A small tool to view real-world ActivityPub objects as JSON! Enter a URL
or username from Mastodon or a similar service below, and we'll send a
request with
the right
Accept
header
to the server to view the underlying object.
{
"@context": "https://www.w3.org/ns/activitystreams",
"type": "OrderedCollectionPage",
"orderedItems": [
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:860765211874156544",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"content": "Chỉ bọn tiểu nhân mới chơi mấy cái trò này, bọn Ak47 lại sang minds bịt miệng user. Trò hề của cộng sản.",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/followers",
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859544745817415685"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/860765211874156544",
"published": "2018-07-03T06:13:38+00:00",
"inReplyTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859544745817415685/entities/urn:activity:860750861797023744",
"source": {
"content": "Chỉ bọn tiểu nhân mới chơi mấy cái trò này, bọn Ak47 lại sang minds bịt miệng user. Trò hề của cộng sản.",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:860765211874156544/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:860498153191096320",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"content": "Luật Animal không ảnh hưởng đến người nghèo.<br />Khi Cuốc hội bấm nút thông qua luật animal, nhiều người tưởng rằng trời đất sắp sụp đổ, hình ảnh tù tội vì nói xấu chính quyền như chực trờ tóm lấy họ. Thật là một sự tưởng tượng hoang đường.<br />Này nhé, chả có đủ nhà tù để chứa hết số phản động ngày càng tăng như cấp số nhân đâu, ví như hôm biểu tình ở Saigon ngày 10/6 ấy hơn 10 ngàn người biểu tình ấy nếu nhốt thì bao nhiêu nhà tù cho đủ, tiền để xây tượng đài còn thiếu lên hụt xuống thì có đâu mà xây nhà tù. <br />Nói chung nhà nước đang thiếu tiền nhiều lắm, đến như tỉnh Thanh hóa xin 100 tỉ thôi mà nhà nước còn do dự biết cấu vô đâu mà cho, mỗi tỉnh xin vài trăm tỷ có mà bán mấy cái đặc khu cũng chẳng đủ chi.<br />Chính vì vậy phải đán tham nhũng moi tiền bọn ấy như lão # chẳng hạn mà nói cho cùng có thu được bọn ấy đâu, chúng tẩu tán cả, có mà mơ.<br />Mà nếu có thu hồi được thì tiền đó đi đâu cod trời mới biết, ai biết nói xem nào?<br />Thiếu tiền thì phải ra luật để moi tiền dân ngu cu đen là dễ nhất, nếu muốn tự do ngôn luận thì cứ chịu phạt hành chính đi, dân có tiền thì cứ vô tư facebook phê biết đi, muốn chửi đảng thoải mái, nộp tiền là xong.<br />Còn người nghèo thì nên im lặng làm cừu.<br />Tóm lại luật animal không ảnh hưởng đến người nghèo.",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/860498153191096320",
"published": "2018-07-02T12:32:26+00:00",
"source": {
"content": "Luật Animal không ảnh hưởng đến người nghèo.\nKhi Cuốc hội bấm nút thông qua luật animal, nhiều người tưởng rằng trời đất sắp sụp đổ, hình ảnh tù tội vì nói xấu chính quyền như chực trờ tóm lấy họ. Thật là một sự tưởng tượng hoang đường.\nNày nhé, chả có đủ nhà tù để chứa hết số phản động ngày càng tăng như cấp số nhân đâu, ví như hôm biểu tình ở Saigon ngày 10/6 ấy hơn 10 ngàn người biểu tình ấy nếu nhốt thì bao nhiêu nhà tù cho đủ, tiền để xây tượng đài còn thiếu lên hụt xuống thì có đâu mà xây nhà tù. \nNói chung nhà nước đang thiếu tiền nhiều lắm, đến như tỉnh Thanh hóa xin 100 tỉ thôi mà nhà nước còn do dự biết cấu vô đâu mà cho, mỗi tỉnh xin vài trăm tỷ có mà bán mấy cái đặc khu cũng chẳng đủ chi.\nChính vì vậy phải đán tham nhũng moi tiền bọn ấy như lão # chẳng hạn mà nói cho cùng có thu được bọn ấy đâu, chúng tẩu tán cả, có mà mơ.\nMà nếu có thu hồi được thì tiền đó đi đâu cod trời mới biết, ai biết nói xem nào?\nThiếu tiền thì phải ra luật để moi tiền dân ngu cu đen là dễ nhất, nếu muốn tự do ngôn luận thì cứ chịu phạt hành chính đi, dân có tiền thì cứ vô tư facebook phê biết đi, muốn chửi đảng thoải mái, nộp tiền là xong.\nCòn người nghèo thì nên im lặng làm cừu.\nTóm lại luật animal không ảnh hưởng đến người nghèo.",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:860498153191096320/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:860046654514495488",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"content": "Thư giáo sư Phạm Minh Hoàng.<br /><br />THƯ GỬI EM TRƯƠNG THỊ HÀ,.<br />Sinh viên Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn TPHCM<br /><br />Em Hà mến,<br /><br />Sau khi đọc xong là thư của em, tôi nghĩ trong lòng mọi người đều nặng trĩu như tôi. Tuy nhiên, xin cho tôi được gởi đến em lời cảm phục trước sự khoan dung của em đối với những người đã đối xử với em như một con vật, đó là những người công an đã lăng mạ em là \"đồ đĩ điếm\", và tệ hại hơn, đó là người thầy của em, Phạm Tấn Hạ đã lăng mạ em chính bằng sự im lặng của ông ta. Trên mạng mấy ngày hôm nay ngập tràn những lời xỉ vả, tôi nghĩ không cần lặp lại ở đây. <br /><br />Phải nói rằng lá thư đẫm đầy nước mắt và không hề có một nét thù hằn của em đã có tác động như bài thơ của cô giáo Lam, làm cả một hệ thống truyền thông, hàng chục trường an ninh, lý luận, hàng ngàn dư luận viên phải cúi đầu lặng im để sau cùng phải dấm dúi và xóa lá thư của em. <br /><br />Cách đây 6 năm, khi ra tù tôi cũng có một vài cảm nhận giống em. Không hề có một đồng nghiệp nào dám gọi điện thoại hỏi thăm tôi chứ đừng nói gì đến chuyện ghé thăm. Khi tôi ghé trường (Đại Học Bách Khoa TPHCM) để thu dọn đồ đạc, tôi có gặp một vài đồng nghiệp. Ánh mắt của họ có vẻ ngại ngùng, không muốn tiếp chuyện lâu. Còn đối các vị đảng viên thì ánh mắt của họ mang hình viên đạn, lộ rõ vẻ thù hắn. Thực tình mà nói thì tôi không ngạc nhiên vì đã từ lâu tôi đánh giá họ không như những người thầy đúng nghĩa, họ chỉ là những người gác cổng bảo vệ cho chế độ, vì chế đô ấy đã cho họ tất cả. Suy nghĩ đến tha nhân chỉ là chuyện phù phiếm. Người thầy của em cũng không là một ngoại lệ.<br /><br />Em xót xa khi công an lăng mạ em thì ít, nhưng đau đớn khi thầy em im lặng và ký tên vào biên bản thì nhiều.<br /><br />Còn tôi, tôi nghĩ xác suất gặp một người công an cư xử đúng mực coi ra còn nhiều hơn một người thầy dám bảo bọc (chưa nói là bảo vệ) cho sinh viên của mình.<br /><br />Cách đây 8 năm khi còn trong tù, vợ tôi đã an ủi tôi \"có thể anh sẽ mất việc, nhưng nếu anh có làm thêm một trăm năm nữa anh sẽ chẳng bao giờ có được tình cảm mà mọi người dành cho anh ngày hôm nay\". Và đó là thông điệp tôi muốn chia sẻ cùng em. Em vừa mất một người thầy, nhưng em lại chiếm được sự yêu thương và kính phục của hàng vạn người khác, và có học giỏi đến đâu chăng nữa, chẳng bao giờ em có được những tình cảm ấy như ngày hôm nay.<br /><br />Chúc em sớm vượt qua mọi sóng gió để tiếp tục con đường cho đấu tranh cho chân lý.",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/860046654514495488",
