ActivityPub Viewer

A small tool to view real-world ActivityPub objects as JSON! Enter a URL or username from Mastodon or a similar service below, and we'll send a request with the right Accept header to the server to view the underlying object.

Open in browser →
{ "@context": "https://www.w3.org/ns/activitystreams", "type": "OrderedCollectionPage", "orderedItems": [ { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1098907169223237632", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "content": "<br /><br />Buông xả để chuyển hóa<br /><br />15/02/2020 11:26 (GMT+7)<br /><br />GN - Buông xả ở đây không phải là buông tha hay là chối bỏ chạy trốn cuộc đời, mà buông xả các tâm niệm xấu ác tổn người hại vật, tâm tham lam, oán giận, si mê.<br /><br /><br />Để chuyển hóa được nghiệp nhân xấu ác, chúng ta phải biết muốn ít biết đủ, đó chính là nếp sống thiền môn làm người tốt trong hiện tại và mai sau. Sống trên đời ta hãy nên khắt khe với chính mình, nhưng mà vẫn khoan dung độ lượng đối với người. Đây là cách sống của bậc trí giả.<br /><br /><br /><br /><br /><br />Con người sở dĩ đau khổ nhiều là do những thói quen cố chấp sau đây:<br /><br /><br />1- Quen phóng đại hạnh phúc của người khác mà mình chưa thấu rõ.<br />2- Thường phóng đại nỗi khổ niềm đau của bản thân mình và đồng hóa người khác.<br /><br />3- Hay nhớ nghĩ tiếc nuối về quá khứ, quen mong cầu xa vời ở tương lai mà đánh mất chính mình trong hiện tại.<br /><br /><br />Phóng đại hạnh phúc của người khác thì sẽ luôn thấy mình thiếu thốn, bất hạnh, rồi từ đó sinh tự ti hoặc ghen tỵ, bất mãn, đồng thời khởi sinh tâm tham muốn chiếm đoạt.<br /><br /><br />Phóng đại nỗi khổ của bản thân thì khiến mình chìm đắm trong đau khổ, trầm cảm và bi quan với cuộc đời mà mất hết động lực vươn lên. Đa phần những nỗi khổ ấy đều không thực, chỉ tạm thời giả có; do chúng ta tưởng tượng mà sinh ra ám ảnh nên trở thành niềm đau ghim vào lòng. So sánh luôn luôn là khập khiễng và vô ích, nhất là khi so sánh mình với người, chỉ có hại mà chẳng có lợi chút nào. Khi so sánh thấy mình hơn người thì sinh tâm cống cao ngã mạn mà coi thường thiên hạ, thấy mình kém người thì tự ti mặc cảm, bất mãn chống đối.<br /><br /><br />Tất cả những nguyên nhân trên đều xuất phát từ việc không chịu buông xả tâm cố chấp của mình.<br /><br /><br />Sống trên đời, làm người không nên quá khắt khe, làm việc không cần quá cầu hoàn mỹ, có phước không hưởng hết, đối nhân xử thế nên lấy bao dung độ lượng làm trọng yếu. Điều đáng sợ nhất trên thế gian này chính là đánh mất đi lý trí, không tin nhân quả nghiệp báo, không tin lời Phật dạy, không tin khả năng của chính mình nên mới sống trong đau khổ lầm mê.<br /><br /><br />Đạo Phật dạy chúng ta làm lành được hưởng phước, làm ác chịu khổ đau, mình làm mình chịu, không ai có thể ban phước giáng họa hay sắp đặt số phận cho mình, gieo nhân thì gặt quả. Nhưng nhân quả không cố định và có thể thay đổi được tùy theo sự quyết tâm và ý chí tu tập. Rõ ràng, phước đức không phải tự nhiên mà có, đó là do chính bản thân ta phải ra sức đầu tư để làm các việc có lợi ích cho đời. Cũng giống như một khu vườn, nếu chúng ta không biết chăm sóc thì chẳng bao giờ hưởng được hương thơm quả ngọt.<br /><br /><br />Lúc chúng ta giúp đỡ người khác mà không hề nghĩ mình đang làm phước, ta chỉ làm với tâm không tính toán so đo, đó là ta biết cách đem lại phước báo vô lượng. Phước hữu lậu được ví như chúng ta đang gửi tiền tiết kiệm, có khả năng giúp ta giàu sang sung sướng, thỏa mãn vật chất đầy đủ.