảng đường về thăm nhà chỉ 2 tiếng đồng mà có khi cả tháng không về. Con về thăm mẹ ví như tiếng máy ghe sau nhà, âm ỉ từ xa, rõ dần, to rồi nhỏ dần, lặng khuất. Bây giờ gần 4h chiều, ăn với mẹ bữa cơm nữa là đi, vội vàng. Đời người như con nước sau nhà, lặng lẽ trôi đi , có khi quay về nhưng cũng nhiều khi trôi ra biển cả. \nMẹ yếu nhiều, mới tết đến giờ mà sút giảm hẳn. Bữa cơm chiều dọn lên, hôm nay rằm mẹ ăn chay đạm bạc với chao, đọt nhãn lồng, canh cải trắng. Trên radio văng vẳng lời ca cải lương của nghệ sĩ Thanh Kim Huệ : \nHò ơi, mẹ thương con biển hồ lai láng.\nNuôi con không tính tháng tính ngày...\nCó con về ánh mắt già nua, hốc hác của mẹ ánh lên vẻ vui mừng, nửa chén cơm nhờ vậy mà nuốt trôi. Không biết con còn có thể cài trên áo bông hồng đỏ thắm bao mùa vu lan nữa nhưng hôm nay ngồi với mẹ, dù mẹ yếu con vẫn vui sướng mẹ ơi. Đời con như con nước sau nhà, trôi ra biển cả nhưng sẽ quay về và luôn quay về. Ai đi xa luôn thấp thỏm cho mẹ cha già ở quê nhà, vì nhiều lý do có thể không thường xuyên về thăm cha mẹ nhưng chỉ cần lắng lòng, nhớ đến cha mẹ mình là đủ vui, nếu về được thì đâu còn gì hạnh phúc bằng. Mẹ cha già, mong những đứa con xa từng ngày vậy nên nếu tranh thủ được thì nên về, dù khỏe, dù yếu thì mẹ vẫn rất vui, đó không phải là điều ta mong đợi hay sao?\nNgoài trời bất ngờ mưa to như làm mát thêm niềm vui của mẹ.", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:860712274955198464/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:860707554713960448", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "content": "Chiếc vòi rỉ nước.<br /><br />Về nhà hai lần liên tiếp phải sửa hai cái vòi nước cho bà già. Lần trước là vòi rửa chén, lần này là vòi nhà tắm. Nhà không có đàn ông nên chẳng thể tìm thấy bất cứ cái kềm hay mỏ lết, bỗng thấy buồn trong lòng. Xưa ba tôi có mấy cái thùng đạn chuyên để đựng đồ công cụ, dụng cụ còn gọi là thùng đồ nghề. Thứ gì cũng có, cần làm gì là ổng lấy ra sửa liền, đồ đạc trong nhà hư hao ba tôi tự làm hết. Sau này sống ở sg tôi cũng học ổng, cũng có hai thùng đạn đựng đồ nghề và cũng tự tay sửa chữa đồ đạc trong nhà. Tôi còn có thêm thang, máy khoan, mài, cắt, kể cả máy phát điện, máy cưa cây, máy cắt cỏ. <br />Giờ cần sửa cái vòi rỉ nước cho bà già cũng chẳng có nỗi cái kềm phải qua nhà ông anh mượn. Xuống nhà bà chị lấy cái vòi về thay chưa được 5 phút nhưng lại ngồi thật lâu dưới sàn nhà tắm của bà già nhìn những cái vòi, mấy cái xô, cái ca múc nước mà mẹ tôi dùng mỗi ngày. Tôi liên tưởng đến những cái vòi sen, vòi tắm kohler hàng chục triệu mà tôi dùng mỗi ngày thấy mình có lỗi ghê gớm. Trong khi tôi đang sống trong tiện nghi đắt tiền, sử dụng nhà tắm hàng chục thậm chí hàng trăm triệu thì mẹ tôi ở dưới quê vẫn miệt mài dùng cái ca nhựa múc nước tắm mỗi ngày. Cảm giác áy náy càng trào dâng trong tim khi cái vòi nước cũ rỉ nước bao ngày bây giờ mới có tôi về thay mới.