"published": "2018-07-01T06:38:21+00:00",
"source": {
"content": "Thư giáo sư Phạm Minh Hoàng.\n\nTHƯ GỬI EM TRƯƠNG THỊ HÀ,.\nSinh viên Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn TPHCM\n\nEm Hà mến,\n\nSau khi đọc xong là thư của em, tôi nghĩ trong lòng mọi người đều nặng trĩu như tôi. Tuy nhiên, xin cho tôi được gởi đến em lời cảm phục trước sự khoan dung của em đối với những người đã đối xử với em như một con vật, đó là những người công an đã lăng mạ em là \"đồ đĩ điếm\", và tệ hại hơn, đó là người thầy của em, Phạm Tấn Hạ đã lăng mạ em chính bằng sự im lặng của ông ta. Trên mạng mấy ngày hôm nay ngập tràn những lời xỉ vả, tôi nghĩ không cần lặp lại ở đây. \n\nPhải nói rằng lá thư đẫm đầy nước mắt và không hề có một nét thù hằn của em đã có tác động như bài thơ của cô giáo Lam, làm cả một hệ thống truyền thông, hàng chục trường an ninh, lý luận, hàng ngàn dư luận viên phải cúi đầu lặng im để sau cùng phải dấm dúi và xóa lá thư của em. \n\nCách đây 6 năm, khi ra tù tôi cũng có một vài cảm nhận giống em. Không hề có một đồng nghiệp nào dám gọi điện thoại hỏi thăm tôi chứ đừng nói gì đến chuyện ghé thăm. Khi tôi ghé trường (Đại Học Bách Khoa TPHCM) để thu dọn đồ đạc, tôi có gặp một vài đồng nghiệp. Ánh mắt của họ có vẻ ngại ngùng, không muốn tiếp chuyện lâu. Còn đối các vị đảng viên thì ánh mắt của họ mang hình viên đạn, lộ rõ vẻ thù hắn. Thực tình mà nói thì tôi không ngạc nhiên vì đã từ lâu tôi đánh giá họ không như những người thầy đúng nghĩa, họ chỉ là những người gác cổng bảo vệ cho chế độ, vì chế đô ấy đã cho họ tất cả. Suy nghĩ đến tha nhân chỉ là chuyện phù phiếm. Người thầy của em cũng không là một ngoại lệ.\n\nEm xót xa khi công an lăng mạ em thì ít, nhưng đau đớn khi thầy em im lặng và ký tên vào biên bản thì nhiều.\n\nCòn tôi, tôi nghĩ xác suất gặp một người công an cư xử đúng mực coi ra còn nhiều hơn một người thầy dám bảo bọc (chưa nói là bảo vệ) cho sinh viên của mình.\n\nCách đây 8 năm khi còn trong tù, vợ tôi đã an ủi tôi \"có thể anh sẽ mất việc, nhưng nếu anh có làm thêm một trăm năm nữa anh sẽ chẳng bao giờ có được tình cảm mà mọi người dành cho anh ngày hôm nay\". Và đó là thông điệp tôi muốn chia sẻ cùng em. Em vừa mất một người thầy, nhưng em lại chiếm được sự yêu thương và kính phục của hàng vạn người khác, và có học giỏi đến đâu chăng nữa, chẳng bao giờ em có được những tình cảm ấy như ngày hôm nay.\n\nChúc em sớm vượt qua mọi sóng gió để tiếp tục con đường cho đấu tranh cho chân lý.",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:860046654514495488/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:859798181688999936",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"content": "Trận Pháp - Argentina, phút thứ 8 đội Pháp được đá phạt trực tiếp",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/859798181688999936",
"published": "2018-06-30T14:11:00+00:00",
"source": {
"content": "Trận Pháp - Argentina, phút thứ 8 đội Pháp được đá phạt trực tiếp",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:859798181688999936/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:859791564496924672",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"content": "Nóng quá",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/859791564496924672",
"published": "2018-06-30T13:44:42+00:00",
"source": {
"content": "Nóng quá",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:859791564496924672/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:859322807770230784",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"content": "...đàn chuột thi nhau rời tàu trước khi con tàu chìm dần, biến mất trong làn nước thăm thẳm...<br /><br />Ly hương, sự chọn lựa nghiệt ngã!<br /><br />Cuối cùng cũng đến ngày em gái út cùng chồng và con sang Mỹ định cư. Thế là lại thêm một gia đình người thân nữa của tôi rời bỏ đất nước này. 43 tuổi, em đang có việc làm ổn định ở một doanh nghiệp nhà nước với mức thu nhập vài chục triệu đồng mỗi tháng. Hai vợ chồng có biệt thự, xe hơi và chồng còn sở hữu một cơ ngơi làm ăn riêng, tuy nhỏ nhưng cũng đáng để cho nhiều người phải mơ ước. Vậy mà điều gì đã khiến các em bỏ hết mọi thứ và dắt díu ba đứa con nhỏ dại từ giã quê hương để bắt đầu làm lại cuộc sống nơi xứ người cách đây nửa vòng trái đất? Câu trả lời nghe vẫn quen thuộc như nhiều lần tôi đã từng nghe: “Vì tương lai con cái!”.<br />Vâng! Đó là lý do mà rất nhiều người Việt trong dòng chảy nhập cư nước ngoài những năm gần đây thường nêu lên để giải thích cho việc ra đi của mình. Thật chua chát khi hơn 40 năm sau ngày 30-4-1975, ký ức “thuyền nhân” lại trở về dưới một dạng thức khác. Lần này, các “thuyền nhân” ra đi không phải trong tâm thế trốn chạy hoảng loạn, vội vã mà là được cân nhắc, chuẩn bị cẩn thận. Không phải trên những chiếc thuyền lênh đênh đầy bất trắc mà là trên những chuyến bay tiện nghi, an toàn. Không phải lén lút, vô định mà là công khai và được chuẩn bị sẵn mọi thứ cho đến khi cầm visa trong tay mới lên đường. Các công ty tư vấn nhập cư dạo này nhan nhản khắp nơi với những chương trình mời gọi đi định cư châu Âu, Mỹ, Canada, Úc. Giờ gặp nhau, người ta hỏi thăm đã có PR (permanent resident) của nước nọ nước kia chưa, như một điều bình thường! Người có tài tìm đường đi theo dạng skill worker hoặc doanh nhân khởi nghiệp. Người có tiền thì bỏ tiền ra mua quốc tịch hoặc “thẻ xanh” cho nhanh. Người ít cả tiền và tài thì hy vọng kiếm được một suất đi lao động nước ngoài rồi tìm đường ở lại bằng đủ cách. Lớp trẻ đi du học hầu hết cũng không muốn trở về. Năm 2014, báo chí thông tin có 12/13 quán quân của cuộc thi “Đường lên đỉnh Olympia” không trở về nước sau khi kết thúc thời gian du học ở Úc với học bổng toàn phần cho người chiến thắng chung cuộc. Con số đó đến nay chắc đã tăng thêm sau bốn năm.