<br /><br /><br />Trong kinh A-hàm, Đức Phật dạy: “Chỉ có phước báo mới có thể chuyển hóa được nghiệp báo xấu”. Nghiệp xấu ác được ví như một nắm muối. Nếu chúng chúng ta bỏ nắm muối vào trong một tô nước thì nước sẽ mặn. Nếu bỏ nắm muối vào trong một lu nước thì vị mặn không còn. Tô nước, lu nước tượng trưng cho phước báo do chính họ tạo được ít hay nhiều sẽ giúp họ chuyển hóa bớt nghiệp xấu ác. Khi chúng ta làm được nhiều lợi ích cho người khác thì chuyện lớn sẽ hóa nhỏ, chuyện nhỏ sẽ hóa không.<br /><br /><br />Sống an vui hạnh phúc là sống biết đủ với những gì mình đang có, sống biết ơn và đền ơn cuộc đời. Cuộc sống sẽ có ý nghĩa hơn khi ta không lãng phí thời gian, không hối tiếc mà biết quay lại để làm chủ chính mình. <br /><br />Thích Đạo Như<br /><br />", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1098907169223237632", "published": "2020-04-20T09:44:45+00:00", "source": { "content": "\n\nBuông xả để chuyển hóa\n\n15/02/2020 11:26 (GMT+7)\n\nGN - Buông xả ở đây không phải là buông tha hay là chối bỏ chạy trốn cuộc đời, mà buông xả các tâm niệm xấu ác tổn người hại vật, tâm tham lam, oán giận, si mê.\n\n\nĐể chuyển hóa được nghiệp nhân xấu ác, chúng ta phải biết muốn ít biết đủ, đó chính là nếp sống thiền môn làm người tốt trong hiện tại và mai sau. Sống trên đời ta hãy nên khắt khe với chính mình, nhưng mà vẫn khoan dung độ lượng đối với người. Đây là cách sống của bậc trí giả.\n\n\n\n\n\nCon người sở dĩ đau khổ nhiều là do những thói quen cố chấp sau đây:\n\n\n1- Quen phóng đại hạnh phúc của người khác mà mình chưa thấu rõ.\n2- Thường phóng đại nỗi khổ niềm đau của bản thân mình và đồng hóa người khác.\n\n3- Hay nhớ nghĩ tiếc nuối về quá khứ, quen mong cầu xa vời ở tương lai mà đánh mất chính mình trong hiện tại.\n\n\nPhóng đại hạnh phúc của người khác thì sẽ luôn thấy mình thiếu thốn, bất hạnh, rồi từ đó sinh tự ti hoặc ghen tỵ, bất mãn, đồng thời khởi sinh tâm tham muốn chiếm đoạt.\n\n\nPhóng đại nỗi khổ của bản thân thì khiến mình chìm đắm trong đau khổ, trầm cảm và bi quan với cuộc đời mà mất hết động lực vươn lên. Đa phần những nỗi khổ ấy đều không thực, chỉ tạm thời giả có; do chúng ta tưởng tượng mà sinh ra ám ảnh nên trở thành niềm đau ghim vào lòng. So sánh luôn luôn là khập khiễng và vô ích, nhất là khi so sánh mình với người, chỉ có hại mà chẳng có lợi chút nào. Khi so sánh thấy mình hơn người thì sinh tâm cống cao ngã mạn mà coi thường thiên hạ, thấy mình kém người thì tự ti mặc cảm, bất mãn chống đối.\n\n\nTất cả những nguyên nhân trên đều xuất phát từ việc không chịu buông xả tâm cố chấp của mình.\n\n\nSống trên đời, làm người không nên quá khắt khe, làm việc không cần quá cầu hoàn mỹ, có phước không hưởng hết, đối nhân xử thế nên lấy bao dung độ lượng làm trọng yếu. Điều đáng sợ nhất trên thế gian này chính là đánh mất đi lý trí, không tin nhân quả nghiệp báo, không tin lời Phật dạy, không tin khả năng của chính mình nên mới sống trong đau khổ lầm mê.\n\n\nĐạo Phật dạy chúng ta làm lành được hưởng phước, làm ác chịu khổ đau, mình làm mình chịu, không ai có thể ban phước giáng họa hay sắp đặt số phận cho mình, gieo nhân thì gặt quả. Nhưng nhân quả không cố định và có thể thay đổi được tùy theo sự quyết tâm và ý chí tu tập. Rõ ràng, phước đức không phải tự nhiên mà có, đó là do chính bản thân ta phải ra sức đầu tư để làm các việc có lợi ích cho đời. Cũng giống như một khu vườn, nếu chúng ta không biết chăm sóc thì chẳng bao giờ hưởng được hương thơm quả ngọt.