<br />Ngồi bệt dưới sàn nhà mông lung về mọi thứ, về những thiết bị, đồ đạc trang bị thật đắt tiền để cho thuê nhà được giá thì ờ trong chính ngôi nhà nuôi mình khôn lớn mẹ vẫn đang dùng những thiết bị sơ sài. Có gì đó nghèn nghẹn trong tim khi những toan tính, dự định những điều to tát, lớn lao phút chốc bỗng trở nên vô nghĩa. Nhìn cái vòi nước bị hư vừa được thay thế đang cầm trên tay cứ như nó biết cất tiếng nói nguyền rủa, chì chiết và trách móc mình, cứ như nghe nó nói : mày toàn làm những chuyện gì đâu mà chẳng trông ngó xem ngay trong nhà mẹ mày đang cần gì. Thật hổ thẹn. <br />Dẫu biết mẹ ta chẳng cần vòi kohker, chẳng cần chậu blanco, chẳng cần cái nhà tắm đắt tiền, mẹ chấp cánh cho ta bay đi và tự hào về ta khi ta làm được điều gì đó nhưng như chính con tim áy náy của mình ta nên nhìn lại, ngó trong nhà coi mẹ đang có gì. Trong khi ta mãi mê, ganh đua và có phần ảo tưởng về cuộc sống thì ngay trong chính ngôi nhà của mẹ mình, mẹ đang loay hoay, khó khăn với những món đồ sơ sài, cũ kĩ. <br />Tôi viết những dòng này cho chính mình, cho các bạn. Trong khi ta mê mải với những thứ chẳng thiết thực, chẳng quan trọng thì ta lại quên thứ quan trọng nhất trong đời ta đó chính là cha mẹ mình. Không phải mua về cho mẹ món ngon, vật lạ là đủ mà nhiều khi mẹ chỉ cần ta ngó trong nhà coi có cái gì hư hao, cần sửa lại hay không, hãy hiểu mẹ sống như thế nào.", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/860707554713960448", "published": "2018-07-03T02:24:32+00:00", "source": { "content": "Chiếc vòi rỉ nước.\n\nVề nhà hai lần liên tiếp phải sửa hai cái vòi nước cho bà già. Lần trước là vòi rửa chén, lần này là vòi nhà tắm. Nhà không có đàn ông nên chẳng thể tìm thấy bất cứ cái kềm hay mỏ lết, bỗng thấy buồn trong lòng. Xưa ba tôi có mấy cái thùng đạn chuyên để đựng đồ công cụ, dụng cụ còn gọi là thùng đồ nghề. Thứ gì cũng có, cần làm gì là ổng lấy ra sửa liền, đồ đạc trong nhà hư hao ba tôi tự làm hết. Sau này sống ở sg tôi cũng học ổng, cũng có hai thùng đạn đựng đồ nghề và cũng tự tay sửa chữa đồ đạc trong nhà. Tôi còn có thêm thang, máy khoan, mài, cắt, kể cả máy phát điện, máy cưa cây, máy cắt cỏ. \nGiờ cần sửa cái vòi rỉ nước cho bà già cũng chẳng có nỗi cái kềm phải qua nhà ông anh mượn. Xuống nhà bà chị lấy cái vòi về thay chưa được 5 phút nhưng lại ngồi thật lâu dưới sàn nhà tắm của bà già nhìn những cái vòi, mấy cái xô, cái ca múc nước mà mẹ tôi dùng mỗi ngày. Tôi liên tưởng đến những cái vòi sen, vòi tắm kohler hàng chục triệu mà tôi dùng mỗi ngày thấy mình có lỗi ghê gớm. Trong khi tôi đang sống trong tiện nghi đắt tiền, sử dụng nhà tắm hàng chục thậm chí hàng trăm triệu thì mẹ tôi ở dưới quê vẫn miệt mài dùng cái ca nhựa múc nước tắm mỗi ngày. Cảm giác áy náy càng trào dâng trong tim khi cái vòi nước cũ rỉ nước bao ngày bây giờ mới có tôi về thay mới.