<br />Tháng 7-2017, Hiệp hội Quốc gia chuyên viên địa ốc Hoa Kỳ công bố báo cáo hằng năm cho thấy Việt Nam đứng trong top 10 nước hàng đầu mua nhà tại Mỹ. Trả lời BBC, tổ chức này cho biết chỉ trong thời gian từ tháng 4-2016 đến tháng 3-2017, công dân Việt Nam đã mua bất động sản tại Mỹ trị giá lên tới 3,06 tỷ USD. Đó là mới tính số tiền chuyển đi để mua nhà tại Mỹ chứ chưa tính ở các nước khác và tất nhiên, đó cũng chỉ là phần nổi của tảng băng! Đất nước như một bao gạo bị thủng để trí lực, tài lực cứ chảy dần ra nước ngoài cho đến khi rỗng ruột. Quê hương chôn rau cắt rốn ở đây mà dường như chỉ là chốn dừng chân tạm bợ với rất nhiều người Việt bây giờ…<br />Làm sao có thể trách em tôi cũng như hàng triệu người dân khác đã và đang tính bỏ nước ra đi? Bởi cái lý do “vì tương lai con cái” nghe nhẹ bâng vậy mà trĩu nặng quá chừng! Sự lo toan và hy sinh vô bờ cho con cái vốn là nét văn hoá đặc trưng của người Việt. Những bậc cha mẹ thuộc nhiều thế hệ đã trải qua các cuộc chiến tranh trên đất nước nhỏ bé này, càng khổ cực nhiều ở đời mình lại càng thấm thía sâu sắc ước mơ về một cuộc sống bình yên và hạnh phúc cho đời con cháu. Nhưng nỗi lo bây giờ không còn là chuyện cơm ăn áo mặc hàng ngày cho phần “con”, như trong thời kỳ phải thắt lưng buộc bụng vì chiến tranh và sự mông muội. Nỗi lo bây giờ là về chất lượng cuộc sống cho nhu cầu của phần “người”. Có thể nào sống an yên khi môi trường bị phá hoại tàn khốc, tài nguyên đất nước bị khai thác tới cạn kiệt, thực phẩm bẩn tràn lan khắp nơi và tham nhũng thì như ổ dịch bệnh hoành hành từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài? Có thể nào sống hạnh phúc khi nền giáo dục và y tế ngày càng xuống cấp, các phúc lợi xã hội không chỉ kém chất lượng mà còn tiếp tục giảm sút, các giá trị văn hoá – đạo đức bị tha hoá và đảo lộn?…<br />Bây giờ, bước ra đường là thấy lo: Lo nạn cướp giật, móc túi; lo tai nạn giao thông; lo ăn uống bị ngộ độc thực phẩm; lo hít khói bụi bị ung thư; lo bọn trẻ bị dụ dỗ sa vào ma túy hoặc bị xâm hại, bắt cóc… Cứ thế mà ngút ngàn triền miên lo. Thà chỉ phải lo cơm áo như ngày xưa còn dễ hơn bội phần! Xã hội càng bất ổn, lòng người càng bất an. Làm sao có thể yên tâm để con cái lớn lên trong một môi trường sống như vậy? Chưa kể, những lời đồn đoán về một tương lai xám xịt của đất nước gắn với những thỏa thuận của Việt Nam và Trung Quốc trong Hội nghị Thành Đô năm 1990 cũng là một trong những nguyên nhân gây hoang mang khiến cho nhiều người phải tính đường tháo chạy trước. 28 năm qua, Đảng cộng sản và Nhà nước Việt Nam vẫn giữ bí mật, nhất quyết không công khai những nội dung đã ký kết với Đảng cộng sản và Nhà nước Trung Quốc trong Hội nghị Thành Đô. Vì thế, những đồn đãi càng ngày càng lan rộng, bất chấp mọi nỗ lực trấn an dân chúng của chính quyền. Và dù đã bước sang thế kỷ 21, thế nhưng nhà nước Việt Nam vẫn chủ trương quản lý, định hướng về tư tưởng và bưng bít thông tin không khác gì ở trong thế kỷ trước.<br />Hôm biết tin Quốc hội đã thông qua Luật An ninh mạng, một người quen của tôi là tiến sĩ trong lĩnh vực tài chính từng hăm hở từ Mỹ trở về nước cách đây 10 năm ngậm ngùi chia sẻ: “Em đã hoàn tất thủ tục cho cả gia đình trở lại Mỹ cách đây mấy tháng, nhưng vẫn còn cố nấn ná… Giờ thì phải ra đi thôi chị ạ, không thể để bọn trẻ lớn lên trong bầu không khí ngày càng ngột ngạt thế này…”. Bao nhiêu người trẻ có tri thức và nặng tình với quê hương đã “vội vã trở về, vội vã ra đi” như thế?<br />***<br />Hồi đi thăm Israel, tôi thường đứng lặng thật lâu trước hình ảnh những con tàu hồi hương hiện diện khắp mọi nơi, như một niềm kiêu hãnh trong lịch sử lập quốc của đất nước này. Đó là những chuyến tàu từ châu Âu, châu Mỹ… đưa hàng triệu người Do Thái ở khắp nơi trên thế giới trở về xây dựng quê hương sau khi Israel chính thức được thành lập vào năm 1948. Những gương mặt người Do Thái hồi hương khi ấy còn vương nét nhọc nhằn sau Thế chiến, nhưng vẫn bừng sáng niềm hy vọng vào tương lai và ý chí quyết tâm kiến thiết quốc gia. 70 năm sau khi lập quốc, ngày nay Israel đã trở thành một trong số các quốc gia phát triển hàng đầu và là nền kinh tế lớn thứ 34 thế giới (tính theo GDP danh nghĩa năm 2016). Những chuyến tàu hồi hương ngày đó đã mang về cho quốc gia này vốn liếng quý nhất là những con người tinh hoa để xây dựng thành công một đất nước đã từng không có tên trên bản đồ thế giới.<br />Còn chúng ta? Sau 73 năm thành lập và 43 năm thống nhất đất nước (dài hơn thời gian lập quốc của Israel), những chuyến tàu (cả tàu thuỷ và tàu bay) sao lại chỉ mang dân ta ra đi mà không có trở về? Lịch sử dân tộc Việt Nam dường như gắn liền với các cuộc di dân, nhưng chua xót hơn là cho tới tận bây giờ, những cuộc di dân ra nước ngoài vẫn chưa biết bao giờ mới dừng lại? Bao câu hỏi cứ quay quắt trong tôi khi nghĩ đến em gái. Ngoài kia, trời Sài Gòn vẫn vần vũ mưa. Tiếng hát Thái Thanh vọng từ nhà ai đó nghe nức nở: “Tiếng nước tôi! Bốn ngàn năm ròng rã buồn vui, khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi…”.<br />Và trong tôi, không hiểu sao cứ thấp thoáng khôn nguôi hình ảnh những con tàu hồi hương về Israel cùng những con tàu ly hương rời Việt Nam.<br />*(Khi rừng không còn, biển không còn, tài nguyên cạn kiệt, khí hậu ô nhiễm, xã hội mục ruỗng... Bạn nhận ra rằng cuối cùng tiền cũng không thể lôi ra ăn được và nó không hề đảm bảo cho bạn và người thân của mình một cuộc sống an toàn.<br />Hơn bao giờ hết, lúc này các thế hệ ưu tú và con cái của họ ngày càng chọn cách ra đi như một lẽ tất nhiên. Không hiểu sao, tôi liên tưởng đến đàn chuột thi nhau rời tàu trước khi con tàu chìm dần, biến mất trong làn nước thăm thẳm.)<br /><br />CB – 27/06/2018",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/859322807770230784",
"published": "2018-06-29T06:42:02+00:00",
"source": {
