A small tool to view real-world ActivityPub objects as JSON! Enter a URL
or username from Mastodon or a similar service below, and we'll send a
request with
the right
Accept
header
to the server to view the underlying object.
{
"@context": "https://www.w3.org/ns/activitystreams",
"type": "OrderedCollectionPage",
"orderedItems": [
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:903527727526596608",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"content": "Điều đáng buồn trong những ngày này là sân khấu chính trị Việt Nam cứ phải xem mãi những vai diễn nhàm chán của các diễn viên già cỗi; họ bước vào rồi lại bước ra sân khấu và kịch bản vẫn mãi là một thứ kịch của Samuel Beckett, toàn những động tác máy móc cùng với những lời vô nghĩa nhai lại. Chúng ta chưa thấy những lớp thế hệ diễn viên trẻ, mạnh mẽ, tinh khôi, không có những dan díu, hệ lụy với một thứ quá khứ nhục nhã, tủi hổ, dành cho một sân khấu hoàn toàn mới. Bao giờ cho đến ngày đó? Bao giờ dàn diễn viên già, bất lực kia tự nguyện rút lui khỏi đời sống chính trị Việt Nam?",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/903527727526596608",
"published": "2018-10-29T06:16:36+00:00",
"source": {
"content": "Điều đáng buồn trong những ngày này là sân khấu chính trị Việt Nam cứ phải xem mãi những vai diễn nhàm chán của các diễn viên già cỗi; họ bước vào rồi lại bước ra sân khấu và kịch bản vẫn mãi là một thứ kịch của Samuel Beckett, toàn những động tác máy móc cùng với những lời vô nghĩa nhai lại. Chúng ta chưa thấy những lớp thế hệ diễn viên trẻ, mạnh mẽ, tinh khôi, không có những dan díu, hệ lụy với một thứ quá khứ nhục nhã, tủi hổ, dành cho một sân khấu hoàn toàn mới. Bao giờ cho đến ngày đó? Bao giờ dàn diễn viên già, bất lực kia tự nguyện rút lui khỏi đời sống chính trị Việt Nam?",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:903527727526596608/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:901336532043350016",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"content": "NHÂN DÂN<br /><br />Ngày 22/10/2018 ông Nguyễn Phú Trọng được \" bầu\" làm Chủ tịch nước. Báo chí trong nước đưa tin: Lịch sử đã lựa chọn, nhân dân đã lựa chọn (sic).<br /><br />Chưa thời nào như thời này, hai chữ \"nhân dân\" lại được sính dùng, \"được\" lợi dụng, khai thác đến cạn kiệt như thế. Nào là \"nhân dân làm chủ\", \"quyền làm chủ tập thể của nhân dân\"; tất tần tật các tổ chức, cơ quan đều là cơ quan của nhân dân...cứ làm như thể \"nhân dân\" là một ông chủ thực thụ của xã hội này vậy. Ông chủ hay là cái mỏ vàng? Ngay đến những status trên facebook, \"nhân dân\" cũng nhiều phen được sờ gáy. Lần ông Trần Huỳnh Duy Thức tuyệt thực trong trại giam, có status và hình như có ai đó trong thân nhân của ông cũng nói: nhân dân muốn anh ngừng tuyệt thực (!). Hay là vụ cô Nguyễn Thùy Dương ném chiếc dép vào bà Nguyễn Thị Quyết Tâm mới đây, không ít status hô to lên: nhân dân cả nước đứng cùng em (!).<br /><br />Nghĩ thật tội nghiệp cho nhân dân. Họ không có một gương mặt cụ thể, một tiếng nói cụ thể, một địa chỉ cụ thể, nên chẳng ai biết họ phản ứng thế nào, buồn hay vui hay phẫn nộ khi mình cứ bị nhân danh trục lợi không ngừng đến thế.<br /><br />Trong cái xã hội bát nháo này, nhân dân không có thực, nhân dân chỉ là một khái niệm trừu tượng và miễn phí. Nhưng đáng nói, đáng buồn nhất là tuy là một khái niệm trừu tượng nhưng nhân dân lại có một thân phận và một số phận cụ thể, rất cụ thể.",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/901336532043350016",
"published": "2018-10-23T05:09:35+00:00",
"source": {
"content": "NHÂN DÂN\n\nNgày 22/10/2018 ông Nguyễn Phú Trọng được \" bầu\" làm Chủ tịch nước. Báo chí trong nước đưa tin: Lịch sử đã lựa chọn, nhân dân đã lựa chọn (sic).\n\nChưa thời nào như thời này, hai chữ \"nhân dân\" lại được sính dùng, \"được\" lợi dụng, khai thác đến cạn kiệt như thế. Nào là \"nhân dân làm chủ\", \"quyền làm chủ tập thể của nhân dân\"; tất tần tật các tổ chức, cơ quan đều là cơ quan của nhân dân...cứ làm như thể \"nhân dân\" là một ông chủ thực thụ của xã hội này vậy. Ông chủ hay là cái mỏ vàng? Ngay đến những status trên facebook, \"nhân dân\" cũng nhiều phen được sờ gáy. Lần ông Trần Huỳnh Duy Thức tuyệt thực trong trại giam, có status và hình như có ai đó trong thân nhân của ông cũng nói: nhân dân muốn anh ngừng tuyệt thực (!). Hay là vụ cô Nguyễn Thùy Dương ném chiếc dép vào bà Nguyễn Thị Quyết Tâm mới đây, không ít status hô to lên: nhân dân cả nước đứng cùng em (!).