\n\n\nLúc chúng ta giúp đỡ người khác mà không hề nghĩ mình đang làm phước, ta chỉ làm với tâm không tính toán so đo, đó là ta biết cách đem lại phước báo vô lượng. Phước hữu lậu được ví như chúng ta đang gửi tiền tiết kiệm, có khả năng giúp ta giàu sang sung sướng, thỏa mãn vật chất đầy đủ.\n\n\nTrong kinh A-hàm, Đức Phật dạy: “Chỉ có phước báo mới có thể chuyển hóa được nghiệp báo xấu”. Nghiệp xấu ác được ví như một nắm muối. Nếu chúng chúng ta bỏ nắm muối vào trong một tô nước thì nước sẽ mặn. Nếu bỏ nắm muối vào trong một lu nước thì vị mặn không còn. Tô nước, lu nước tượng trưng cho phước báo do chính họ tạo được ít hay nhiều sẽ giúp họ chuyển hóa bớt nghiệp xấu ác. Khi chúng ta làm được nhiều lợi ích cho người khác thì chuyện lớn sẽ hóa nhỏ, chuyện nhỏ sẽ hóa không.\n\n\nSống an vui hạnh phúc là sống biết đủ với những gì mình đang có, sống biết ơn và đền ơn cuộc đời. Cuộc sống sẽ có ý nghĩa hơn khi ta không lãng phí thời gian, không hối tiếc mà biết quay lại để làm chủ chính mình. \n\nThích Đạo Như\n\n", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1098907169223237632/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1098871170349473792", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "content": "Giác Ngộ Online<br /><br />Cuộc sống như đọc một cuốn sách<br />GN - … Nhiều lúc tôi luôn tự hỏi, đi hay ở, về hay tiếp tục đi giữa cõi đời mênh mông này. Cuộc đời mênh mông, rộng lớn, lắm thứ vui và thú vị; nhưng cũng lắm phiền lụy. Mỗi bước chân đi tới đều phải ý thức trong tỉnh thức rằng đó là bước chân thật có ý nghĩa. Mỗi việc làm cũng đều phải như vậy. Bởi mỗi hành động tạo tác sẽ đem lại một nhân và gặt hái quả sau này!<br /><br />Trang sách - cuộc đời - Ảnh minh họa từ Internet<br />1. Hôm qua tôi đọc sách thấy một câu rất hay: “Hãy cho tôi lòng kiên nhẫn để chấp nhận những gì mà tôi không thể thay đổi. Hãy cho tôi dũng khí để thay đổi những gì có thể thay đổi. Và cuối cùng, hãy cho tôi trí tuệ để phân biệt được hai điều đó”. Đôi lúc mình không kiên nhẫn và không có dũng khí để quyết định được một việc gì đó. Tôi cũng vậy, thường đôi lúc rơi vào trạng thái “bỏ thì thương, vương thì tội”. Cứ dùng dằng mãi giữa ranh giới ấy, lại là điều phiền lụy. Cái tình, cái lý khó mà vẹn hết đôi bề. Vì thế mà cũng nên học cái tính dứt khoát. Đừng học cái thói “ỡm ờ”. Cái thói ấy là sự bê tha của bản thân và sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc sống của chính mình. Đến lúc đó sẽ thấy được sự đớn hèn của mình.<br />Cuộc sống của chúng ta giống như một cuốn sách vậy - tôi nghĩ thế. Kẻ sân si thì lật những trang sách ấy qua một cách chóng vánh. Người trí thì vừa đọc vừa trầm tư, suy nghĩ; vì kẻ ấy biết rằng mình chỉ được đọc cuốn sách ấy một lần trong đời mà thôi, không có cơ hội lần thứ hai. Giữa kẻ trí và người si - ranh giới khó phân biệt.<br />Một cuộc đời chúng ta nói nhiều thì chẳng nhiều bao nhiêu. Chẳng qua như một cuốn sách 100 trang, 80 trang hay 30 trang, thậm chí chỉ có 18 trang. Chúng ta sống dài hay ngắn chỉ quan trọng ở chỗ chúng ta có cảm nhận được chúng ta đang sống hay không mà thôi. Chúng ta si thì chúng ta chóng vánh lật nhanh những trang sách mà không hiểu những gì trang sách chúng ta lật. Bằng ngược lại, chúng ta lật chậm rãi và suy nghĩ những trang sách ấy. Cũng vậy, chúng ta sống từng ngày một, chúng ta sống trọn vẹn và hiểu được từng việc mình làm. Hành động hôm nay là thiện hay ác. Hành động hôm nay sẽ là kinh nghiệm cho ngày mai và cho những… trang sách về sau này. Câu Pháp cú 112, Đức Phật dạy:<br />Ai sống một trăm năm,<br />Lười nhác không tinh tấn,<br />Tốt hơn sống một ngày<br />Tinh tấn tận sức mình.