"content": "...đàn chuột thi nhau rời tàu trước khi con tàu chìm dần, biến mất trong làn nước thăm thẳm...\n\nLy hương, sự chọn lựa nghiệt ngã!\n\nCuối cùng cũng đến ngày em gái út cùng chồng và con sang Mỹ định cư. Thế là lại thêm một gia đình người thân nữa của tôi rời bỏ đất nước này. 43 tuổi, em đang có việc làm ổn định ở một doanh nghiệp nhà nước với mức thu nhập vài chục triệu đồng mỗi tháng. Hai vợ chồng có biệt thự, xe hơi và chồng còn sở hữu một cơ ngơi làm ăn riêng, tuy nhỏ nhưng cũng đáng để cho nhiều người phải mơ ước. Vậy mà điều gì đã khiến các em bỏ hết mọi thứ và dắt díu ba đứa con nhỏ dại từ giã quê hương để bắt đầu làm lại cuộc sống nơi xứ người cách đây nửa vòng trái đất? Câu trả lời nghe vẫn quen thuộc như nhiều lần tôi đã từng nghe: “Vì tương lai con cái!”.\nVâng! Đó là lý do mà rất nhiều người Việt trong dòng chảy nhập cư nước ngoài những năm gần đây thường nêu lên để giải thích cho việc ra đi của mình. Thật chua chát khi hơn 40 năm sau ngày 30-4-1975, ký ức “thuyền nhân” lại trở về dưới một dạng thức khác. Lần này, các “thuyền nhân” ra đi không phải trong tâm thế trốn chạy hoảng loạn, vội vã mà là được cân nhắc, chuẩn bị cẩn thận. Không phải trên những chiếc thuyền lênh đênh đầy bất trắc mà là trên những chuyến bay tiện nghi, an toàn. Không phải lén lút, vô định mà là công khai và được chuẩn bị sẵn mọi thứ cho đến khi cầm visa trong tay mới lên đường. Các công ty tư vấn nhập cư dạo này nhan nhản khắp nơi với những chương trình mời gọi đi định cư châu Âu, Mỹ, Canada, Úc. Giờ gặp nhau, người ta hỏi thăm đã có PR (permanent resident) của nước nọ nước kia chưa, như một điều bình thường! Người có tài tìm đường đi theo dạng skill worker hoặc doanh nhân khởi nghiệp. Người có tiền thì bỏ tiền ra mua quốc tịch hoặc “thẻ xanh” cho nhanh. Người ít cả tiền và tài thì hy vọng kiếm được một suất đi lao động nước ngoài rồi tìm đường ở lại bằng đủ cách. Lớp trẻ đi du học hầu hết cũng không muốn trở về. Năm 2014, báo chí thông tin có 12/13 quán quân của cuộc thi “Đường lên đỉnh Olympia” không trở về nước sau khi kết thúc thời gian du học ở Úc với học bổng toàn phần cho người chiến thắng chung cuộc. Con số đó đến nay chắc đã tăng thêm sau bốn năm.\nTháng 7-2017, Hiệp hội Quốc gia chuyên viên địa ốc Hoa Kỳ công bố báo cáo hằng năm cho thấy Việt Nam đứng trong top 10 nước hàng đầu mua nhà tại Mỹ. Trả lời BBC, tổ chức này cho biết chỉ trong thời gian từ tháng 4-2016 đến tháng 3-2017, công dân Việt Nam đã mua bất động sản tại Mỹ trị giá lên tới 3,06 tỷ USD. Đó là mới tính số tiền chuyển đi để mua nhà tại Mỹ chứ chưa tính ở các nước khác và tất nhiên, đó cũng chỉ là phần nổi của tảng băng! Đất nước như một bao gạo bị thủng để trí lực, tài lực cứ chảy dần ra nước ngoài cho đến khi rỗng ruột. Quê hương chôn rau cắt rốn ở đây mà dường như chỉ là chốn dừng chân tạm bợ với rất nhiều người Việt bây giờ…\nLàm sao có thể trách em tôi cũng như hàng triệu người dân khác đã và đang tính bỏ nước ra đi? Bởi cái lý do “vì tương lai con cái” nghe nhẹ bâng vậy mà trĩu nặng quá chừng! Sự lo toan và hy sinh vô bờ cho con cái vốn là nét văn hoá đặc trưng của người Việt. Những bậc cha mẹ thuộc nhiều thế hệ đã trải qua các cuộc chiến tranh trên đất nước nhỏ bé này, càng khổ cực nhiều ở đời mình lại càng thấm thía sâu sắc ước mơ về một cuộc sống bình yên và hạnh phúc cho đời con cháu. Nhưng nỗi lo bây giờ không còn là chuyện cơm ăn áo mặc hàng ngày cho phần “con”, như trong thời kỳ phải thắt lưng buộc bụng vì chiến tranh và sự mông muội. Nỗi lo bây giờ là về chất lượng cuộc sống cho nhu cầu của phần “người”. Có thể nào sống an yên khi môi trường bị phá hoại tàn khốc, tài nguyên đất nước bị khai thác tới cạn kiệt, thực phẩm bẩn tràn lan khắp nơi và tham nhũng thì như ổ dịch bệnh hoành hành từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài? Có thể nào sống hạnh phúc khi nền giáo dục và y tế ngày càng xuống cấp, các phúc lợi xã hội không chỉ kém chất lượng mà còn tiếp tục giảm sút, các giá trị văn hoá – đạo đức bị tha hoá và đảo lộn?…\nBây giờ, bước ra đường là thấy lo: Lo nạn cướp giật, móc túi; lo tai nạn giao thông; lo ăn uống bị ngộ độc thực phẩm; lo hít khói bụi bị ung thư; lo bọn trẻ bị dụ dỗ sa vào ma túy hoặc bị xâm hại, bắt cóc… Cứ thế mà ngút ngàn triền miên lo. Thà chỉ phải lo cơm áo như ngày xưa còn dễ hơn bội phần! Xã hội càng bất ổn, lòng người càng bất an. Làm sao có thể yên tâm để con cái lớn lên trong một môi trường sống như vậy? Chưa kể, những lời đồn đoán về một tương lai xám xịt của đất nước gắn với những thỏa thuận của Việt Nam và Trung Quốc trong Hội nghị Thành Đô năm 1990 cũng là một trong những nguyên nhân gây hoang mang khiến cho nhiều người phải tính đường tháo chạy trước. 28 năm qua, Đảng cộng sản và Nhà nước Việt Nam vẫn giữ bí mật, nhất quyết không công khai những nội dung đã ký kết với Đảng cộng sản và Nhà nước Trung Quốc trong Hội nghị Thành Đô. Vì thế, những đồn đãi càng ngày càng lan rộng, bất chấp mọi nỗ lực trấn an dân chúng của chính quyền. Và dù đã bước sang thế kỷ 21, thế nhưng nhà nước Việt Nam vẫn chủ trương quản lý, định hướng về tư tưởng và bưng bít thông tin không khác gì ở trong thế kỷ trước.\nHôm biết tin Quốc hội đã thông qua Luật An ninh mạng, một người quen của tôi là tiến sĩ trong lĩnh vực tài chính từng hăm hở từ Mỹ trở về nước cách đây 10 năm ngậm ngùi chia sẻ: “Em đã hoàn tất thủ tục cho cả gia đình trở lại Mỹ cách đây mấy tháng, nhưng vẫn còn cố nấn ná… Giờ thì phải ra đi thôi chị ạ, không thể để bọn trẻ lớn lên trong bầu không khí ngày càng ngột ngạt thế này…”. Bao nhiêu người trẻ có tri thức và nặng tình với quê hương đã “vội vã trở về, vội vã ra đi” như thế?\n***\nHồi đi thăm Israel, tôi thường đứng lặng thật lâu trước hình ảnh những con tàu hồi hương hiện diện khắp mọi nơi, như một niềm kiêu hãnh trong lịch sử lập quốc của đất nước này. Đó là những chuyến tàu từ châu Âu, châu Mỹ… đưa hàng triệu người Do Thái ở khắp nơi trên thế giới trở về xây dựng quê hương sau khi Israel chính thức được thành lập vào năm 1948. Những gương mặt người Do Thái hồi hương khi ấy còn vương nét nhọc nhằn sau Thế chiến, nhưng vẫn bừng sáng niềm hy vọng vào tương lai và ý chí quyết tâm kiến thiết quốc gia. 70 năm sau khi lập quốc, ngày nay Israel đã trở thành một trong số các quốc gia phát triển hàng đầu và là nền kinh tế lớn thứ 34 thế giới (tính theo GDP danh nghĩa năm 2016). Những chuyến tàu hồi hương ngày đó đã mang về cho quốc gia này vốn liếng quý nhất là những con người tinh hoa để xây dựng thành công một đất nước đã từng không có tên trên bản đồ thế giới.\nCòn chúng ta? Sau 73 năm thành lập và 43 năm thống nhất đất nước (dài hơn thời gian lập quốc của Israel), những chuyến tàu (cả tàu thuỷ và tàu bay) sao lại chỉ mang dân ta ra đi mà không có trở về? Lịch sử dân tộc Việt Nam dường như gắn liền với các cuộc di dân, nhưng chua xót hơn là cho tới tận bây giờ, những cuộc di dân ra nước ngoài vẫn chưa biết bao giờ mới dừng lại? Bao câu hỏi cứ quay quắt trong tôi khi nghĩ đến em gái. Ngoài kia, trời Sài Gòn vẫn vần vũ mưa. Tiếng hát Thái Thanh vọng từ nhà ai đó nghe nức nở: “Tiếng nước tôi! Bốn ngàn năm ròng rã buồn vui, khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi…”.