\n\nNghĩ thật tội nghiệp cho nhân dân. Họ không có một gương mặt cụ thể, một tiếng nói cụ thể, một địa chỉ cụ thể, nên chẳng ai biết họ phản ứng thế nào, buồn hay vui hay phẫn nộ khi mình cứ bị nhân danh trục lợi không ngừng đến thế.\n\nTrong cái xã hội bát nháo này, nhân dân không có thực, nhân dân chỉ là một khái niệm trừu tượng và miễn phí. Nhưng đáng nói, đáng buồn nhất là tuy là một khái niệm trừu tượng nhưng nhân dân lại có một thân phận và một số phận cụ thể, rất cụ thể.",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:901336532043350016/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:898740895987675136",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"content": "Tôi không biết ai là tác giả bức ảnh này mà đã chụp đúng vào một thời điểm \"vàng\" như thế. Không cần ghi chú hay giải thích, bức ảnh đã lột tả đầy đủ bi kịch của người dân Thủ Thiêm: không những họ bị cướp đất đai trắng trợn bởi một đám quan chức tham lam, vô sỉ mà trớ trêu thay, họ lại phải khẩn cầu chính những kẻ cướp man rợ đó cứu xét cho hoàn cảnh bi đát mất nhà mất cửa của mình. Hãy nhìn cái nụ cười kia đi, cái nụ cười phô trương một cách ngạo nghễ không cần phải giả vờ kín đáo che đậy sự hể hả của kẻ chiến thắng trước gương mặt sạm đen vì đói nghèo, oan ức, phẫn nộ. Cái nụ cười ấy còn nhạo báng công lý và lương tri của con người đến bao giờ nữa?",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/898740895987675136",
"published": "2018-10-16T01:15:27+00:00",
"source": {
"content": "Tôi không biết ai là tác giả bức ảnh này mà đã chụp đúng vào một thời điểm \"vàng\" như thế. Không cần ghi chú hay giải thích, bức ảnh đã lột tả đầy đủ bi kịch của người dân Thủ Thiêm: không những họ bị cướp đất đai trắng trợn bởi một đám quan chức tham lam, vô sỉ mà trớ trêu thay, họ lại phải khẩn cầu chính những kẻ cướp man rợ đó cứu xét cho hoàn cảnh bi đát mất nhà mất cửa của mình. Hãy nhìn cái nụ cười kia đi, cái nụ cười phô trương một cách ngạo nghễ không cần phải giả vờ kín đáo che đậy sự hể hả của kẻ chiến thắng trước gương mặt sạm đen vì đói nghèo, oan ức, phẫn nộ. Cái nụ cười ấy còn nhạo báng công lý và lương tri của con người đến bao giờ nữa?",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:898740895987675136/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:898092961832136704",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"content": "MỸ LINH VÀ NHÀ HÁT THỦ THIÊM<br /><br />Phản ứng về vụ nhà hát Thủ Thiêm một lần nữa cho chúng ta một bức tranh quá buồn, quá thất vọng về xã hội Việt Nam: SỰ CHIA RẼ. Hơn cả sự chia rẽ, đó là sự phá sản hoàn toàn những chuẩn mực cần thiết của một xã hội văn minh, nhân tính.<br /><br />Người ta có thể nhân danh quyền lợi của cá nhân, nhóm, tổ chức,... để cất tiếng nói bảo vệ quyền lợi nhưng không thể vì vậy mà lớn tiếng mạt sát, miệt thị, xúc phạm bằng những từ ngữ thô lỗ đối với cá nhân, nhóm, tổ chức khác. Những người phản đối vụ xây dựng nhà hát Thủ Thiêm có lý do của mình nhưng ca sĩ Mỹ Linh và đồng nghiệp của cô cũng có lý do của họ khi lên tiếng ủng hộ.<br /><br />Chúng ta nên học cách nhìn xã hội trong sự đa dạng của nó, học cách tôn trọng tự do bày tỏ ý kiến của nhau, học cách tranh luận bằng lý lẽ thay cho cảm xúc.<br /><br />Có phải vì Việt Nam luôn sống và được nuôi dưỡng để sống trong bầu khí quyển của đấu tranh, chiến tranh, của sự phân chia ranh giới bạn/thù... mà mãi cho đến nay đã gần 1/2 thế kỷ sau khi hòa bình lập lại mà việc thống nhất trong nội bộ dân tộc Việt Nam vẫn còn mù mịt?",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/898092961832136704",
"published": "2018-10-14T06:20:47+00:00",
"source": {