<br />Khi còn trẻ, chúng ta vung vãi cho tuổi trẻ đi qua thật chóng vánh, không có ý nghĩa. Đến khi ý thức được mình “không còn trẻ” nữa thì bỗng “giật mình”. Nhưng những trang sách ấy chúng ta có lật lại được nữa đâu. Trong chúng ta, chắc hẳn mỗi người đã từng một lần suy nghĩ “lúc còn nhỏ sao thấy thời gian nó lâu, ngày sao nó dài quá; bây giờ lớn sao thấy thời gian nó ngắn quá, ngày đi qua nhanh quá…”. Mỗi người đều có thời gian như nhau cả, dù là bé hay lớn, mỗi ngày chỉ có 24 tiếng mà thôi. Đâu ai hơn ai.<br />Lúc còn nhỏ chúng ta lật sách nhanh quá. Giờ lớn rồi thấy được điều đó thì hãy lật sách một cách cẩn trọng và với cái tâm học hỏi, rút kinh nghiệm cho từng ngày. Khuyến khích các bạn trẻ hãy nỗ lực sống hết sức mình, làm việc hết sức mình là nhiệm vụ của tất cả chúng ta. Trước hết là vì chính bản thân mình, sau đó là mới tới những người xung quanh. Những công việc đem niềm vui, chia sẻ niềm vui cho những người xung quanh, tôi luôn muốn các bạn trẻ làm. Các bạn làm thì các bạn sẽ học hỏi và có kinh nghiệm. Các bạn sẽ thấy mỗi trang sách của các bạn luôn là một điều thú vị.<br />2. Khi tôi viết những dòng này thì có một nhóm bạn trẻ đã rong ruổi trên một hành trình “Xe buýt yêu thương” đem niềm vui đi dọc “con đường cái quan”, từ Sài Gòn tiến ra đất Bắc nơi quê nhà, chia sẻ niềm vui nhỏ nhoi “giữa người với người”.<br />Tôi rất khâm phục nhóm bạn trẻ hơn 30 con người ấy. Các bạn sẽ vất vả trong chuyến đi này, vì có rất nhiều bạn mới đi lần đầu xa như vậy, làm việc nhiều như vậy; nhưng các bạn sẽ học được rất nhiều được từ sự cho và nhận. Các bạn sẽ thấy mình không phải là người cho, mà các bạn là người nhận. Các bạn sẽ học được cách đưa bàn tay của mình ra để đón nhận bàn tay từ người khác. Các bạn sẽ học cách nở nụ cười trên môi thật hiền hậu và hồn nhiên như đóa hoa mới nở ban đầu. Các bạn sẽ học cách nhìn mọi người nơi các bạn đi qua bằng con mắt yêu thương và đầy lòng từ bi.<br />Rồi các bạn sẽ học cách hiểu và thương những con người nơi ấy, các bạn sẽ học làm sao để trái tim mình thật sự biết yêu thương có ý nghĩa. Các bạn sẽ học được rất nhiều, nhiều lắm... Có như vậy các bạn mới thấy ý nghĩa của chuyến đi và việc làm của mình.<br /><br />Xe buýt yêu thương mang niềm vui tới trẻ em - Ảnh: C.T.V<br />Con ong được ca tụng không phải vì nó làm việc siêng năng cho chính mình, mà là nó làm việc cho tất cả. Nó hăng say làm việc cho chính cái cộng đồng ong của nó; và cả mật ngọt cho đời, đem cả sự sống luân chuyển cho những thực vật nữa... Vì vậy các bạn trẻ nên học cách làm việc ấy. Làm cho mọi người chính là làm việc cho chính mình.<br />Một chiếc lá chỉ sống một quãng thời gian ngắn. Nhưng chiếc lá ấy mỗi ngày vẫn tận lực sống và cống hiến năng lượng cho cuộc sống vạn vật xung quanh bằng màu xanh của chính mình. Sự cần mẫn ấy chỉ chấm dứt khi nó khô héo hoặc rời khỏi thân cây. Bình minh lên, lá cây vươn vai đón chào và làm việc cần mẫn đến khi hoàng hôn buông xuống, dẫu ngày mai lá có lìa cành. Hãy học hỏi.