\nVà trong tôi, không hiểu sao cứ thấp thoáng khôn nguôi hình ảnh những con tàu hồi hương về Israel cùng những con tàu ly hương rời Việt Nam.\n*(Khi rừng không còn, biển không còn, tài nguyên cạn kiệt, khí hậu ô nhiễm, xã hội mục ruỗng... Bạn nhận ra rằng cuối cùng tiền cũng không thể lôi ra ăn được và nó không hề đảm bảo cho bạn và người thân của mình một cuộc sống an toàn.\nHơn bao giờ hết, lúc này các thế hệ ưu tú và con cái của họ ngày càng chọn cách ra đi như một lẽ tất nhiên. Không hiểu sao, tôi liên tưởng đến đàn chuột thi nhau rời tàu trước khi con tàu chìm dần, biến mất trong làn nước thăm thẳm.)\n\nCB – 27/06/2018",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:859322807770230784/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:859321997943562240",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"content": "NGƯỜI VIỆT NAM HÈN HẠ<br /><br />Tác giả bài viết người việt nam hèn hạ, Cô Hân Phan, sinh năm 1979, tốt nghiệp ngành Luật, đang là Giám đốc của một công ty Truyền thông ở Sài Gòn.<br /><br />Trang mạng xã hội lại một lần nữa dậy sóng bởi bài viết ngắn của một cô gái rất trẻ nói về thực trạng đời sống xã hội cũng như tâm tính, văn hóa, thói quen ứng xử của người Việt Nam mà dưới ánh mắt của cô nó đáng được gọi là hèn hạ cùng với hai chữ Việt Nam không được viết hoa.<br /><br />Bài viết dài nhưng thuyết phục và rất dễ gây tranh cãi nếu người đọc nó với tư duy của những năm tháng mà đất nước được tô đầy những màu hồng rực rỡ. <br />Màu của chiến thắng, màu của lòng tự hào dân tộc, màu của cường điệu và đôi khi tự cho phép vượt cả sự thật để xoa bóp cơ bắp teo tóp của mình về mọi thứ, kể cả lòng nhân đạo và sự tự trọng cần thiết.<br /><br />Bài viết có tên: <br />“Người việt nam hèn hạ”, <br />bắt đầu bằng một mệnh đề ngắn nhưng với sức mạnh của một trái bộc phá:<br /><br />“Bài viết này sẽ không có một chữ việt nam nào được viết hoa. Bởi chúng ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? Không hề.”<br /><br />Lần lượt từng vấn đề một, tác giả bày ra dưới ánh sáng của chiếc đèn giải phẩu. <br />Cô soi rọi những góc ẩn mà không ai muốn nhắc tới. <br />Trước nhất, Hân Phan viết về thế hệ của cô, những người lớn lên 40 năm sau khi đất nước gom vể một mối:<br /><br />“Gần 40 năm thống nhất, <br />việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường… trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, <br />bảo hiểm không có, tương lai cho con cái không có… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng:<br /> “cơm no, áo ấm.” <br />Hạnh phúc chỉ thế thôi! <br />Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu, làm giàu, làm giàu!<br />“Doanh nhân là chiến sĩ thời bình.” <br />Cứt! Tôi ỉa vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng không còn nổ ngoài đường.<br /><br />Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình. <br />Cuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, <br />là vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, <br />là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang giữ đất.<br /><br />Trong khi họ giữ đất cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc mình? <br />Ðơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, <br />đặc quyền, đặc lợi hơn người. Vậy là nó nhắm mắt làm theo, <br />coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân … gia đình nó- nếu nó có nghĩ tới. <br />Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp nào có thể tin vào lúc này? <br />Ðừng nói với tôi là:<br />“lý tưởng Hồ Chí Minh” <br />hay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ đoàn thử xem, nó nói có trôi chảy không? <br />Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường học gọi là “phản động.”<br /><br />Đọc tới đây chắc nhiều người trong chúng ta vẫn cho rằng cô gái này đang nói ai đấy chứ không phải mình….nhưng khoan đã, hãy bình tỉnh với những giòng kế tiếp. <br />Tôi chắc rằng trong đó sẽ có chúng ta, kể cả tôi, người đang đọc thật kỹ từng con chữ để mong tìm ra có gì quá đà trong bài viết này không, thế nhưng tôi chỉ thấy mình là một cá nhân trong đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt.<br /><br />“Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu người nghèo, người thất học, <br />người bán buôn lương thiện hàng ngày. Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, <br />không bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết…<br /><br />Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, <br />bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. <br />Họ còn biết làm gì nữa?<br /><br />Và khi họ chăm chắm vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này là sản phẩm của công thức: <br />Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật<br /> + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình<br /> + Bên dưới, chúng nhận ra một đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng:<br /> luồn cúi bên trên, <br />tránh né bên cạnh… <br />ức hiếp bên dưới.”<br /><br />Tác giả bài viết này là Hân Phan, cô sinh năm 1979, tốt nghiệp Luật, đang là Giám đốc của 1 cty Truyền thông ở Sài Gòn. Sau một lúc vẽ ra khung cảnh thật đang xảy ra chung quanh mình, tác giả lặng lẽ than thở:<br />“Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?”<br />Bọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của nhân dân!<br /><br />Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài Gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày đêm, <br />ngày này qua tháng nọ để kêu oan.<br /><br />Tôi sợ bọn chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp nơi, <br />ngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và danh lợi. <br />Ðáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. <br />Khiến cho những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.<br /><br />Bọn này tiếp tay cho bọn con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, <br />chúng ban phát, với giá mà chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào khác. Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương thiện.<br /><br />Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.<br /><br />Tôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ làm công đến thương tật.<br /><br />Tôi đọc tin một gã thanh niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít tài sản.<br /><br />Tôi đọc tin bọn chủ… lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.