"content": "MỸ LINH VÀ NHÀ HÁT THỦ THIÊM\n\nPhản ứng về vụ nhà hát Thủ Thiêm một lần nữa cho chúng ta một bức tranh quá buồn, quá thất vọng về xã hội Việt Nam: SỰ CHIA RẼ. Hơn cả sự chia rẽ, đó là sự phá sản hoàn toàn những chuẩn mực cần thiết của một xã hội văn minh, nhân tính.\n\nNgười ta có thể nhân danh quyền lợi của cá nhân, nhóm, tổ chức,... để cất tiếng nói bảo vệ quyền lợi nhưng không thể vì vậy mà lớn tiếng mạt sát, miệt thị, xúc phạm bằng những từ ngữ thô lỗ đối với cá nhân, nhóm, tổ chức khác. Những người phản đối vụ xây dựng nhà hát Thủ Thiêm có lý do của mình nhưng ca sĩ Mỹ Linh và đồng nghiệp của cô cũng có lý do của họ khi lên tiếng ủng hộ.\n\nChúng ta nên học cách nhìn xã hội trong sự đa dạng của nó, học cách tôn trọng tự do bày tỏ ý kiến của nhau, học cách tranh luận bằng lý lẽ thay cho cảm xúc.\n\nCó phải vì Việt Nam luôn sống và được nuôi dưỡng để sống trong bầu khí quyển của đấu tranh, chiến tranh, của sự phân chia ranh giới bạn/thù... mà mãi cho đến nay đã gần 1/2 thế kỷ sau khi hòa bình lập lại mà việc thống nhất trong nội bộ dân tộc Việt Nam vẫn còn mù mịt?",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:898092961832136704/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:887655151001194496",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"content": "NỖI SỢ TẬP THỂ<br /><br />Trong tác phẩm Trại Ung Thư, nhà văn Alexander Solzhenitsyn kể câu chuyện một bệnh nhân mắc bệnh ở giai đoạn cuối cùng chờ ngày giải phẫu mà hy vọng sống còn rất mong manh; vốn là một cán bộ đảng ở địa phương, anh vẫn có thói quen bắt đầu một ngày mới bằng việc đọc báo Pravda (Sự Thật) của đảng. Anh trông ngóng từng số báo một để đón đọc bài xã luận; nó đem đến cho anh một thứ cảm giác yên ổn, tin tưởng trong ngày hôm đó, bởi qua đó anh biết một cách chính xác mình cần phải làm gì, phải nói gì, nói như thế nào và những vấn đề gì mà anh cần phải giữ kín miệng. Đứng trước những vấn đề mà anh phải thực hiện một sự lựa chọn, anh không còn sợ bị sai lầm nữa, bởi vì anh đã được đảng trang bị cho một sự xác tín. Có thể những bài xã luận thay đổi như chong chóng: cái tên ngày hôm qua còn được xưng tụng trên cửa miệng mọi người nhưng ngày hôm nay đã bị khai trừ; những hành động mới ngày nào còn bị kết án nhưng bây giờ đã được tán dương, cổ xúy. Nhưng không sao, miễn là anh biết lắng nghe, biết tuân thủ những gì mà anh được chỉ bảo, anh sẽ không thể mắc sai lầm. Sở dĩ anh cán bộ đảng có được sự bình yên tinh thần bởi anh đã biết đặt tất cả niềm tin của mình vào bộ máy của đảng và lãnh tụ Staline. Và bằng cách chỉ bảo phải làm gì mỗi ngày, Staline đã cất đi gánh nặng trách nhiệm trên đôi vai của anh cán bộ khi đứng ra giải quyết thay anh gánh nặng nghẹt thở của sự hiểu biết.<br /><br />Câu hỏi quan trọng mà Zygmunt Bauman, nhà xã hội học Ba Lan, đặt ra ở đây là tại sao người dân sống dưới chế độ cai trị của Staline lại có nhu cầu được yên ổn khẩn thiết đến mức sẵn sàng hy sinh cả tự do tinh thần của họ cho ông ta và còn cảm thấy như được ban phát ân huệ khi sự hy sinh đó được Staline chấp thuận?<br /><br />Trả lời cho câu hỏi này, Zygmunt Bauman truy nguyên đến tận nguồn gốc: đó là chính nỗi sợ của con người trước vũ trụ. Đó là sự run sợ khi đứng trước sự to lớn bao la vô cùng và sức mạnh vô tận của vũ trụ; trước bầu trời đầy sao; trước khối hình hình bất động của những dãy núi; của biển cả; trước những tai hoạ thiên nhiên khôn lường. Con người cảm thấy mình quá nhỏ bé, vô nghĩa, phù du và dễ tổn thương. Không những dễ tổn thương, con người còn cảm thấy hoang mang bất lực hoàn toàn trong việc thấu hiểu được sức mạnh kỳ vĩ của vũ trụ. Vũ trụ có một kế hoạch hay lô gích phát triển hay không thì hẳn là nằm ngoài phạm vi hiểu biết của con người và vì vậy, sự tiến hóa trong tương lai của vũ trụ là bất khả dự đoán.<br /><br />Dễ tổn thương và hoang mang, bất định là hai nét nổi bật trong nỗi sợ hãi của con người trước vũ trụ, được tất cả các hệ thống tôn giáo sử dụng. Hình ảnh Thượng Đế, một đấng toàn năng tối cao cai quản thế giới và loài người đã được chế tạo từ hai tình cảm quen thuộc đó của con người trong nỗi sợ hãi trước cái bất khả tri. Và khi đã được khoác lên một bộ mặt người, vũ trụ giờ đây không còn là một lực lượng vô danh, câm nín đáng sợ nữa. Con người từ nay đã có thể giao tiếp với vũ trụ bởi vũ trụ đã có tiếng nói, đã biết lắng nghe, biết ban thưởng và trừng phạt. <br /><br />Zygmunt Bauman nhấn mạnh đến hai yếu tố dễ tổn thương và hoang mang đó, vì chính chúng sẽ làm nên cấu trúc của sự sợ hãi tập thể trước sức mạnh của quyền lực chính trị.