<br />Nhiều bạn trẻ ngày nay lật nhanh cuốn sách của chính mình lắm. Các bạn đắm chìm trong những bức tranh hí họa, không nội dung vô bổ của cuốn sách mà không để tâm đến những gì xung quanh. Thời công nghệ cao, giải trí… đáp ứng cho những bức tranh ấy. Và các bạn say mê. Sự say mê làm cho các bạn rồ dại lật nhanh những trang sách, bất chấp những lời khuyên từ chính gia đình, bè bạn. Các bạn đang sống vội, sống gấp gáp vì các bạn chẳng quan tâm ngày mai sẽ ra sao…<br />Trong chúng ta không ai biết cuốn sách có bao nhiêu trang các bạn ạ. Tôi cũng vậy. Bạn cũng thế. Có thể ngày mai chúng ta còn có thể lật tiếp một trang sách mới. Hoặc là không bao giờ chúng ta lật được nữa, vì hôm nay đã là trang sách cuối cùng. Vậy hãy thận trọng đọc từng chữ một, từng câu chuyện một, từng hình ảnh minh họa sống động… trên trang sách ấy.<br />(Tặng BGI và những “Đồng sự” của Xe buýt yêu thương)<br />Cùng Tử (từ Hoa kỳ<br /><><br /><br /><br /><br />© 2008-2020  Bản quyền thuộc về Báo Giác Ngộ ", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1098871170349473792", "published": "2020-04-20T07:21:43+00:00", "source": { "content": "Giác Ngộ Online\n\nCuộc sống như đọc một cuốn sách\nGN - … Nhiều lúc tôi luôn tự hỏi, đi hay ở, về hay tiếp tục đi giữa cõi đời mênh mông này. Cuộc đời mênh mông, rộng lớn, lắm thứ vui và thú vị; nhưng cũng lắm phiền lụy. Mỗi bước chân đi tới đều phải ý thức trong tỉnh thức rằng đó là bước chân thật có ý nghĩa. Mỗi việc làm cũng đều phải như vậy. Bởi mỗi hành động tạo tác sẽ đem lại một nhân và gặt hái quả sau này!\n\nTrang sách - cuộc đời - Ảnh minh họa từ Internet\n1. Hôm qua tôi đọc sách thấy một câu rất hay: “Hãy cho tôi lòng kiên nhẫn để chấp nhận những gì mà tôi không thể thay đổi. Hãy cho tôi dũng khí để thay đổi những gì có thể thay đổi. Và cuối cùng, hãy cho tôi trí tuệ để phân biệt được hai điều đó”. Đôi lúc mình không kiên nhẫn và không có dũng khí để quyết định được một việc gì đó. Tôi cũng vậy, thường đôi lúc rơi vào trạng thái “bỏ thì thương, vương thì tội”. Cứ dùng dằng mãi giữa ranh giới ấy, lại là điều phiền lụy. Cái tình, cái lý khó mà vẹn hết đôi bề. Vì thế mà cũng nên học cái tính dứt khoát. Đừng học cái thói “ỡm ờ”. Cái thói ấy là sự bê tha của bản thân và sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc sống của chính mình. Đến lúc đó sẽ thấy được sự đớn hèn của mình.\nCuộc sống của chúng ta giống như một cuốn sách vậy - tôi nghĩ thế. Kẻ sân si thì lật những trang sách ấy qua một cách chóng vánh. Người trí thì vừa đọc vừa trầm tư, suy nghĩ; vì kẻ ấy biết rằng mình chỉ được đọc cuốn sách ấy một lần trong đời mà thôi, không có cơ hội lần thứ hai. Giữa kẻ trí và người si - ranh giới khó phân biệt.\nMột cuộc đời chúng ta nói nhiều thì chẳng nhiều bao nhiêu. Chẳng qua như một cuốn sách 100 trang, 80 trang hay 30 trang, thậm chí chỉ có 18 trang. Chúng ta sống dài hay ngắn chỉ quan trọng ở chỗ chúng ta có cảm nhận được chúng ta đang sống hay không mà thôi. Chúng ta si thì chúng ta chóng vánh lật nhanh những trang sách mà không hiểu những gì trang sách chúng ta lật. Bằng ngược lại, chúng ta lật chậm rãi và suy nghĩ những trang sách ấy. Cũng vậy, chúng ta sống từng ngày một, chúng ta sống trọn vẹn và hiểu được từng việc mình làm. Hành động hôm nay là thiện hay ác. Hành động hôm nay sẽ là kinh nghiệm cho ngày mai và cho những… trang sách về sau này. Câu Pháp cú 112, Đức Phật dạy:\nAi sống một trăm năm,\nLười nhác không tinh tấn,\nTốt hơn sống một ngày\nTinh tấn tận sức mình.