<br /><br />Tôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với thầy giáo để được điểm tốt.<br /><br />Tôi đọc tin người đi đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại đồng nào. <br />Thay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà cướp… <br />Còn rất nhiều tin.<br /><br />Một dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ thế? <br />Dĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.”<br /><br />Còn văn chương xã hội chủ nghĩa thì sao? <br />Hân Phan không ngại chút nào khi lôi ra từng cuốn sách đóng mốc lên meo của chủ thuyết văn chương phải đạo, hay văn chương than khóc, cho chúng ta nhìn ngắm:<br /><br />Chúng ta có cả một thứ to tát mà tôi tạm gọi là<br /><br />“<br />nền văn chương than khóc.”<br /><br />Trong những tác phẩm thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” một cách đúng nghĩa.<br /><br />– Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.<br /><br />– Loại có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?<br /><br />– Loại mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên 1 tiếng đàn, rồi thôi!<br /><br />Tinh thần chúng ta đang được nuôi dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.”<br /><br />Nút thắt của những điều mà tác giả vừa nói phải chăng chỉ do mô hình sai lầm là chủ nghĩa cộng sản hay do sự dung túng, lộng hành và tiếm quyền của người cộng sản? hay do xã hội đang run sợ trước họng súng đến nỗi không còn một phản ứng nào đáng được gọi là con người? Hân Phan thẳng thắn chỉ ra, chỉ một phần thôi, tuy rất lớn, và tất cả người Việt phải nhìn thấy trách nhiệm ấy thuộc về mình, từng người một. <br />Tác giả viết:<br /><br />“Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi? Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản.<br /><br />Nhiều người rất cực đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản. <br />Nhưng cộng sản tệ đến thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!<br /><br />Tôi chỉ nghĩ đến một điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?<br /><br />Ngoài sự cấu kết quyền lực-quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm nay? Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra, chúng còn làm gì nữa?”<br /><br />Là một người tốt nghiệp trường luật, Hân Phan hiểu rõ mình đang nói gì khi chứng minh rằng đạo đức hỗ trợ pháp luật trong những ngóc ngách mà pháp luật không thể vói tới. Đạo đức, tiếc thay đã biến dạng thành khuôn mặt tươi cười của ác quỷ.<br /><br />“Ai từng học luật đều biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên giường, vào toa-lét, xuống bếp. Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn. Pháp luật cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa nhận đức tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm được dân tộc này đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ, …Vì những người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp luật. <br />Khi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả báo, không sợ bị đày xuống địa ngục… thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không dám làm?”<br /><br />Tác giả hỏi mình mà sức mạnh của nó làm cho hầu hết chúng ta phải thổn thức, tác giả viết: <br />“Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có thấy như thế không?”<br /><br />Và bây giờ là chúng ta, tất cả chúng ta, những người có trách nhiệm với ngôi nhà mang tên Việt Nam nhưng đang giương mắt nhìn ngoại bang cấu kết với bọn lãnh đạo làm mất dần đất nước, hay ít ra mất hẳn cái gọi là lòng yêu nước, vốn luôn bị lợi dụng trong các cuộc chiến tranh “thần thánh”.<br /><br />“Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Ðông,” “bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn,”… để mong lòng dân yên ổn. <br />Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam. “Ðĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót. Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?<br /><br />Còn dân việt nam thì sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa không? Mà cầm súng để làm gì? <br />Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.<br /><br />Và cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.”<br /><br />Hân Phan thố lộ với chúng tôi bài viết đã xuất hiện cách đây nhiều năm, và mỗi lần nó ồn ào trở lại thì một lần gây tranh cãi. Cô cũng có ý định sửa lại nó nhưng sau vài năm sự mong muốn ngày một nhạt dần vì không có một dấu hiệu nào cho thấy một chút hy vọng, dù mong manh có thể thay đổi xã hội và con người Việt Nam.<br /><br />“Thật ra nếu mà cháu sửa thì cái ý nó sẽ khác đi một chút chứ không phải là sửa từ ngữ, vì bài đó rất dài mà lúc đó còn lãng mạn, còn kỳ vọng nhiều thứ lắm nhưng bây giờ thực sự nó khó làm cho người ta hy vọng. <br />Khi viết thì ý tứ bài đó nó có thể khác đi một chút.”<br /><br />Khi được hỏi phản ứng của người đọc ra sao trước bài viết nặng ký như vậy, Hân cho biết:<br /><br />“Trời ơi, người ta khen thì cũng có khen nhưng người ta vào người ta chửi cháu không còn gì hết! <br />Nhưng cháu không có phản hồi ai hết vì những gì muốn nói thì mình đã nói hết rồi. Mình viết bài đó không phải để tranh luận, nếu có người suy nghĩ khác người ta không đồng ý họ chửi mình là thiếu giáo dục, không có tinh thần dân tộc…nhưng cháu nghĩ không cần thiết tranh luận với những người đó. Chuyện người ta nghĩ khác mình thì cũng là chuyện bình thường.<br /><br />Hơn nữa thực ra cháu nghĩ là mình bị theo dõi lâu rồi, trong inbox hay trong mail cháu vẫn để đó cho họ đọc vì họ càng đọc thì càng thấy mình không có động cơ gì xấu hết mà mình chỉ muốn cho xã hội tốt hơn thôi nên kệ họ. Cháu có rất nhiều bạn bè làm an ninh làm này làm kia nhưng cháu vẫn coi mỗi người một con đường, mỗi người một chí hướng thì họ làm gì họ làm còn mình cũng không có ý nghĩ hằn học hay cái gì cũng đổ cho cộng sản…cho nên cháu không sợ. <br />Việc gì phải sợ, sợ thì mình đã không viết rồi.”<br /><br />Đóng bài giới thiệu này lại tôi nhận ra thêm một điều nữa về mình: <br />Suốt cả bài viết mặc dù tác giả không hể viết hoa hai chữ Việt Nam, nhưng tôi lại thiếu can đảm để làm điều ấy. Có một cảm giác mong manh nào đó vẫn thiêng liêng lắm trong tiềm thức của tôi mặc dù biết rằng chính mình không xứng đáng để viết hoa hai chữ Việt Nam nữa.<br /><br />Nguồn RFA <a href=\"http://www.rfa.org/vietnamese/programs/LiteratureAndArts/vn-raffish-a-passage-boiling-the-society-network-ml-05202016225455.html\" target=\"_blank\">http://www.rfa.org/vietnamese/programs/LiteratureAndArts/vn-raffish-a-passage-boiling-the-society-network-ml-05202016225455.html</a>",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/859321997943562240",