<br /><br />Tất cả các quyền lực chính trị đều tạo ra để sử dụng và khai thác triệt để hai yếu tố hoang mang, bất an và nhỏ nhoi, dễ tổn thương bằng mọi phương tiện hướng đến một sự sợ hãi tập thể và qua đó duy trì tính chính danh, đồng thời sự thiết yếu của mình: bằng bạo lực, nhà tù, đe dọa, khủng bố, tuyên truyền, mị dân…Một mặt, họ dựng nên những nỗi sợ bị xâm lược; bị khủng bố, thất nghiệp, mất bản sắc văn hóa…bởi nạn nhập cư; sự bất ổn xã hội khi nhập khẩu những giá trị văn hóa của phương Tây hay dựng nên cái gọi là “thế lực thù địch” , “thế lực phản động” đe dọa sự mất “ổn định chính trị”…. Mặt khác, họ làm cho việc cai quản của nhà nước trở thành một thứ quyền lực quan phòng, tối cao, bí ẩn, khó đoán nhưng toàn năng; con người lúc đó trở nên nhỏ bé, tuân phục, dễ bảo và đổi lại, để được nhà nước bảo đảm cho một tương lai yên ổn, không còn bị đe dọa.<br /><br />Phân tích của Zygmunt Bauman giúp soi sáng nguồn gốc sức mạnh có tính cưỡng đoạt và không nền tảng của các quyền lực chính trị. Trong điều kiện của xã hội Việt Nam hiện thời, nhận ra điều đó là cần thiết hơn tất thảy, mặc dù không hề dễ dàng.<br /><br />Có lẽ nhiều người Việt Nam đều biết câu truyện thiếu phụ Nam Xương, người phụ nữ có chồng trấn thủ ở biên cương, nuôi con nhỏ một mình. Đêm đến, để trấn an đứa nhỏ luôn hỏi mẹ về người cha vắng mặt, nàng chỉ tay lên bóng mình in lên vách bởi ngọn nến thắp, nói với đứa nhỏ: Cha con đó. Lâu ngày đứa bé tin chiếc bóng in lên vách đó chính là cha của mình. Cho đến một ngày người chồng trở về, người mẹ nói Cha con đó, đứa bé không tin. Có lẽ không cần phải nhắc lại đoạn kết của câu truyện ở đây, vấn đề mà chúng ta thấy qua câu truyện này là việc nhận ra sự thật sau một thời gian dài bị ru ngủ, nhồi sọ, mê hoặc là khó khăn biết chừng nào. Đừng gán cho đứa bé là \"con cửu\" hay \"kém trí nhớ\".<br />Tiến trình dân chủ hóa ở Việt Nam không hề là một việc dễ dàng. Bên cạnh sự cần thiết của việc đấu tranh hằng ngày đòi hỏi công lý, công bằng xã hội cho dân oan, cho những tù nhân lương tâm, thiết nghĩ một công việc khác không kém phần cần thiết, nếu không muốn nói là quá cần thiết và hệ trọng, là giải hoặc, là khai dân trí, là nhận diện và nhận diện lại tất cả các vấn đề của xã hội hiện thời, là trả sự thật lại với ánh sáng.",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/887655151001194496",
"published": "2018-09-15T11:04:39+00:00",
"source": {
"content": "NỖI SỢ TẬP THỂ\n\nTrong tác phẩm Trại Ung Thư, nhà văn Alexander Solzhenitsyn kể câu chuyện một bệnh nhân mắc bệnh ở giai đoạn cuối cùng chờ ngày giải phẫu mà hy vọng sống còn rất mong manh; vốn là một cán bộ đảng ở địa phương, anh vẫn có thói quen bắt đầu một ngày mới bằng việc đọc báo Pravda (Sự Thật) của đảng. Anh trông ngóng từng số báo một để đón đọc bài xã luận; nó đem đến cho anh một thứ cảm giác yên ổn, tin tưởng trong ngày hôm đó, bởi qua đó anh biết một cách chính xác mình cần phải làm gì, phải nói gì, nói như thế nào và những vấn đề gì mà anh cần phải giữ kín miệng. Đứng trước những vấn đề mà anh phải thực hiện một sự lựa chọn, anh không còn sợ bị sai lầm nữa, bởi vì anh đã được đảng trang bị cho một sự xác tín. Có thể những bài xã luận thay đổi như chong chóng: cái tên ngày hôm qua còn được xưng tụng trên cửa miệng mọi người nhưng ngày hôm nay đã bị khai trừ; những hành động mới ngày nào còn bị kết án nhưng bây giờ đã được tán dương, cổ xúy. Nhưng không sao, miễn là anh biết lắng nghe, biết tuân thủ những gì mà anh được chỉ bảo, anh sẽ không thể mắc sai lầm. Sở dĩ anh cán bộ đảng có được sự bình yên tinh thần bởi anh đã biết đặt tất cả niềm tin của mình vào bộ máy của đảng và lãnh tụ Staline. Và bằng cách chỉ bảo phải làm gì mỗi ngày, Staline đã cất đi gánh nặng trách nhiệm trên đôi vai của anh cán bộ khi đứng ra giải quyết thay anh gánh nặng nghẹt thở của sự hiểu biết.\n\nCâu hỏi quan trọng mà Zygmunt Bauman, nhà xã hội học Ba Lan, đặt ra ở đây là tại sao người dân sống dưới chế độ cai trị của Staline lại có nhu cầu được yên ổn khẩn thiết đến mức sẵn sàng hy sinh cả tự do tinh thần của họ cho ông ta và còn cảm thấy như được ban phát ân huệ khi sự hy sinh đó được Staline chấp thuận?