\nKhi còn trẻ, chúng ta vung vãi cho tuổi trẻ đi qua thật chóng vánh, không có ý nghĩa. Đến khi ý thức được mình “không còn trẻ” nữa thì bỗng “giật mình”. Nhưng những trang sách ấy chúng ta có lật lại được nữa đâu. Trong chúng ta, chắc hẳn mỗi người đã từng một lần suy nghĩ “lúc còn nhỏ sao thấy thời gian nó lâu, ngày sao nó dài quá; bây giờ lớn sao thấy thời gian nó ngắn quá, ngày đi qua nhanh quá…”. Mỗi người đều có thời gian như nhau cả, dù là bé hay lớn, mỗi ngày chỉ có 24 tiếng mà thôi. Đâu ai hơn ai.\nLúc còn nhỏ chúng ta lật sách nhanh quá. Giờ lớn rồi thấy được điều đó thì hãy lật sách một cách cẩn trọng và với cái tâm học hỏi, rút kinh nghiệm cho từng ngày. Khuyến khích các bạn trẻ hãy nỗ lực sống hết sức mình, làm việc hết sức mình là nhiệm vụ của tất cả chúng ta. Trước hết là vì chính bản thân mình, sau đó là mới tới những người xung quanh. Những công việc đem niềm vui, chia sẻ niềm vui cho những người xung quanh, tôi luôn muốn các bạn trẻ làm. Các bạn làm thì các bạn sẽ học hỏi và có kinh nghiệm. Các bạn sẽ thấy mỗi trang sách của các bạn luôn là một điều thú vị.\n2. Khi tôi viết những dòng này thì có một nhóm bạn trẻ đã rong ruổi trên một hành trình “Xe buýt yêu thương” đem niềm vui đi dọc “con đường cái quan”, từ Sài Gòn tiến ra đất Bắc nơi quê nhà, chia sẻ niềm vui nhỏ nhoi “giữa người với người”.\nTôi rất khâm phục nhóm bạn trẻ hơn 30 con người ấy. Các bạn sẽ vất vả trong chuyến đi này, vì có rất nhiều bạn mới đi lần đầu xa như vậy, làm việc nhiều như vậy; nhưng các bạn sẽ học được rất nhiều được từ sự cho và nhận. Các bạn sẽ thấy mình không phải là người cho, mà các bạn là người nhận. Các bạn sẽ học được cách đưa bàn tay của mình ra để đón nhận bàn tay từ người khác. Các bạn sẽ học cách nở nụ cười trên môi thật hiền hậu và hồn nhiên như đóa hoa mới nở ban đầu. Các bạn sẽ học cách nhìn mọi người nơi các bạn đi qua bằng con mắt yêu thương và đầy lòng từ bi.\nRồi các bạn sẽ học cách hiểu và thương những con người nơi ấy, các bạn sẽ học làm sao để trái tim mình thật sự biết yêu thương có ý nghĩa. Các bạn sẽ học được rất nhiều, nhiều lắm... Có như vậy các bạn mới thấy ý nghĩa của chuyến đi và việc làm của mình.\n\nXe buýt yêu thương mang niềm vui tới trẻ em - Ảnh: C.T.V\nCon ong được ca tụng không phải vì nó làm việc siêng năng cho chính mình, mà là nó làm việc cho tất cả. Nó hăng say làm việc cho chính cái cộng đồng ong của nó; và cả mật ngọt cho đời, đem cả sự sống luân chuyển cho những thực vật nữa... Vì vậy các bạn trẻ nên học cách làm việc ấy. Làm cho mọi người chính là làm việc cho chính mình.\nMột chiếc lá chỉ sống một quãng thời gian ngắn. Nhưng chiếc lá ấy mỗi ngày vẫn tận lực sống và cống hiến năng lượng cho cuộc sống vạn vật xung quanh bằng màu xanh của chính mình. Sự cần mẫn ấy chỉ chấm dứt khi nó khô héo hoặc rời khỏi thân cây. Bình minh lên, lá cây vươn vai đón chào và làm việc cần mẫn đến khi hoàng hôn buông xuống, dẫu ngày mai lá có lìa cành. Hãy học hỏi.\nNhiều bạn trẻ ngày nay lật nhanh cuốn sách của chính mình lắm. Các bạn đắm chìm trong những bức tranh hí họa, không nội dung vô bổ của cuốn sách mà không để tâm đến những gì xung quanh. Thời công nghệ cao, giải trí… đáp ứng cho những bức tranh ấy. Và các bạn say mê. Sự say mê làm cho các bạn rồ dại lật nhanh những trang sách, bất chấp những lời khuyên từ chính gia đình, bè bạn. Các bạn đang sống vội, sống gấp gáp vì các bạn chẳng quan tâm ngày mai sẽ ra sao…\nTrong chúng ta không ai biết cuốn sách có bao nhiêu trang các bạn ạ. Tôi cũng vậy. Bạn cũng thế. Có thể ngày mai chúng ta còn có thể lật tiếp một trang sách mới. Hoặc là không bao giờ chúng ta lật được nữa, vì hôm nay đã là trang sách cuối cùng. Vậy hãy thận trọng đọc từng chữ một, từng câu chuyện một, từng hình ảnh minh họa sống động… trên trang sách ấy.