\nNgồi bệt dưới sàn nhà mông lung về mọi thứ, về những thiết bị, đồ đạc trang bị thật đắt tiền để cho thuê nhà được giá thì ờ trong chính ngôi nhà nuôi mình khôn lớn mẹ vẫn đang dùng những thiết bị sơ sài. Có gì đó nghèn nghẹn trong tim khi những toan tính, dự định những điều to tát, lớn lao phút chốc bỗng trở nên vô nghĩa. Nhìn cái vòi nước bị hư vừa được thay thế đang cầm trên tay cứ như nó biết cất tiếng nói nguyền rủa, chì chiết và trách móc mình, cứ như nghe nó nói : mày toàn làm những chuyện gì đâu mà chẳng trông ngó xem ngay trong nhà mẹ mày đang cần gì. Thật hổ thẹn. \nDẫu biết mẹ ta chẳng cần vòi kohker, chẳng cần chậu blanco, chẳng cần cái nhà tắm đắt tiền, mẹ chấp cánh cho ta bay đi và tự hào về ta khi ta làm được điều gì đó nhưng như chính con tim áy náy của mình ta nên nhìn lại, ngó trong nhà coi mẹ đang có gì. Trong khi ta mãi mê, ganh đua và có phần ảo tưởng về cuộc sống thì ngay trong chính ngôi nhà của mẹ mình, mẹ đang loay hoay, khó khăn với những món đồ sơ sài, cũ kĩ. \nTôi viết những dòng này cho chính mình, cho các bạn. Trong khi ta mê mải với những thứ chẳng thiết thực, chẳng quan trọng thì ta lại quên thứ quan trọng nhất trong đời ta đó chính là cha mẹ mình. Không phải mua về cho mẹ món ngon, vật lạ là đủ mà nhiều khi mẹ chỉ cần ta ngó trong nhà coi có cái gì hư hao, cần sửa lại hay không, hãy hiểu mẹ sống như thế nào.", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:860707554713960448/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:860498007841685504", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "content": "Ngày đá đơm bông.<br /><br />Sáng nay cậu em nhắn tin hỏi thăm rồi nói lới cảm ơn mình vì đã khuyên cậu mua miếng đất cách đây mấy tháng. Lần đó tôi về khu Bình Lợi cafe sáng với anh em thì cậu lái xe qua. Thấy tôi cậu quay lại và anh em nói chuyện. Cậu kể có mua miếng đất bên Hiệp Bình Chánh giá 900tr, bây giờ bán sẽ được 1 tỷ 4. Cậu muốn mua miếng đất 4x18 ngay khu bình lợi nhưng phải vay và thấy giá đang cao quá muốn chờ giảm mới mua. Tôi khuyên cậu nên mua vì giá đất khu này còn rẻ so với nhiều nơi khác hơn nữa đất lên rồi sẽ khó giảm. Sau một hồi cafe trao đổi cậu quyết định mua, chiều đó cậu đăt cọc và nhắn tin tôi biết. <br />Sáng nay cậu mừng hồ hỡi vì nói nếu em không mua thì bây giờ nó đã tăng thêm 900tr rồi, em may quá. <br />Cậu em này tôi đã từng viết trong fb của mình. Cậu thuê nhà biệt thự đối diện nhà cũ của tôi rồi ngăn phòng cho thuê lại. Tính đến nay cậu đã phát triển mấy chục căn như vậy và làm rất thành công. Tôi nhớ một buồi chiều tôi ngồi trên ghế đá trước nhà, cậu sang chơi và khi nhìn thấy mấy người thợ làm hồ đang ngồi nghỉ mệt trên vỉa hè kế bên cậu em lên tiếng : Anh biết không hai năm trước em cũng đi làm hồ như vậy, cực khổ vô cùng. Em thuê phòng ở rồi muốn tiết kiệm nên cho thuê lại và em thấy được nên mướn nhà ngăn ra cho thuê phòng. <br />Tới nay thì công việc của cậu rất ổn, mấy chục căn thuê và cho thuê lại, dạy thêm, rồi thêm mấy mảng khác. Ngày mua dước chiếc xe hơi cậu cũng chạu qua hớn hở : Anh, em mới mua xe, dù trả góp nhưng em vui quá anh ơi, mất ngủ. <br />Cậu em quê Long An, nhanh nhạy, đàng hoàng, làm ăn chí thú thì đã tới ngày hái trái ngọt. Thương cậu giỏi giang, chịu khó để bước đầu thành công. Mảnh đất cậu mua cũng vay tiền mới đủ nhưng như thế cũng đã hay. Cậu đang vẽ nên ngôi nhà đầu tiên ở SG với bao niềm hứng khởi. Sg củi quế gạo châu nhưng ai cũng phải công nhận một điều : là miền đất lành. Lành và ưu đãi những ai biết tận dụng cơ hội và có ý chí. Đường còn dài nhưng bền chí thì có ngày đá cũng sẽ đơm bông. <br />Chúc mừng em. ", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/860498007841685504", "published": "2018-07-02T12:31:52+00:00", "source": { "content": "Ngày đá đơm bông.