\n\nTrả lời cho câu hỏi này, Zygmunt Bauman truy nguyên đến tận nguồn gốc: đó là chính nỗi sợ của con người trước vũ trụ. Đó là sự run sợ khi đứng trước sự to lớn bao la vô cùng và sức mạnh vô tận của vũ trụ; trước bầu trời đầy sao; trước khối hình hình bất động của những dãy núi; của biển cả; trước những tai hoạ thiên nhiên khôn lường. Con người cảm thấy mình quá nhỏ bé, vô nghĩa, phù du và dễ tổn thương. Không những dễ tổn thương, con người còn cảm thấy hoang mang bất lực hoàn toàn trong việc thấu hiểu được sức mạnh kỳ vĩ của vũ trụ. Vũ trụ có một kế hoạch hay lô gích phát triển hay không thì hẳn là nằm ngoài phạm vi hiểu biết của con người và vì vậy, sự tiến hóa trong tương lai của vũ trụ là bất khả dự đoán.\n\nDễ tổn thương và hoang mang, bất định là hai nét nổi bật trong nỗi sợ hãi của con người trước vũ trụ, được tất cả các hệ thống tôn giáo sử dụng. Hình ảnh Thượng Đế, một đấng toàn năng tối cao cai quản thế giới và loài người đã được chế tạo từ hai tình cảm quen thuộc đó của con người trong nỗi sợ hãi trước cái bất khả tri. Và khi đã được khoác lên một bộ mặt người, vũ trụ giờ đây không còn là một lực lượng vô danh, câm nín đáng sợ nữa. Con người từ nay đã có thể giao tiếp với vũ trụ bởi vũ trụ đã có tiếng nói, đã biết lắng nghe, biết ban thưởng và trừng phạt. \n\nZygmunt Bauman nhấn mạnh đến hai yếu tố dễ tổn thương và hoang mang đó, vì chính chúng sẽ làm nên cấu trúc của sự sợ hãi tập thể trước sức mạnh của quyền lực chính trị.\n\nTất cả các quyền lực chính trị đều tạo ra để sử dụng và khai thác triệt để hai yếu tố hoang mang, bất an và nhỏ nhoi, dễ tổn thương bằng mọi phương tiện hướng đến một sự sợ hãi tập thể và qua đó duy trì tính chính danh, đồng thời sự thiết yếu của mình: bằng bạo lực, nhà tù, đe dọa, khủng bố, tuyên truyền, mị dân…Một mặt, họ dựng nên những nỗi sợ bị xâm lược; bị khủng bố, thất nghiệp, mất bản sắc văn hóa…bởi nạn nhập cư; sự bất ổn xã hội khi nhập khẩu những giá trị văn hóa của phương Tây hay dựng nên cái gọi là “thế lực thù địch” , “thế lực phản động” đe dọa sự mất “ổn định chính trị”…. Mặt khác, họ làm cho việc cai quản của nhà nước trở thành một thứ quyền lực quan phòng, tối cao, bí ẩn, khó đoán nhưng toàn năng; con người lúc đó trở nên nhỏ bé, tuân phục, dễ bảo và đổi lại, để được nhà nước bảo đảm cho một tương lai yên ổn, không còn bị đe dọa.\n\nPhân tích của Zygmunt Bauman giúp soi sáng nguồn gốc sức mạnh có tính cưỡng đoạt và không nền tảng của các quyền lực chính trị. Trong điều kiện của xã hội Việt Nam hiện thời, nhận ra điều đó là cần thiết hơn tất thảy, mặc dù không hề dễ dàng.\n\nCó lẽ nhiều người Việt Nam đều biết câu truyện thiếu phụ Nam Xương, người phụ nữ có chồng trấn thủ ở biên cương, nuôi con nhỏ một mình. Đêm đến, để trấn an đứa nhỏ luôn hỏi mẹ về người cha vắng mặt, nàng chỉ tay lên bóng mình in lên vách bởi ngọn nến thắp, nói với đứa nhỏ: Cha con đó. Lâu ngày đứa bé tin chiếc bóng in lên vách đó chính là cha của mình. Cho đến một ngày người chồng trở về, người mẹ nói Cha con đó, đứa bé không tin. Có lẽ không cần phải nhắc lại đoạn kết của câu truyện ở đây, vấn đề mà chúng ta thấy qua câu truyện này là việc nhận ra sự thật sau một thời gian dài bị ru ngủ, nhồi sọ, mê hoặc là khó khăn biết chừng nào. Đừng gán cho đứa bé là \"con cửu\" hay \"kém trí nhớ\".\nTiến trình dân chủ hóa ở Việt Nam không hề là một việc dễ dàng. Bên cạnh sự cần thiết của việc đấu tranh hằng ngày đòi hỏi công lý, công bằng xã hội cho dân oan, cho những tù nhân lương tâm, thiết nghĩ một công việc khác không kém phần cần thiết, nếu không muốn nói là quá cần thiết và hệ trọng, là giải hoặc, là khai dân trí, là nhận diện và nhận diện lại tất cả các vấn đề của xã hội hiện thời, là trả sự thật lại với ánh sáng.",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:887655151001194496/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:873147145017466880",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"content": "Trong khi dân mất đất, mất nhà; tiếng kêu than khắp cả nước, có lẽ cũng thấu tận trời xanh. Ấy vậy mà chỉ riêng một ông trung tướng công an thôi đã sở hữu những 15.000 mét vuông đất, chỉ để làm \"khu du lịch tâm linh\" (đây là một thứ từ ghép kỳ dị được sản sinh như một quái thai trong cái xã hội tha hóa và suy đồi này). Một chế độ vẫn rêu rao là đấu tranh cho giai cấp bần cùng và công bằng xã hội phải giải thích sao đây?",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/873147145017466880",