"published": "2018-06-29T06:38:49+00:00",
"source": {
"content": "NGƯỜI VIỆT NAM HÈN HẠ\n\nTác giả bài viết người việt nam hèn hạ, Cô Hân Phan, sinh năm 1979, tốt nghiệp ngành Luật, đang là Giám đốc của một công ty Truyền thông ở Sài Gòn.\n\nTrang mạng xã hội lại một lần nữa dậy sóng bởi bài viết ngắn của một cô gái rất trẻ nói về thực trạng đời sống xã hội cũng như tâm tính, văn hóa, thói quen ứng xử của người Việt Nam mà dưới ánh mắt của cô nó đáng được gọi là hèn hạ cùng với hai chữ Việt Nam không được viết hoa.\n\nBài viết dài nhưng thuyết phục và rất dễ gây tranh cãi nếu người đọc nó với tư duy của những năm tháng mà đất nước được tô đầy những màu hồng rực rỡ. \nMàu của chiến thắng, màu của lòng tự hào dân tộc, màu của cường điệu và đôi khi tự cho phép vượt cả sự thật để xoa bóp cơ bắp teo tóp của mình về mọi thứ, kể cả lòng nhân đạo và sự tự trọng cần thiết.\n\nBài viết có tên: \n“Người việt nam hèn hạ”, \nbắt đầu bằng một mệnh đề ngắn nhưng với sức mạnh của một trái bộc phá:\n\n“Bài viết này sẽ không có một chữ việt nam nào được viết hoa. Bởi chúng ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? Không hề.”\n\nLần lượt từng vấn đề một, tác giả bày ra dưới ánh sáng của chiếc đèn giải phẩu. \nCô soi rọi những góc ẩn mà không ai muốn nhắc tới. \nTrước nhất, Hân Phan viết về thế hệ của cô, những người lớn lên 40 năm sau khi đất nước gom vể một mối:\n\n“Gần 40 năm thống nhất, \nviệt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường… trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, \nbảo hiểm không có, tương lai cho con cái không có… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng:\n “cơm no, áo ấm.” \nHạnh phúc chỉ thế thôi! \nMuốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu, làm giàu, làm giàu!\n“Doanh nhân là chiến sĩ thời bình.” \nCứt! Tôi ỉa vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng không còn nổ ngoài đường.\n\nMột cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình. \nCuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, \nlà vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, \nlà tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang giữ đất.\n\nTrong khi họ giữ đất cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc mình? \nÐơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, \nđặc quyền, đặc lợi hơn người. Vậy là nó nhắm mắt làm theo, \ncoi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân … gia đình nó- nếu nó có nghĩ tới. \nChứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp nào có thể tin vào lúc này? \nÐừng nói với tôi là:\n“lý tưởng Hồ Chí Minh” \nhay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ đoàn thử xem, nó nói có trôi chảy không? \nTôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường học gọi là “phản động.”\n\nĐọc tới đây chắc nhiều người trong chúng ta vẫn cho rằng cô gái này đang nói ai đấy chứ không phải mình….nhưng khoan đã, hãy bình tỉnh với những giòng kế tiếp. \nTôi chắc rằng trong đó sẽ có chúng ta, kể cả tôi, người đang đọc thật kỹ từng con chữ để mong tìm ra có gì quá đà trong bài viết này không, thế nhưng tôi chỉ thấy mình là một cá nhân trong đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt.\n\n“Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu người nghèo, người thất học, \nngười bán buôn lương thiện hàng ngày. Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, \nkhông bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết…\n\nThế là cái dân tộc đầy sợ sệt, \nbất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. \nHọ còn biết làm gì nữa?\n\nVà khi họ chăm chắm vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này là sản phẩm của công thức: \nBên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật\n + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình\n + Bên dưới, chúng nhận ra một đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng:\n luồn cúi bên trên, \ntránh né bên cạnh… \nức hiếp bên dưới.”\n\nTác giả bài viết này là Hân Phan, cô sinh năm 1979, tốt nghiệp Luật, đang là Giám đốc của 1 cty Truyền thông ở Sài Gòn. Sau một lúc vẽ ra khung cảnh thật đang xảy ra chung quanh mình, tác giả lặng lẽ than thở:\n“Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?”\nBọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của nhân dân!\n\nBọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài Gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày đêm, \nngày này qua tháng nọ để kêu oan.\n\nTôi sợ bọn chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp nơi, \nngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và danh lợi. \nÐáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. \nKhiến cho những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.\n\nBọn này tiếp tay cho bọn con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, \nchúng ban phát, với giá mà chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào khác. Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương thiện.\n\nTôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.\n\nTôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ làm công đến thương tật.\n\nTôi đọc tin một gã thanh niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít tài sản.\n\nTôi đọc tin bọn chủ… lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.\n\nTôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với thầy giáo để được điểm tốt.\n\nTôi đọc tin người đi đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại đồng nào. \nThay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà cướp… \nCòn rất nhiều tin.\n\nMột dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ thế? \nDĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.”\n\nCòn văn chương xã hội chủ nghĩa thì sao? \nHân Phan không ngại chút nào khi lôi ra từng cuốn sách đóng mốc lên meo của chủ thuyết văn chương phải đạo, hay văn chương than khóc, cho chúng ta nhìn ngắm:\n\nChúng ta có cả một thứ to tát mà tôi tạm gọi là\n\n“\nnền văn chương than khóc.”\n\nTrong những tác phẩm thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” một cách đúng nghĩa.