\n\nSáng nay cậu em nhắn tin hỏi thăm rồi nói lới cảm ơn mình vì đã khuyên cậu mua miếng đất cách đây mấy tháng. Lần đó tôi về khu Bình Lợi cafe sáng với anh em thì cậu lái xe qua. Thấy tôi cậu quay lại và anh em nói chuyện. Cậu kể có mua miếng đất bên Hiệp Bình Chánh giá 900tr, bây giờ bán sẽ được 1 tỷ 4. Cậu muốn mua miếng đất 4x18 ngay khu bình lợi nhưng phải vay và thấy giá đang cao quá muốn chờ giảm mới mua. Tôi khuyên cậu nên mua vì giá đất khu này còn rẻ so với nhiều nơi khác hơn nữa đất lên rồi sẽ khó giảm. Sau một hồi cafe trao đổi cậu quyết định mua, chiều đó cậu đăt cọc và nhắn tin tôi biết. \nSáng nay cậu mừng hồ hỡi vì nói nếu em không mua thì bây giờ nó đã tăng thêm 900tr rồi, em may quá. \nCậu em này tôi đã từng viết trong fb của mình. Cậu thuê nhà biệt thự đối diện nhà cũ của tôi rồi ngăn phòng cho thuê lại. Tính đến nay cậu đã phát triển mấy chục căn như vậy và làm rất thành công. Tôi nhớ một buồi chiều tôi ngồi trên ghế đá trước nhà, cậu sang chơi và khi nhìn thấy mấy người thợ làm hồ đang ngồi nghỉ mệt trên vỉa hè kế bên cậu em lên tiếng : Anh biết không hai năm trước em cũng đi làm hồ như vậy, cực khổ vô cùng. Em thuê phòng ở rồi muốn tiết kiệm nên cho thuê lại và em thấy được nên mướn nhà ngăn ra cho thuê phòng. \nTới nay thì công việc của cậu rất ổn, mấy chục căn thuê và cho thuê lại, dạy thêm, rồi thêm mấy mảng khác. Ngày mua dước chiếc xe hơi cậu cũng chạu qua hớn hở : Anh, em mới mua xe, dù trả góp nhưng em vui quá anh ơi, mất ngủ. \nCậu em quê Long An, nhanh nhạy, đàng hoàng, làm ăn chí thú thì đã tới ngày hái trái ngọt. Thương cậu giỏi giang, chịu khó để bước đầu thành công. Mảnh đất cậu mua cũng vay tiền mới đủ nhưng như thế cũng đã hay. Cậu đang vẽ nên ngôi nhà đầu tiên ở SG với bao niềm hứng khởi. Sg củi quế gạo châu nhưng ai cũng phải công nhận một điều : là miền đất lành. Lành và ưu đãi những ai biết tận dụng cơ hội và có ý chí. Đường còn dài nhưng bền chí thì có ngày đá cũng sẽ đơm bông. \nChúc mừng em. ", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:860498007841685504/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:859442801999609856", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653", "content": "Đây dòng cửu long nước về mát lòng nhà nông. ", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/859442801999609856", "published": "2018-06-29T14:38:51+00:00", "source": { "content": "Đây dòng cửu long nước về mát lòng nhà nông. ", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/entities/urn:activity:859442801999609856/activity" } ], "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/outbox", "partOf": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859400930955632653/outboxoutbox" }