"published": "2018-08-06T10:15:01+00:00",
"source": {
"content": "Trong khi dân mất đất, mất nhà; tiếng kêu than khắp cả nước, có lẽ cũng thấu tận trời xanh. Ấy vậy mà chỉ riêng một ông trung tướng công an thôi đã sở hữu những 15.000 mét vuông đất, chỉ để làm \"khu du lịch tâm linh\" (đây là một thứ từ ghép kỳ dị được sản sinh như một quái thai trong cái xã hội tha hóa và suy đồi này). Một chế độ vẫn rêu rao là đấu tranh cho giai cấp bần cùng và công bằng xã hội phải giải thích sao đây?",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:873147145017466880/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:872445598744186880",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"content": "Triều Tiên đã trao trả cho Mỹ 55 bộ hài cốt quân nhân Mỹ chết trong chiến tranh Triều Tiên. Cuộc chiến đã kết thúc hơn 50 năm, không biết những bộ xương ấy có còn nguyên vẹn hay không trước sự tàn phá của thời gian. Nhưng điều chúng ta biết chắc chắn là nước Mỹ và người dân Mỹ đã không hề quên những chiến sĩ của mình còn lưu lạc thân xác ở đất khách quê người.Và họ đã đón rước những công dân của mình trở về bằng một lễ đón tiếp thật trang trọng với sự hiện diện của Phó Tổng Thống Mike Pence. Đó là cách mà một quốc gia văn minh hành xử với công dân của mình.<br /><br />Hãy nhìn lại Việt Nam và coi cái gọi là chính phủ này đối xử với người dân ra sao. Khoan nói đến người chết. Người còn sống sờ sờ ra đó mà họ đối xử rẻ rúng và bất nhân chẳng khác gì thú vật.",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/872445598744186880",
"published": "2018-08-04T11:47:19+00:00",
"source": {
"content": "Triều Tiên đã trao trả cho Mỹ 55 bộ hài cốt quân nhân Mỹ chết trong chiến tranh Triều Tiên. Cuộc chiến đã kết thúc hơn 50 năm, không biết những bộ xương ấy có còn nguyên vẹn hay không trước sự tàn phá của thời gian. Nhưng điều chúng ta biết chắc chắn là nước Mỹ và người dân Mỹ đã không hề quên những chiến sĩ của mình còn lưu lạc thân xác ở đất khách quê người.Và họ đã đón rước những công dân của mình trở về bằng một lễ đón tiếp thật trang trọng với sự hiện diện của Phó Tổng Thống Mike Pence. Đó là cách mà một quốc gia văn minh hành xử với công dân của mình.\n\nHãy nhìn lại Việt Nam và coi cái gọi là chính phủ này đối xử với người dân ra sao. Khoan nói đến người chết. Người còn sống sờ sờ ra đó mà họ đối xử rẻ rúng và bất nhân chẳng khác gì thú vật.",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:872445598744186880/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:871611920254119936",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"content": "GIẤC MƠ<br /><br />\"Nhà gói, cây mít, sân gạch, tường hoa, sạp gụ, tủ chè, đồng hồ ODO\"<br /><br />Đó là hình ảnh tiêu biểu mô tả sự giàu có của một địa chủ, phú nông ở Việt Nam, đặc biệt ở miền Bắc. Nó cũng trở thành giấc mơ của bao thế hệ nông dân mong muốn một sự đổi thay số phận. Giấc mơ ấy đã đi vào vô thức tập thể của rất nhiều người nông dân Việt.<br /><br />Theo thời gian, cùng với đà tiến bộ của xã hội, nội dung và trật tự của giấc mơ ấy cũng chịu sự thay đổi. Chẳng hạn cây mít sẽ được thay thế bằng những cây quý khác, hay đồng hồ ODO cũ kỹ của Pháp đã có thứ đồng hồ khác giá trị hơn chiếm chỗ; nhà ngói hay tường hoa cũng vậy.<br /><br />Duy chỉ có sạp gụ, tủ chè là hầu như vẫn hiện diện một cách kỳ lạ bất chấp thách thức và cám dỗ của văn minh hiện đại. Đi về nông thôn miền Bắc, gần như nhà nào cũng đều có hai món này. Chúng được bày ra gian giữa, như thể chúng chính là linh hồn, tiếng nói của một mái nhà. Nhà nghèo thì sạp gụ, tủ chè đơn sơ; nhà càng giàu thì càng phải tậu lấy thứ sang trọng, quý hiếm nhất. Và cùng với nó là cột gỗ, vách gỗ, giường ghế...gỗ. Mà phải là gỗ tự nhiên, gỗ thật mới được.<br /><br />Cho nên chẳng có gì ngạc nhiên khi những quan chức xuất thân từ nông dân hay làm việc ở tỉnh lẻ cứ đua nhau mà xây, sắm những gian nhà gỗ, am phủ gỗ, biệt thự gỗ. Mà toàn là những loại gỗ rất, rất quý, có hàng chục năm, thậm chí trăm năm tuổi.<br /><br />Chẳng có gì ngạc nhiên khi rừng cứ tiếp tục bị tàn phá, huỷ hoại.<br /><br />Và cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi những người bần cùng trong xã hội phải trả giá đắt cho giấc mơ thấm đẫm mùi bùn của các quan to, nhỏ đó.",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/871611920254119936",