\n\n– Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.\n\n– Loại có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?\n\n– Loại mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên 1 tiếng đàn, rồi thôi!\n\nTinh thần chúng ta đang được nuôi dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.”\n\nNút thắt của những điều mà tác giả vừa nói phải chăng chỉ do mô hình sai lầm là chủ nghĩa cộng sản hay do sự dung túng, lộng hành và tiếm quyền của người cộng sản? hay do xã hội đang run sợ trước họng súng đến nỗi không còn một phản ứng nào đáng được gọi là con người? Hân Phan thẳng thắn chỉ ra, chỉ một phần thôi, tuy rất lớn, và tất cả người Việt phải nhìn thấy trách nhiệm ấy thuộc về mình, từng người một. \nTác giả viết:\n\n“Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi? Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản.\n\nNhiều người rất cực đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản. \nNhưng cộng sản tệ đến thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!\n\nTôi chỉ nghĩ đến một điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?\n\nNgoài sự cấu kết quyền lực-quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm nay? Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra, chúng còn làm gì nữa?”\n\nLà một người tốt nghiệp trường luật, Hân Phan hiểu rõ mình đang nói gì khi chứng minh rằng đạo đức hỗ trợ pháp luật trong những ngóc ngách mà pháp luật không thể vói tới. Đạo đức, tiếc thay đã biến dạng thành khuôn mặt tươi cười của ác quỷ.\n\n“Ai từng học luật đều biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên giường, vào toa-lét, xuống bếp. Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn. Pháp luật cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa nhận đức tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm được dân tộc này đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ, …Vì những người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp luật. \nKhi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả báo, không sợ bị đày xuống địa ngục… thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không dám làm?”\n\nTác giả hỏi mình mà sức mạnh của nó làm cho hầu hết chúng ta phải thổn thức, tác giả viết: \n“Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có thấy như thế không?”\n\nVà bây giờ là chúng ta, tất cả chúng ta, những người có trách nhiệm với ngôi nhà mang tên Việt Nam nhưng đang giương mắt nhìn ngoại bang cấu kết với bọn lãnh đạo làm mất dần đất nước, hay ít ra mất hẳn cái gọi là lòng yêu nước, vốn luôn bị lợi dụng trong các cuộc chiến tranh “thần thánh”.\n\n“Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Ðông,” “bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn,”… để mong lòng dân yên ổn. \nMặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam. “Ðĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót. Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?\n\nCòn dân việt nam thì sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa không? Mà cầm súng để làm gì? \nKết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.\n\nVà cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.”\n\nHân Phan thố lộ với chúng tôi bài viết đã xuất hiện cách đây nhiều năm, và mỗi lần nó ồn ào trở lại thì một lần gây tranh cãi. Cô cũng có ý định sửa lại nó nhưng sau vài năm sự mong muốn ngày một nhạt dần vì không có một dấu hiệu nào cho thấy một chút hy vọng, dù mong manh có thể thay đổi xã hội và con người Việt Nam.\n\n“Thật ra nếu mà cháu sửa thì cái ý nó sẽ khác đi một chút chứ không phải là sửa từ ngữ, vì bài đó rất dài mà lúc đó còn lãng mạn, còn kỳ vọng nhiều thứ lắm nhưng bây giờ thực sự nó khó làm cho người ta hy vọng. \nKhi viết thì ý tứ bài đó nó có thể khác đi một chút.”\n\nKhi được hỏi phản ứng của người đọc ra sao trước bài viết nặng ký như vậy, Hân cho biết:\n\n“Trời ơi, người ta khen thì cũng có khen nhưng người ta vào người ta chửi cháu không còn gì hết! \nNhưng cháu không có phản hồi ai hết vì những gì muốn nói thì mình đã nói hết rồi. Mình viết bài đó không phải để tranh luận, nếu có người suy nghĩ khác người ta không đồng ý họ chửi mình là thiếu giáo dục, không có tinh thần dân tộc…nhưng cháu nghĩ không cần thiết tranh luận với những người đó. Chuyện người ta nghĩ khác mình thì cũng là chuyện bình thường.\n\nHơn nữa thực ra cháu nghĩ là mình bị theo dõi lâu rồi, trong inbox hay trong mail cháu vẫn để đó cho họ đọc vì họ càng đọc thì càng thấy mình không có động cơ gì xấu hết mà mình chỉ muốn cho xã hội tốt hơn thôi nên kệ họ. Cháu có rất nhiều bạn bè làm an ninh làm này làm kia nhưng cháu vẫn coi mỗi người một con đường, mỗi người một chí hướng thì họ làm gì họ làm còn mình cũng không có ý nghĩ hằn học hay cái gì cũng đổ cho cộng sản…cho nên cháu không sợ. \nViệc gì phải sợ, sợ thì mình đã không viết rồi.”\n\nĐóng bài giới thiệu này lại tôi nhận ra thêm một điều nữa về mình: \nSuốt cả bài viết mặc dù tác giả không hể viết hoa hai chữ Việt Nam, nhưng tôi lại thiếu can đảm để làm điều ấy. Có một cảm giác mong manh nào đó vẫn thiêng liêng lắm trong tiềm thức của tôi mặc dù biết rằng chính mình không xứng đáng để viết hoa hai chữ Việt Nam nữa.\n\nNguồn RFA http://www.rfa.org/vietnamese/programs/LiteratureAndArts/vn-raffish-a-passage-boiling-the-society-network-ml-05202016225455.html",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:859321997943562240/activity"
},
{
"type": "Create",
"actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"object": {
"type": "Note",
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:859319595488174080",
"attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914",
"content": "Ai bạn bên facebook add mình nha",
"to": [
"https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public"
],
"cc": [
"https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/followers"
],
"tag": [],
"url": "https://www.minds.com/newsfeed/859319595488174080",
"published": "2018-06-29T06:29:16+00:00",
"source": {
"content": "Ai bạn bên facebook add mình nha",
"mediaType": "text/plain"
}
},
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/entities/urn:activity:859319595488174080/activity"
}
],
"id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/outbox",
"partOf": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/859317824454139914/outboxoutbox"
}