\n(Tặng BGI và những “Đồng sự” của Xe buýt yêu thương)\nCùng Tử (từ Hoa kỳ\n<>\n\n\n\n© 2008-2020  Bản quyền thuộc về Báo Giác Ngộ ", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1098871170349473792/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1096597945951363072", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/1096597945951363072\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/1096597945951363072</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/followers", "https://www.minds.com/api/activitypub/users/545644429742972930" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1096597945951363072", "published": "2020-04-14T00:48:44+00:00", "inReplyTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/545644429742972930/entities/urn:activity:1065748647490506752", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/1096597945951363072", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1096597945951363072/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1094856544791064576", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/1094856544791064576\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/1094856544791064576</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1094856544791064576", "published": "2020-04-09T05:29:00+00:00", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/1094856544791064576", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1094856544791064576/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1094856221277966336", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/1094856221277966336\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/1094856221277966336</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1094856221277966336", "published": "2020-04-09T05:27:43+00:00", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/1094856221277966336", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1094856221277966336/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1093880660144574464", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/1093880660144574464\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/1093880660144574464</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1093880660144574464", "published": "2020-04-06T12:51:11+00:00", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/1093880660144574464", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1093880660144574464/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1093205308242022400", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "content": "Trước làn sóng lăn ra đường kiếm sinh nhai bât chấp mọi rủi ro bệnh dịch.<br />Tiền dự trữ không nhiều . Có tới 80 % dân số không trụ được 2 tháng.<br />Gói cứu trợ có thể chỉ có thể khi dịch kết thúc. Không biết rồi đất nước sẽ dựa vào thế lực nước nào . Khi toàn cầu bị suy thoái", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1093205308242022400", "published": "2020-04-04T16:07:34+00:00", "source": { "content": "Trước làn sóng lăn ra đường kiếm sinh nhai bât chấp mọi rủi ro bệnh dịch.\nTiền dự trữ không nhiều . Có tới 80 % dân số không trụ được 2 tháng.