"published": "2018-08-02T04:34:35+00:00",
"source": {
"content": "GIẤC MƠ\n\n\"Nhà gói, cây mít, sân gạch, tường hoa, sạp gụ, tủ chè, đồng hồ ODO\"\n\nĐó là hình ảnh tiêu biểu mô tả sự giàu có của một địa chủ, phú nông ở Việt Nam, đặc biệt ở miền Bắc. Nó cũng trở thành giấc mơ của bao thế hệ nông dân mong muốn một sự đổi thay số phận. Giấc mơ ấy đã đi vào vô thức tập thể của rất nhiều người nông dân Việt.\n\nTheo thời gian, cùng với đà tiến bộ của xã hội, nội dung và trật tự của giấc mơ ấy cũng chịu sự thay đổi. Chẳng hạn cây mít sẽ được thay thế bằng những cây quý khác, hay đồng hồ ODO cũ kỹ của Pháp đã có thứ đồng hồ khác giá trị hơn chiếm chỗ; nhà ngói hay tường hoa cũng vậy.\n\nDuy chỉ có sạp gụ, tủ chè là hầu như vẫn hiện diện một cách kỳ lạ bất chấp thách thức và cám dỗ của văn minh hiện đại. Đi về nông thôn miền Bắc, gần như nhà nào cũng đều có hai món này. Chúng được bày ra gian giữa, như thể chúng chính là linh hồn, tiếng nói của một mái nhà. Nhà nghèo thì sạp gụ, tủ chè đơn sơ; nhà càng giàu thì càng phải tậu lấy thứ sang trọng, quý hiếm nhất. Và cùng với nó là cột gỗ, vách gỗ, giường ghế...gỗ. Mà phải là gỗ tự nhiên, gỗ thật mới được.\n\nCho nên chẳng có gì ngạc nhiên khi những quan chức xuất thân từ nông dân hay làm việc ở tỉnh lẻ cứ đua nhau mà xây, sắm những gian nhà gỗ, am phủ gỗ, biệt thự gỗ. Mà toàn là những loại gỗ rất, rất quý, có hàng chục năm, thậm chí trăm năm tuổi.\n\nChẳng có gì ngạc nhiên khi rừng cứ tiếp tục bị tàn phá, huỷ hoại.\n\nVà cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi những người bần cùng trong xã hội phải trả giá đắt cho giấc mơ thấm đẫm mùi bùn của các quan to, nhỏ đó.",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:871611920254119936/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:870114107264450560",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"content": "Bộ trưởng Tô Lâm cho rằng dân mất lòng tin vì hàng hóa giả, học hành giả.<br /><br />Không lẽ chỉ có vậy thôi sao? Sao mà đơn giản quá vậy? Thế còn cắt lãnh thổ bán; bán rẻ chủ quyền, độc lập quốc gia; cam tâm chịu nhục trước ngoại bang, bỏ mặc dân lành bị bức hại; tham nhũng; phá hoại môi trường; làm đất nước nghèo hèn, lạc hậu; làm băng hoại xã hội về mọi mặt...thì sao?<br /><br />Nhưng vấn đề nền tảng hơn hết là vì sao cái tệ nạn làm giả đủ thứ từ con người đến hàng hóa đó lại có thể nở rộ như cỏ dại sau mưa vậy, một hiện tượng có thể nói là duy nhất trong lịch sử Việt Nam? Vậy nguyên do nằm ở đâu? Đâu phải chỉ có sử dụng ba cái lực lượng rằn ri, súng ống của ông Tô Lâm để đi lùng sục mấy đứa làm giả là xong đâu? Cái mà ông cần làm trong sạch, thay đổi chính là cái chế độ chính trị mà ông đang phục vụ kìa. Chẳng lẽ ông không biết hay ông giả vờ không biết?",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/870114107264450560",
"published": "2018-07-29T01:22:49+00:00",
"source": {
"content": "Bộ trưởng Tô Lâm cho rằng dân mất lòng tin vì hàng hóa giả, học hành giả.\n\nKhông lẽ chỉ có vậy thôi sao? Sao mà đơn giản quá vậy? Thế còn cắt lãnh thổ bán; bán rẻ chủ quyền, độc lập quốc gia; cam tâm chịu nhục trước ngoại bang, bỏ mặc dân lành bị bức hại; tham nhũng; phá hoại môi trường; làm đất nước nghèo hèn, lạc hậu; làm băng hoại xã hội về mọi mặt...thì sao?\n\nNhưng vấn đề nền tảng hơn hết là vì sao cái tệ nạn làm giả đủ thứ từ con người đến hàng hóa đó lại có thể nở rộ như cỏ dại sau mưa vậy, một hiện tượng có thể nói là duy nhất trong lịch sử Việt Nam? Vậy nguyên do nằm ở đâu? Đâu phải chỉ có sử dụng ba cái lực lượng rằn ri, súng ống của ông Tô Lâm để đi lùng sục mấy đứa làm giả là xong đâu? Cái mà ông cần làm trong sạch, thay đổi chính là cái chế độ chính trị mà ông đang phục vụ kìa. Chẳng lẽ ông không biết hay ông giả vờ không biết?",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:870114107264450560/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:869510893614735360",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"content": "Vụ gian lận thi cử ở Hà Giang và nhiều tỉnh thành khác đang còn nóng hổi, người ta chưa hết kinh sợ về sự khốn nạn của hệ thống quan lại ở Việt Nam thì nay lại tiếp tục bị bất ngờ nữa qua vụ ông Trương Minh Tuấn được bổ nhiệm làm Phó Ban Tuyên giáo trung ương. Thiết nghĩ ngay cả những đạo diễn tài ba nhất của Hollywood cũng không thể tưởng tượng được nổi một cuốn phim kinh dị như thế.",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/869510893614735360",