\nGói cứu trợ có thể chỉ có thể khi dịch kết thúc. Không biết rồi đất nước sẽ dựa vào thế lực nước nào . Khi toàn cầu bị suy thoái", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1093205308242022400/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1091244513838755840", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/1091244513838755840\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/1091244513838755840</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1091244513838755840", "published": "2020-03-30T06:16:05+00:00", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/1091244513838755840", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1091244513838755840/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1091242867947728896", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "content": "Du Mục<br /><br />Rồi có một ngày visa chẳng để bay<br />Ta du ngoạn khắp 3 miền Trung .Nam Bắc<br />Giang đôi tay đón yêu thương hà khắc<br />Nói tiếng cảm ơn. Ôi nghĩa đồng bào<br />Ngước lên nhìn vầng dương ở trên cao<br />Tỏa nắng xuống thấy lòng như ấm lại<br />Sẽ thanh bình vui sao tình thân ái<br />Vất vả qua đi thư thái ngắm an hòa<br />", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1091242867947728896", "published": "2020-03-30T06:09:32+00:00", "source": { "content": "Du Mục\n\nRồi có một ngày visa chẳng để bay\nTa du ngoạn khắp 3 miền Trung .Nam Bắc\nGiang đôi tay đón yêu thương hà khắc\nNói tiếng cảm ơn. Ôi nghĩa đồng bào\nNgước lên nhìn vầng dương ở trên cao\nTỏa nắng xuống thấy lòng như ấm lại\nSẽ thanh bình vui sao tình thân ái\nVất vả qua đi thư thái ngắm an hòa\n", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1091242867947728896/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1091040891120201728", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "content": "Tháng 3 ngày cuối", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1091040891120201728", "published": "2020-03-29T16:46:57+00:00", "source": { "content": "Tháng 3 ngày cuối", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1091040891120201728/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1091040406197764096", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "content": "<a href=\"https://www.minds.com/newsfeed/1091040406197764096\" target=\"_blank\">https://www.minds.com/newsfeed/1091040406197764096</a>", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1091040406197764096", "published": "2020-03-29T16:45:02+00:00", "source": { "content": "https://www.minds.com/newsfeed/1091040406197764096", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1091040406197764096/activity" }, { "type": "Create", "actor": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "object": { "type": "Note", "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1090289236822528000", "attributedTo": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654", "content": "Con đi lính khi quẻ nhà có đại dịch thế kỷ Cúm Tàu", "to": [ "https://www.w3.org/ns/activitystreams#Public" ], "cc": [ "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/followers" ], "tag": [], "url": "https://www.minds.com/newsfeed/1090289236822528000", "published": "2020-03-27T15:00:09+00:00", "source": { "content": "Con đi lính khi quẻ nhà có đại dịch thế kỷ Cúm Tàu", "mediaType": "text/plain" } }, "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/entities/urn:activity:1090289236822528000/activity" } ], "id": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/outbox", "partOf": "https://www.minds.com/api/activitypub/users/1090277745201520654/outboxoutbox" }