"published": "2018-07-27T09:25:51+00:00",
"source": {
"content": "Vụ gian lận thi cử ở Hà Giang và nhiều tỉnh thành khác đang còn nóng hổi, người ta chưa hết kinh sợ về sự khốn nạn của hệ thống quan lại ở Việt Nam thì nay lại tiếp tục bị bất ngờ nữa qua vụ ông Trương Minh Tuấn được bổ nhiệm làm Phó Ban Tuyên giáo trung ương. Thiết nghĩ ngay cả những đạo diễn tài ba nhất của Hollywood cũng không thể tưởng tượng được nổi một cuốn phim kinh dị như thế.",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:869510893614735360/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:867722714465325056",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"content": "Phát biểu của ông Triệu Tài Vinh, bí thư tỉnh ủy Hà Giang, kêu gọi bà con tuyệt đối tin tưởng vào sự lãnh đạo của các quan chức trong tỉnh là một điển hình cho não trạng của các quan cộng sản từ trung ương cho đến địa phương. Đó là khi bị vạch trần sự thối nát của mình, thay vì phải thành thật nhận lỗi và tìm giải pháp khắc phục như những chính phủ lương thiện và công chính vẫn thường làm, họ lẩn tránh bằng cách: vu cho các thế lực thù địch, phản động và kêu gọi dân chúng tuyệt đối tin tưởng. <br /><br />Cộng sản, còn hơn cả một tôn giáo, họ cần sự mù quáng, ngu muội của đám đông và họ nuôi dưỡng sự mù quáng, ngu muội đó bằng những huyền thoại, nhà tù.<br /><br />Như bóng ma sợ ánh sáng, họ sợ công lý và sự thật.",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/867722714465325056",
"published": "2018-07-22T11:00:16+00:00",
"source": {
"content": "Phát biểu của ông Triệu Tài Vinh, bí thư tỉnh ủy Hà Giang, kêu gọi bà con tuyệt đối tin tưởng vào sự lãnh đạo của các quan chức trong tỉnh là một điển hình cho não trạng của các quan cộng sản từ trung ương cho đến địa phương. Đó là khi bị vạch trần sự thối nát của mình, thay vì phải thành thật nhận lỗi và tìm giải pháp khắc phục như những chính phủ lương thiện và công chính vẫn thường làm, họ lẩn tránh bằng cách: vu cho các thế lực thù địch, phản động và kêu gọi dân chúng tuyệt đối tin tưởng. \n\nCộng sản, còn hơn cả một tôn giáo, họ cần sự mù quáng, ngu muội của đám đông và họ nuôi dưỡng sự mù quáng, ngu muội đó bằng những huyền thoại, nhà tù.\n\nNhư bóng ma sợ ánh sáng, họ sợ công lý và sự thật.",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:867722714465325056/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:866577537457827840",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564",
"content": "Vụ gian lận thi cử ở Hà Giang, Lạng Sơn, Sơn La...cùng với nhiều vụ tai tiếng trước đây, một lần nữa cho thấy chính quyền cộng sản đã bất lực không thể kiểm soát được các địa phương, kiểm soát được lẫn nhau nữa. Mỗi một tỉnh, một bộ, ngành bây giờ có thể được coi là một ốc đảo tự trị và tình trạng sứ quân cát cứ đang là một sự thật. Chế độ trung ương tập quyền phá sản. Mọi thứ sẽ tan rã theo thuyết các lục địa trôi dạt.<br /><br />Chuông đang gọi hồn ai?",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/866577537457827840",
"published": "2018-07-19T07:09:45+00:00",
"source": {
"content": "Vụ gian lận thi cử ở Hà Giang, Lạng Sơn, Sơn La...cùng với nhiều vụ tai tiếng trước đây, một lần nữa cho thấy chính quyền cộng sản đã bất lực không thể kiểm soát được các địa phương, kiểm soát được lẫn nhau nữa. Mỗi một tỉnh, một bộ, ngành bây giờ có thể được coi là một ốc đảo tự trị và tình trạng sứ quân cát cứ đang là một sự thật. Chế độ trung ương tập quyền phá sản. Mọi thứ sẽ tan rã theo thuyết các lục địa trôi dạt.\n\nChuông đang gọi hồn ai?",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/entities/urn:activity:866577537457827840/activity"
}
],
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/outbox",
"partOf": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859368384314220564/outboxoutbox"
}